Khiết Ngọc Đan đang bâng khoăn không biết về đâu, bỗng một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại, hạ cửa kính xuống cô nhìn rõ là Tần Kính Dương. Anh ta bước xuống tiến lại gần.
"Em đi đâu từ tối qua vậy, biết anh lo cho em lắm không? "ôm cô trong lồng.
Cô nghe những lời này cảm thấy ghê tỏm muốn nôn. Tất nhiên đó là giả dối, vì tối qua mình thoát được mưu đồ của anh ta. Nhưng nghĩ lại phải nhờ anh ta đưa cô về nhà của mình.
"Này anh cho tôi biết nhà tôi ở đâu, đưa tôi về được chứ?"
Anh ta giật mình buông cô ra, anh nghĩ cô mất trí nhớ hay sao, từ tối qua gặp anh đã bỏ chạy nhanh hơn ma đuổi.
"Em không biết nhà em ở đâu sao?"
Cô lúng túng trả lời.
"Đâu có , em không rành đường bị lạc thôi!"
Tất nhiên cô không thể thừa nhận đường về nhà mình ở hướng nào cũng không hề biết rồi. Anh ta đảo mắt nhìn biểu hiện cô dò xét cảm thấy rất lạ. Thắt mắc đêm qua bị hạ xuân dược, cô đã đi đâu, làm sao giải được. Còn chiếc đầm này cũng đâu phải thiết hôm qua cô dự tiệc với anh.
"Hôm qua ra khỏi tiệc em đi đâu?"
Cô lúng túng trả lời .
"Em mệt nghỉ khách sạn thôi"
Anh tỏ vẻ nghi ngờ " một mình em"
Cô ngầm hiểu anh ta đang nghĩ gì, liền đáp lời.
"Ừ"
Tuy trong lòng còn hoài nghi nhưng anh bỏ qua, chở cô về Biệt Thự sang trọng chính là nhà cô. Cô lén nhìn anh ta trên dọc đường đi về. Thấy anh ta cũng khá đẹp trai, hèn gì lúc trước cô cùng anh ta hẹn hò tận một năm. Nhưng cô biết đó là vẻ ngoài thôi, sau khi lừa cô ngủ với anh ta xong đã lật mặt ngay. Sống lại rồi cô phải thật tỉnh táo mới được.
"Em nhìn anh nảy giờ rồi, mặt anh dính gì sao? giọng trầm ấm.
Anh quay qua nhìn cô nở nụ cười trều mến. Tất nhiên trong lòng cô ngầm hiểu này là nụ cười giả tạo thôi. Cô nhìn anh ta cười đáp lại.
"Không, anh lo lái xe đi"
"Ừ em yêu" mỉm môi.
Cô nghe mà ghê tỏm độ mồm mép của anh ta. Cuối cùng xe cũng dừng trước một Căn biệt rộng lớn trong một khuôn viên sân vườn cây cảnh rất thơ mộng. Cô bước xuống dang tay thoải mái hít thở
Biệt thự mình đây rồi, mình vẫn còn có thể bước vào nó một lần nữa rồi. Mình nhớ Cha Mẹ quá. cô chạy thật nhanh vào bỏ qua tất cả lời chào của người hầu.
Bước vào thấy Cha Mẹ cô đang ngồi uống trà trong phòng khách, không kiềm nổi cảm xúc cô chạy tới nhảy bổ ôm chầm cả hai, khóc nức nở.
Tân Kính Dương nhìn thấy bỗng ngạc nhiên, trong trí nhớ anh thì cô rất ngổ ngáo không nghe lời cha mẹ. luôn ra lệch họ chiều ý cô đủ thứ. Nay lại ôm khóc vầy có phần không đúng tý nào. Trong một phút giây nào đó anh đã mủi lòng.
"Cha Mẹ con xin lỗi...hu hu."
"Con gái có chuyện gì xảy ra với con vậy?"
Cha mẹ cô tỏ vẻ nghi ngờ kèm nét mặt lo lắng nhìn Tân Kính Dương đang đứng đặt tay trong túi quần âu.
Cha mẹ cô là người rất nhã nhặn hiền lành.
"Không không, hai bác hiểu lầm rồi, con không làm gì Ngọc Đan cả." xua tay.
Nhìn vẻ mặt anh ta có vẻ nói thật, cha mẹ cô đã tin. Họ xoa đầu cô bảo cô lên lầu nghỉ.
Tân Kính Dương thấy thế cũng xin phép ra về.
"Con xin phép về ạ!"
" Ừ thôi cậu về đi." đồng thanh đáp.
[....]
3 Tháng sau.
Toà nhà cao tầng Tập Đoàn Giang Thị.
"Tôi bảo cậu làm lại cho tôi. " Quát lớn.
"Vâng...vâng... Giang tổng".
Trong phòng Tổng Giám đốc, Giang Thừa Tuyên tức giận vì mãn tài liệu quan trọng bị đánh sai.
Giang Thừa Tuyên con trai độc nhất của Giang Gia thuộc giới quốc tộc giàu có nhất Hoa Thành này. Nổi tiếng tài giỏi điều hành nhiều chi nhánh công ty của Tập Đoàn Gia Thị. Tuy nhiên có phần tàn độc với ai dám chống đối anh ta.
