Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 114: Nam Phong không biết quý trọng.[ Lâm Tuyền hy sinh quá nhiều.] Gương vỡ khó lành




"Em về phòng nghỉ." Cốt ý Hiếu Vân không muốn phiền chuyện riêng của Giang Gia.

[.......]

Hôm sau tiệc rượu diễn ra tại Giang Gia.

Tất cả đối tác làm ăn và dòng họ điều góp mặt đầy đủ. Tiếng cụng ly chúc tụng vang lên. Lâm Tuyền bị em trai em buộc đi tiếp rượu từng bàn, thân phận Giang Thừa Tinh này quả thật khiến Lâm Tuyền không vui.

Hào môn tranh đấu năm xưa đã khiến anh mới lọt lòng đã bị bắt cóc. Giờ đang sống yên ổn với thân phận kia lại phải dính vào ân oán thương trường của em trai. Người anh yêu lại bị em trai ngăn cản.

Lâm Tuyền dốc sạch không đếm xuể số ly rượu vào bao tử mềm yếu. Xưa giờ Lâm Tuyền đúng thuộc dạng trai ngoan không đụng tới rượu bia thuốc lá. Hay do một phần anh là bác sỹ nên hiểu rõ độc hại của những thứ đó, và phần giữ tỉnh táo khám bệnh nhân.

Giang Lục Kỳ thấy con trai quá xỉn, đi đứng loạng choạng rồi bèn lại gần khoác eo dìu về phòng nghỉ.

Đặt Lâm Tuyền lên giường phủ chăn kỹ càng, lúc xoay lưng muốn rời đi. Đột nhiên Lâm Tuyền chộp lấy tay Giang Lục Kỳ.

"Cha...con xin cha đó...nói Thừa Tuyên đừng chia cắt tình yêu của con với Nam Phong...hức hức..."

Giang Lục Kỳ giật mình, đây là lần đầu ông nhận được tiếng gọi "Cha" từ đứa con trai thất lạc này. Vừa vui vừa sốc, vui vì tiếng gọi cha, nhưng sốc tình yêu với Nam Phong ư, đó rõ ràng là tên của thằng nhóc thư ký bên cạnh Thừa Tuyên sao?

"Thừa Tinh con nói cái gì? cha không hiểu?"

Lâm Tuyền trưng đôi mắt ủ dột, lệ ngưng đọng khoé mắt.

"Cha ơi...con rất yêu Nam Phong, Thừa Tuyên nhất quyết đuổi em ấy sang Anh Quốc rồi."

Giang Lục Kỳ sốc, gặn hỏi: "Thừa Tinh còn yêu đồng giới sao? Con đồng tính sao?"

"Cha à...con xin lỗi đã giấu cha điều đó."

Giang Lục Kỳ như ngã quỵ, không ngờ con trai mình mang giới tính không bình thường. Chúng nó là song sinh liệu có ảnh hưởng tới đứa còn lại.

Lâm Tuyền khụy dưới sàn cầu xin cha mình, với anh tình yêu đối với Nam Phong quý hơn cả mạnh sống, tôn nghiêm của chính mình, có dập nát trán cũng phải xin cha anh ra mặt. Em trai anh cứng đầu, lạnh lùng đã quyết định thì khó ai lay chuyển được.

Giang Lục Kỳ là người đàn ông điềm đạm. Nhìn xa trong rộng, thấu hiểu sự đời. Không hà khắc kỳ thị giới tính. Cúi người đỡ con trai nằm lên giường nghỉ ngơi, vỗ về an ủi đứa con trai xa cách từ bé này.

"Thừa Tinh con ngủ một giấc cho mau khoẻ, cha sẽ nói chuyện với Thừa Tuyên."



"Cha...con cảm ơn cha."

Giang Lục Kỳ mỉm cười chứa đựng tất cả yêu thương, nhẹ giọng nói: "Cha là cha ruột của con, cảm ơn gì chứ, Thừa Tuyên nó thương con lắm, nó tình cảm không bộc lộ rõ thôi. Đừng trách nó con nha, ngủ đi.

Giang Lục Kỳ kéo chăn đắp cho Lâm Tuyền, vối tay bật đèn ngủ rời đi. Lâm Tuyền cũng hạ mắt chìm vào giấc ngủ.

[........]

Cùng lúc này.

Khung cảnh về đêm trăng sáng chiếu rọi vườn trái cây tuyệt đẹp. Ngôi biệt thự giữa vườn vẫn còn duy nhất một căn phòng đèn sáng choang....

Trong căn phòng sáng choang Nam Phong cũng trằn trọc không tài nào ngủ được. Cứ cảm thấy thiếu gì đó, nhớ cái ôm của Lâm Tuyền ở vườn trái cây, lần đầu gặp nhau năm 15 tuổi, rồi 20 tuổi cứu Lâm Truyền.

23 tuổi nhận ra Lâm Tuyền vì mình mà uống loại nước ép việt quất kết hợp kiwi, còn trồng cả vườn trái cây kiwi việt quất. Bỏ thân phận cao quý bên Anh Quốc bay sang đây làm bác sỹ để bám theo mình.

