Biệt thự Tân gia.
Tân Kiệt và Ngọc Đan ngồi ở Sofa phòng khách, họ đang mỗi người đọc một xấp giấy.
"Khiết Tiểu thư hợp tác vui vẻ! " Tân Kiệt ký tên lên bản hợp đồng sang nhượng 30% cổ phần Tân Thị.
Tân Kiệt mắt loé lên tia nguy hiểm. Ngọc Đan thì vẫn nghiêm nghị bình tĩnh.
..
#
#
Tại cánh đồng hoa hướng dương, Ngọc Đan tựa đầu vào vai Tân Kính Dương thỏ thẻ. " Anh Kính Dương anh vẫn còn yêu em chứ?" .
Tân Kính Dương khá bất ngờ bật ra vịn chặt hai vai Ngọc Đan, trong lòng đầy nghi quặc. " Ngọc Đan em đang biết mình hỏi gì không?, Em từ hôm ở nhà cha anh về, em rất lạ, có chuyện gì nói rõ cho anh biết!"
" Anh chỉ cần trả lời còn hay không thôi?" .
" Cái này...anh. . anh lúc nào cũng rất yêu em! " Tân Kính Dương ôm chầm Ngọc Đan vào lòng.
" Anh sẽ không ngại kết hôn với người đã từng có chồng như em chứ?" .
" Ngọc Đan, em ý gì! " .
" Em sẽ rời xa Giang Thừa Tuyên."
" Em nói gì vậy, chẳng phải Giang Thừa Tuyên rất yêu em, bảo vệ em sao?" .
Ngọc Đan im lặng, đưa mắt đượm buồn nhìn về phía xa chân trời. Tân Kính Dương thấy vậy cũng trầm tư theo.
Trong lòng Tân Kính Dương thì dù Ngọc Đan quay về bên anh với mục đích gì thì anh vẫn sẽ luôn chấp nhận. Làm hết mọi thứ cô ấy yêu cầu, chỉ cần bên cô ấy dài thêm một giây cũng được, anh cúi nhìn Ngọc Đan tựa vai mình, anh mỉm cười hạnh phúc.
#
#
Biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Ngọc Đan về tới biệt thự thấy Giang Thừa Tuyên đang ăn tối. Cô lướt qua đi lên lầu. Giang Thừa Tuyên nhìn theo dáng cô, anh nhướng mày khó hiểu. ( Từ hôm mình ở rừng về Ngọc Đan luôn tranh mặt mình là sao?, không lẽ bữa bị mình cắn môi, Ngọc Đan lú luôn rồi!).
Sau khi ăn xong anh đi lên phòng mở cửa vào, thấy Ngọc Đan đã ngủ rồi. Anh leo lên choàng tay ôm eo cô nhắm mắt ngủ.
Ngọc Đan bị cái ôm làm giật mình tĩnh giấc, mở mắt ra nhìn khuôn mặt anh tú, vẫn còn vết trầy xước chưa lành hẳn của anh trước mắt mà lệ cô động ở khoé mắt. ( Xin lỗi anh, rời xa anh là cách duy nhất giúp anh không còn nguy hiểm nữa!).
Ngọc Đan hôn nhẹ lên trán Giang Thừa Tuyên.
Giang Thừa Tuyên chưa hề ngủ nên đã cảm nhận được nụ hôn ấm ấy. Anh hí mắt nhìn Ngọc Đan chưa ngủ mà cứ đặt tay mình lên tay anh xoa tới lui hoài. ( Ngọc Đan sao vậy, hay là mình hỏi thẳng cô ấy).
Giang Thừa Tuyên vừa tính mở mắt lên, miệng hé ra, chưa kịp nói thì có tiếng chuông điện thoại reo chuông báo lời bài hát " Ta mong chờ chàng mấy thu, đợi người mấy kiếp luân hồi, bỉ ngạn này đã nở hoa người ở đâu..."
Giang Thừa Tuyên ( Trời Ngọc Đan cài nhạc chuông buồn vậy, khác với chuông vui vẻ lúc trước. )
Ngọc Đan nhẹ nhàng choàng qua người Giang Thừa Tuyên. bắt nhanh cuộc gọi đang reo, tránh Giang Thừa Tuyên thức giấc. Cô đi nhanh ra hành làng ban công gió xe lạnh thổi hiu hiu trong màn đêm tĩnh mịt. (" Tôi nghe") .