" Cạch." Mở cửa.
Ngoài cửa bước vào
"Giang tổng tối nay lịch ngài có tham gia Tiệc Dạ hội quý tộc lúc 19 giờ tối."
Anh thư ký Nam Phong đưa thư mời cho anh.
"Ồ vậy sao, đưa tôi về Biệt Thự" vẫy tay ra lệnh.
"Vâng."
[...]
Biệt Thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Anh ta xuống xe bước vào phòng thay một bộ Âu phục, vuốt tóc mái một bên , toát lên khí chất lịch lãm chửng chạc của một tổng tài. ....
Thoáng chốc anh đã tới nhà hàng khách sạn Ban Mai nơi buổi tiệc diễn ra. Giờ đã 19 giờ tối đúng giờ tiệc diễn ra, Anh bước vào, không ngoài dự đoán của anh. Anh trông thấy Khiết Ngọc Đan.
Cô đang ngồi với Tân Kính Dương. Mặt anh ta bỗng tối sầm lại, trong lòng anh khó chịu. Anh cố nén không thể đánh tên kia, dù sao thân phận anh rất cao quý.
Tân Kính Dương bước ra ngoài có việc. Giang Thừa Tuyên bước lại gần Ngọc Đan .
" Chào Tiểu Thư."
Nghe giọng lành lạnh quen quá cô quay lại, giật mình. Là anh ta sao, chúa ơi mình đoán không sai thân phận anh ta thuộc giới quý tộc. Cô cười gượng gạo chào anh ta.
"Chào anh, lại gặp. "
Cô đưa tay ra muốn bắt tay anh ta. Anh ta chả thèm bắt tay, mặt không cảm xúc trả lời cô.
"Ừ ! "
Cô tụt hẳn cảm xúc.
Trời đất cái tên này không câm cha nó luôn đi. Tính tình vầy chả ưa nỗi, chắc chả ai làm bạn bè với anh ta, kệ vậy đi tìm Tân Kính Dương cái đã.
Cô bước bị Giang Thừa Tuyên chặn lại. Cô sựng chân lại vì giẫm trúng chân anh ta. Chết tiệt anh ta muốn gì đây.
"Anh muốn gì?" Trừng mắt.
Anh ta kéo tay lôi cô lên bụt nhảy khiêu vũ. nhanh như chóp hai người đã hoà nhịp vào nhạc, điệu nhảy cũng rất mượt . Hai người thuộc quý tộc cao quý nên tất nhiên từ nhỏ đã được dạy đàn ca, khiêu vũ nên không lạ gì việc điệu nhảy mượt mà như vậy.
"Anh khiêu vũ không tệ.?"
"Quá khen."
"Tôi đề nghị anh nói chuyện với bổn tiểu thư bớt kiệm lời được không?"
Anh ta không cho cô nói tiếp, thoáng chốc đã hôn vào môi cô thật sâu. Cô không kịp phản ứng đơ người luôn. Bỗng nghe tiếng Tân Kính Dương hỏi.
"Hai người đang làm gì vậy?"
Cô giật mình đẩy Giang Thừa Tuyên ra. Anh ta như cố tình tay kéo cô ngã vào lồng ngực mình. Giang Thừa Tuyên cố tình đánh dấu chủ quyền Ngọc Đan là của mình.
Tân Kính Dương bước lên kéo Ngọc Đan ra khỏi tay Giang Thừa Tuyên. Đi thẳng ra xe, Cả đoạn dài, thời gian trôi qua trên xe anh ta không hề nói năng gì cô. Nét mặt tối sầm suốt nảy giờ. Thấy không khí căng thẳng khó chịu chết đi được, cô ngồi phía sau đưa tay khều nhẹ vai anh ta.
"Anh sao vậy?"
Trong lòng còn bực bội anh ta đáp lời chất giọng hằn hộc.
"Em nên nhớ là đang là người yêu của anh hiểu không?"
Ngọc Đan chợt nhớ ra mình và anh ta đã yêu nhau một năm rồi. chợt cảm thấy tội lỗi như mới bị bắt gian.
"Em xin lỗi" .
Khoang đã, rõ anh ta hại gia đình mình tơi tả mà, Ngọc Đan ơi không được mủi lòng.
Xe đã tới nhà cô. Anh ta mở cửa cho cô xuống, không quên hôn tạm biệt lên trán cô. Giây phút này cô chợt xao động.
Cô vào phòng không tài nào ngủ được lăn mình trằn trọc. nghĩ tới sự ấm áp khi nảy Tân Kính Dương đối với cho cô.
Ông trời ơi ông cho con trùng sinh ngay khúc Tân Kính Dương với con trước sinh nhật 18 tuổi mấy tháng vầy sao con đỡ nỗi. Tiếp theo anh ta sẽ làm gì? đau đầu quá... Cô ngủ thiếp đi.
[.......]
Bên Giang Thừa Tuyên nằm trên giường mơ mộng nhớ buổi khêu vũ với Ngọc Đan, bất giác tự cười một mình.