Ngay sau sau đó cảnh sát đến áp giải khỏi biệt thự.
Giang Thừa Tuyên trên sân thượng hướng mắt theo xe cảnh sát xa dần, nhếch mép thoả mãn...
2 tuần sau.
Tại biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên, diễn ra màn cầu hồn long trọng, trải qua bao sóng gió, như lời đã hứa "sau này anh sẽ cho em một đám cưới đàng hoàng."
Giang Thừa Tuyên trong bộ âu phục màu trắng khụy xuống cầu hôn cô gái trong chiếc đầm tiểu thư màu hồng, toát lên khí chất cao quý, khuôn mặt rất xinh đẹp, tóc xoăn bồng bềnh.
"Ngọc Đan làm vợ anh nhé!" Giang Thừa Tuyên nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, từ bước hôn vào mưu bàn tay, nâng nhẫn chạm đầu ngón tay áo út của cô gái.
Nhưng Ngọc Đan rụt tay né tránh, cô nghĩ cuộc hôn nhân này không thể kết, xảy ra quá nhiều đau khổ cho mọi người liên qua tới họ. Đặc biệt là Tân Kính Dương vì cô mà hy sinh quá nhiều thứ.
Ngày hôm đó nếu không vì đỡ đạn cho cô, thì có lẽ người nằm hôn mê sâu kia chính là cô, hoặc có thể cô không chống chọi được nên đã mồ xanh mã đẹp.
Còn Nam Phong hiện giờ cũng nằm cùng Tân Kính Dương, và viên đạn hứng giùm Giang Thừa Tuyên, khiến mạn sống cậu ta cũng ngàn cân treo sợi tóc, phần trăm tỉnh lại là vô vọng.
"Em xin lỗi...cuộc hôn nhân của chúng ta đã kết thúc lâu rồi, hôm nay em sẽ về Anh Quốc cùng anh Kính Dương." Dứt lời Ngọc Đan tháo nhẫn trả cho Giang Thừa Tuyên.
Điều này không đúng như trong suy nghĩ của Giang Thừa Tuyên.
Đến hiện tại người Ngọc Đan yêu vẫn là tên bạn trai cũ Tân Kính Dương sao? Hoá ra chỉ có mình mãi yêu đương phương một người. Giang Thừa Tuyên đứng lên, cười khổ, nhìn Ngọc Đan rồi chân cũng lùi dần về sau.
Chính mình là người thua cuộc, Giang Thừa Tuyên mày giỏi lắm, nào là giảng đạo lý yêu đương cho Nam Phong, nào là nhốt anh trai để họ nhận ra tình yêu của đối phương. Giang Thừa Tuyên nghĩ thế nên vừa khóc vừa cười, ném chiếc nhẫn tình yêu siết chặt trong tay nãy giờ khỏi khung cảnh cầu hôn hoa lệ này.
Nước Mắt len vào miệng mặn chát, anh chưa rõ đây là lần thứ mấy rơi lệ trước người con gái anh yêu rồi, nhưng anh biết cả đời này người khiến anh nhất kiến chung tình chỉ có mỗi Khiết Ngọc Đan, Khiết Đại tiểu thư.
Vì sao anh gọi Khiết đại tiểu thư ư, vì anh đã hỏi kỹ mẹ của Ngọc Đan, và biết được Ngọc Đan vốn là đứa con sinh đôi còn lại của bà. Ngày đó khi mới hạ sinh cặp song sinh ngọc ngà này, không biết lý do vì sao? Một trong hai bé bị mất tích tại phòng hồi sức đặc biệt, do sinh thiếu tháng cần theo dõi kỹ sức khoẻ hai bé.
Cha Mẹ Ngọc Đan che dấu thông tinh cô con gái mất tích, không cho gia tộc biết, tất nhiên cả đứa con gái còn lại cũng không nên biết. Bởi ngay sau mất tích học tìm được di vật chiếc lắc của con gái ở bờ sông Thủy Nhai cách biệt thự Khiết Gia không xa lắm, nghĩ con đã chết tránh gia tộc tìm hung thủ đòi mạng nữa.
Ân oán nên giải không nên kết. Khiết Du là người trọng tình trọng nghĩa, có tấm lòng rộng lượng. Suy nghĩ thâm thúy " Người mất không thể sống lại, người sống cần tiếp tục." Oan Oan tương bao thì báo khi nào mới sống vui vẻ, chìm đắm trong hạnh phúc.
Để đứng vị trí cao trong kinh doanh tất nhiên Tập Đoàn Khiết Thị phía sau có hậu thuẫn của thế lực ngầm xã hội đen.
Số vệ sĩ sau khi Khiến Du (cha Ngọc Đan) mất họ đã giải tán băng đãng xa hội đen.
Giang Thừa Tuyên gào lên: "Em yêu Tân Kính Dương lắm sao?"
Ngọc Đan ấp úng: "Em...anh đừng..." Ngọc Đan muốn phân bua nhưng nhìn Giang Thừa Tuyên bốc điện thoại trong túi, nét mặt u ám.
Giang Thừa Tuyên giơ điện thoại đang gọi dãy số lạ, ngang tầm mắt Ngọc Đan thấy rõ giây cuộc gọi đang nhảy. Cô mở miệng chưa kịp hỏi thì...
"Rút ổng thở, đem chôn Tân Kính Dương ngay!"
Đầu giây bên kia. Vệ sĩ quay qua nhìn giường bệnh trống không, nét mặt lo lắng, ngậm ngừng : "Nhưng..."
Bên này Giang Thừa Tuyên, trưng cặp mặt lạnh lẽo hướng về Ngọc Đan đứng đó không xa thấy nét mặt cô căng thẳng.