Đầu giây bên kia giọng nam đáp lời. ( " Cô nên làm đúng kế hoạch rời xa Giang Thừa Tuyên, tôi giúp cô trả thù mà còn bảo vệ được Giang Thừa Tuyên, cô càng chần chừ Giang Thừa Tuyên vì cô lại bị hại nữa!" ).
Ngọc Đan nội tâm hỗn loạn đan xen giữa yêu và thù hận.
( " Tôi.. tôi..'") . ấp úng
Đầu giây bên kia giọng nói càng nhấn mạnh, đầy ám muội. ( " Giang Thừa Tuyên đã từ quỷ môn quan trở về hai lần rồi, cô nên biết là chỉ có tôi mới bảo vệ được Giang Thừa Tuyên, tôi nhắc cô nhớ bí mật chỉ tôi và cô biết, Tuyệt đối không được nói với Giang Thừa Tuyên.")
" Ngọc Đan em có chuyện gì sao?" Giang Thừa Tuyên thấy cô lén la lén lúc, sắc mặt khó coi, nước mắt tuông dòng, nên tiến nhẹ lại đứng sau lưng lên tiếng.
Ngọc Đan giật mình hạ điện thoại xuống, người bên kia đầu giây cũng nghe thấy tiếng nói của Giang Thừa nên giật mình theo. Ngọc Đan đang bối rối nên quên tắt điện thoại. Mà đang tập trung hết tâm trí hồi hợp nhìn Giang Thừa Tuyên.
" Em đưa điện thoại đây anh xem!" Giang Thừa Tuyên xoè bàn tay cử động mấy đầu ngón tay biểu thị, nhướng chân mày, mỉm nhẹ môi chờ đợi. Đầu dây bên kia vội vàng cúp máy.
" Thừa Tuyên không có gì đâu! " . Ngọc Đan dấu điện thoại ra sao lưng.
Giang Thừa Tuyên ép mạnh Ngọc Đan vào thành lanh can, giật lấy điện thoại. Bấm lên màn hình đòi mật khẩu. Anh tối sầm mặt lại.
" Mật khẩu! " Giang Thừa Tuyên gằng giọng to rõ, mắt như có lửa đang cháy bên trong con ngươi màu xám đen.
Ngọc Đan bị làm cho khiến sợ độ lạnh lùng, như lần đầu cô gặp anh. Cô liền độc ngay mật khẩu. " 661999" .
Giang Thừa Tuyên giật mình, mỉm môi ( Đây không phải ngày sinh của mình sao?) .
Tuy lòng vui nhưng vẫn tỏ ra sắc lạnh. " Mật Khẩu hay đấy! " những ngón tay nhảy múa trên màn hình. Mật khẩu được mở. Anh coi nhật ký thì số điện thoại vừa rồi rất lạ. nhưng đã gọi buổi sáng 8 giờ của ngày 2/7 trùng hợp là ngày anh còn mê mang ở biệt thự ngoại thành, và đến hiện tại là 5 cuộc rồi.
Giang Thừa Tuyên bấu càm tựa lưng vào thành lang cang liếc nhìn dáng vẻ lo sợ của Ngọc Đan rồi nhìn số điện thoại lạ này. Anh suy nghĩ nhất định số này là nguyên nhân làm Ngọc Đan thay đổi.
" Em vào ngủ đi! " gằng giọng.
Ngọc Đan chỉ biết tuân theo, vào giường trùm chăn nhắm mắt. ( Giang Thừa Tuyên nổi nóng đáng sợ thật) .
Giang Thừa Tuyên thấy Ngọc Đan trùm chăn ngủ rồi bèn bấm gọi lại, tuy nhiên đầu dây bên kia là tiếng " Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, quý khách vui lòng gọi lại sau!"
Giang Thừa Tuyên đập mạnh nắm tay đang siết chặt vào lang can. Giọng đầy nội lực . " Khốn kiếp là ai,..ai lại dám phá Giang Thừa Tuyên này. Nghiến răng trèo trẹo.
#
#
Cùng lúc này khoảng trời nơi xa xâm bên kia một người đàn ông trẻ ngồi trong quán rượu. cầm điện thoại tháo sim thả vào cốc rượu lắc lắc vài vòng ngắm nhìn chiếc sim xoay vòng theo luồn nước rượu đỏ, anh ta nở nụ cười đắc ý. Đứng dậy xoay lưng bước ra lên mô tạ chiếc xe màu trắng sang trọng. Xe lau đi nổi bật trong màn đêm đường khá vắng lặng.