Nhớ những lần che dấu việc làm sai trái chia cắt tình yêu của Giang Thừa Tuyên và Ngọc Đan. Còn liều mạng cứu anh khi xém bị hãm hiếp.

Lâm Tuyền bảo bọc anh, trái lại anh lợi dụng còn xem thường tình cảm chân thành của Lâm Tuyền. Đâm đầu vào mối tình đơn phương, sai trái với Giang Thừa Tuyên.

Nam Phong đã ghép những mảnh vỡ bức ảnh của anh năm 15 tuổi. Bức ảnh mà Lâm Tuyền chụp lén và quý trọng đến giờ.

Nam Phong bật dậy vươn tay sờ vào từng đường nứt vỡ của bức ảnh trên tủ đầu giường, khoé mắt bỗng dưng lệ trào ra.

"Mình sai thật rồi sao? Mình đang nhớ anh ấy. Mình nhớ rất nhiều, có lẽ Giang Thừa Tuyên chửi đúng, mình là một kẻ bệnh hoạn, không biết yêu thương."

"Anh ấy bên cạnh mình lại xem là dư thừa, là thế thân cho người khác, mỉa mai thật giờ thì mãi mãi không còn có thể gặp lại. Nam Phong ơi là Nam Phong là mày tự chuốc lấy"

Nam Phong ngã sõng soài trên nệm gác tay lên trán, đôi mắt hiện rõ nỗi nhớ nhung. Ánh trăng rọi vào cửa sổ chiếu rọi lên khuôn mặt đẹp tinh xảo, làn da hồng hào, đôi mi cong rũ xuống, sống mũi cao thẳng, bờ môi sáng bóng.

Nét đẹp đã khiến Lâm Tuyền chìm đấm ngay lần đầu gặp gỡ. Thời niên thiêú năm 15 tuổi, Lâm Tuyền xem cậu trai trẻ này là chân ái của cuộc đời mình, hy sinh vì cậu, dù biết bản thân đang là ván cờ mặc cho cậu điều khiển. Nếu thời gian quay ngược lại chắc Lâm Tuyền cũng không muốn chọn lại.

[........]

"A! Thừa Tuyên anh làm em hết hồn, vào sao không gõ cửa."

Giang Thừa Tuyên ôm bất ngờ phía sau làm Hiếu Vân giật mình.

Giang Thừa Tuyên thơm nhẹ vào má ửng đỏ của Hiếu Vân, giọng khẽ khàng:



"Em không có đóng cửa, chẳng phải mời gọi anh sao?"

Giang Thừa Tuyên bế Hiếu Vân đặt lên giường choàng khoá chặt dưới thân hình vạm vỡ, cuốn hút ánh mắt của Hiếu Vân.

"Em nhìn muốn lọt tròn rồi kìa, chưa thấy ai đẹp hơn anh chứ gì?"

Hiếu Vân đưa tay chạm ngực anh muốn đẩy ra, bị chụp tay dán chặt vào cơ ngực rắn rỏi. Hơi nóng truyền sang lòng bàn tay nhỏ. Hiếu Vân đơn người vài giây, khẽ cất giọng:

"Thừa Tuyên buông ra."

"Có vẻ tay em cũng sờ hưởng thụ lắm đấy."

Giang Thừa Tuyên vòng tay ôm trọn cô vào lòng.

"Hiếu Vân hứa với anh là không rời xa anh nha."

Giọng nói đượm chất u buồn, Hiếu Vân mủi lòng xoay người đâu mặt người đàn ông vẻ ngoài lạnh lùng bên trong lại tràng đầy cô đơn xen lẫn tuyệt vọng.

"Em sẽ mãi mãi ở bên anh, em yêu anh."

Giang Thừa Tuyên nghe người con gái anh dốc lòng yêu thương nói "em yêu anh." Hạnh phúc dâng trào.

Giang Thừa Tuyên hôn vào bờ môi mọng, vuốt nhẹ đôi gò mà đầy đăng, mân mê vành tay mỏng.

Nụ hôn dời xuống cổ lướt dần xuống xương quai xanh. Áo cũng được bàn tay điêu luyện mở phăng cút tự bao giờ.

"Thừa Tuyên...em..." Hiếu Vân ngại ngùng mấp máy thốt không nên lời, muốn dừng lại. Tình cảm đối với anh cô không chối bỏ, nhưng trao thân vội vàng như vầy, cảm thấy quá dễ dãi.

Giang Thừa Tuyên ngẩn lên dùng ánh mắt chân tình nhìn thẳng vào đôi mặt lưỡng lự của Hiếu Vân, khẽ hỏi:

"Em sao vậy, em vừa nói yêu anh mà?"

Hiếu Vân đưa tay tách anh ra, cuộn chăn xoay hướng khác, đồng thời đáp lời: "Em xin lỗi...anh cho em thêm thời gian chuẩn bị tâm lý."

"Ừ." Giang Thừa Tuyên ừ nhẹ một tiếng rồi khoác tay qua eo Hiếu Vân ghị chặt vào lòng thỏ thẻ: "Anh nguyện chờ em cả đời, em ngủ đi vợ yêu."

Giang Thừa Tuyên khép dần mi mắt, khoé môi cong nhẹ