"Nhưng cái gì? Một là chôn hắn, hai là chôn anh."
Giang Thừa Tuyên buông lời hâm doạ xong, quay qua Ngọc Đan, nở nụ cười lạnh.
"Sao? lo lắng cho hắn đến thế à?"
Ngọc Đan trừng mắt: "Giang Thừa Tuyên...anh...anh điên rồi sao?"
Giang Thừa Tuyên phất tay, trừng mắt quét quanh từng vệ sỹ, rồi chỉ tay từng trang hoàng lộng lẫy của tiệc cầu hôn: "Hủy."
Vệ sỹ hoảng sợ, nhưng vẫn hỏi lại: "Giang tổng...chuyện này."
Giang Thừa Tuyên ghét nhất lời nói ra rồi, mà còn bị hỏi lại. Số vệ sỹ theo anh nói đông chưa ai dám hỏi tây, nay họ thấy tình hình này khá căng não, mà họ biết Giang Thừa Tuyên đã đích thân trang trí hoa đèn, nến thơm... Khách mời họ hàng thân thích cũng đến đủ rồi. Đâu phải muốn hủy là hủy.
Họ thấy Khiết tiểu thư này thật quá đáng, mọi người ở từng bàn tiệc cũng đứng lên thi nhau xì xào...
Đôi trai gái trên bụt cao, cứ thế đứng hình, trao ánh mắt lạnh ngắt cho nhau. Buổi cầu hôn chẳng khác gì chiến tranh sắp bùng nổ.
Giang Thừa Tuyên nỗi gằn giọng: "Muốn chết à...các người không nhanh lên."
Ngọc Đan 2 tuần rồi túc trực bên giường bệnh chăm sóc Tân Kính Dương, đâu có về biệt thự này, nên đâu biết chính Giang Thừa Tuyên tự làm bụt lễ chói mắt này.
Giữa sân biệt thự rộng lớn khung cảnh màu đỏ hỷ rất sáng.
Giang Thừa Tuyên sắc mặt lạnh lùng của một năm trước trở về rồi, tới gần kề sát tai Ngọc Đang khẽ nói: "Yên tâm nấm mồ của hắn anh sẽ đặt bên cạnh cha em, chắc chắn cha em sẽ hài lòng."
Ngọc Đan vươn tay muốn tát tên ác ma trước mặt, nhưng ác ma thừa hiểu chọc giận vợ sẽ ăn tát nên chụp kịp bàn tay nhỏ. Chả vẻ vang gì đâu cũng hơn 4 5 lần ăn tát lệch hàm rồi.
"Ồ, hoá ra hắn ngự trị trong tim em đến thế sao?"
Đây là Thừa Tuyên hiểu lầm mình còn yêu anh Kính Dương sao? Rõ ràng mình chỉ không thể nhìn hai người Kính Dương và Nam Phong đau khổ vì cuộc tình giữa mình và Thừa Tuyên, mình ái náy họ vì mình mà bị Giang Thừa Tuyên dằn vặt những năm tháng qua.
Ngọc Đan suy nghĩ hồi lâu muốn giải thích lý do, nhưng khựng miệng, bởi Giang Thừa Tuyên nắm lấy cổ Ngọc Đan nâng lên, hô hấp khó khăn nhưng không quan trọng bằng đôi mắt sắc lẻm kia như muốn đâm vào tim cô.
"Tôi giam em cả đời trong biệt thự này, dày vò em tới chết, coi em còn tơ tưởng đến Tân Kính Dương dưới mồ sâu không?"
Khoang đã, anh ấy làm thiệt sao? Giết giết anh Kính Dương...giam mình sao? Ngọc Đan nghĩ thông rồi muốn giải thích, muốn anh biết cô yêu anh, yêu rất nhiều. Nhưng có lẽ đã muộn rồi, Giang Thừa Tuyên nhanh chóng đã mang cô ném vô phòng khoá lại.
Tiếng khoá cửa vang lên, ác ma cũng đã rời đi. Ngọc Đan không tin được Giang Thừa Tuyên hôm kia ngày nọ cưng cô như trứng hứng như hoa, hôm nay lại ném xuống đáy vực sâu tuyệt vọng. Nhớ lại trước khi trùng sinh người chồng trước là Tân Kính Dương cũng đã đêm cô giam vào căn phòng tối như này.
"Sống lại vẫn không thay đổi được kết quả sao? Mình sẽ chết già ở đây sao?"
"Cạch."
"Em nghĩ đúng rồi đó, không thay đổi được kết quả đâu!" Hoá ra Giang Thừa Tuyên quay lại, vừa chạm tay vô cửa đã nghe rõ lời cô nói, anh đẩy cửa vào buông ngay lời xéo xắc trên.
Ngọc Đan ngớ người, nghĩ không lẽ Giang Thừa Tuyên nghe thấy những câu vừa rồi của mình. Mà suy đi tính lại thật là vô lý.
Chuyện sống lại chỉ có Tân Kính Dương biết vì anh ta cũng sống lại một kiếp, mà đó là điều vô lý cho những ai nghe cô nói "trùng sinh hay sống lại." Trên đời này làm gì có chuyện hoang đường chết rồi còn sống lại. Biết được kiếp trước đi sai đường nhầm lối mà tránh.
Thực tế thì sai lầm diễn ra, hay thậm chí bị hãm hại thân sơ thất sở, suy nghĩ đầu tiên trong đầu chúng ta là "hối hận" sau đó là "giá như mà..."
Giá như biết trước sẽ không để tiếp nối sai lầm. Giá như biết ai tốt xấu để né. Giá như tôi có thể chết đi rồi sống lại thực hiện điều đó. "Sửa sai, xoay chuyển vận mệnh của chính mình."