Giang Thừa Tuyên, nhỏm người dậy, kéo học tủ đầu giường, lục bản hợp đồng tình nhân của Ngọc Đan xếp gọn mang cất vào hộp gỗ đựng di thư của cha Ngọc Đan.
[.....]
Hiếu Vân ở chung cư khá buồn chán, muốn ra ngoài đi dạo, cô bước ra ban công ngắm nghía xuống đường lớn, rồi uốn éo dãn gân dãn cốt. Cô vô tình thấy ở ban công căn chung cư bên cạnh có một người phụ nữ nét ủ dột, khuôn mặt bị sẹo chi chít,mà sao cô lại có cảm giác người phụ nữ này có chút gì đó thân quen.
Bỗng cô thấy người phụ nữ đó đang phơi đồ bị té nằm co người, mà không thấy ai ra đỡ, cô chạy ra gõ cửa mãi mà không thấy mở.
"Cốc cốc"
Miệng vừa gọi: "Cô gì ơi, cô có sao không?" Không hề có hồi đáp.
Hiếu Vân vẫn kiên trì gõ. "Cốc cốc."
"Bộp bộp." Tiếng bước chân dần lớn.
Bỗng Hiếu Vân cảm giác phía sau dường như có ai, quay lại, cô chỉ kịp "á" lên một tiếng, người cô đã bị bao trọn bởi hai cánh tay to khoẻ chống vào cửa. Giang Thừa Tuyên híp mắt, cúi sát mặt cô, cô hoản hốt, lắp bắp hỏi: "Anh...anh sao lại...ở đây?"
Giang Thừa Tuyên phà hơi thở nóng ngang vành tai đang ửng đỏ, cô gái nhỏ bé đang run rẩy, nhếch môi, khẽ giọng: "Đây là căn hộ của anh, anh mới là người hỏi em câu đó."
Hiếu Vân giật mình, nghĩ thầm căn hộ của anh ta ư, hôm bữa đưa mình về, rõ ràng anh ta lái đi mà.
Đúng vậy, hôm Giang Thừa Tuyên đưa Hiếu Vân về cô bước vô sân chung cư được một đoạn thì núp sau chậu câu to, lén nhìn người đàn ông mới quen này, vì thật lòng tuy mới gặp nhưng cô lại cảm mến anh ta ngay, dù hành động anh ta có lỗ mãn ôm ấp cô.
Hiếu Vân trừng mắt: "Anh đang xạo tôi."
Giang Thừa Tuyên dịch bàn tay vuốt má bầu bĩnh đáng yêu đang phùng tròn ra, khẽ giọng: "Em không tin anh ở chung cư, là vì anh đẹp trai phải không?"
Hiếu Vân hất tay đang vuốt ve bờ má mình ra, cáu kỉnh đáp: " Anh bị bệnh tự luyến nặng à, né ra cho tôi đi."
Cô vừa dứt lời, đã bị Giang Thừa Tuyên khoát vai ghị chặt dán vào hông anh ta.
"Này, anh bỏ ra.?" Hét to.
"Cạch."
Đột nhiên cửa phòng mở ra, cả hai đều giật mình, rồi nhanh chóng bình tĩnh nhìn người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ mới mở khẩu hình miệng chưa kịp nói gì, thì bị Giang Thừa Tuyền nháy mắt ra hiệu, người phụ nữ trung niên hiểu ý liền ngậm lời lại.
"Mẹ, con tới đưa mẹ đi dạo." Cười tươi.
Người phụ nữ trung niên nét mặt chứa đầy bất ngờ, nhưng liếc thấy cử chỉ thân mật của Giang Thừa Tuyên với cô gái, bà liền hùa theo nói dối trắng trợn.
"Ừ, con trai, vào trong ngồi đợi mẹ thay đồ đã! Bà mỉm cười niềm nở, nắm tay cô gái kéo vào nhà.
Nhanh chóng hai người đã ngồi ở sofa, bốn mắt nhìn nhau.
Hiếu Vân liếc nhìn tổng thể người đàn ông bá đạo trước mắt mình, đánh giá của cô là anh ta quả thật rất chững chạc, cuốn hút, dù nét mặt khá lạnh lùng.
"Anh thật sự, là con trai của cô ấy." Vừa nói Hiếu Vân vừa nhìn người phụ nữ trung niên đang loay hoay ở ban công.
Giang Thừa Tuyên ngã lưng, thanh thơi nói: "Bộ có vấn đề gì sao?
"Có chứ, anh và cô ấy không giống nhau?"
"Thì tôi là đàn ông, bà ấy là phụ nữ."
"Này tôi nói nghiêm túc, anh cà rởn à."
Giang Thừa Tuyên tính trêu đùa bé con đáng yêu xíu nữa, mà liếc thấy bé con của mình phùng má xù lông rồi, nên dừng không trêu nữa, chuyển chủ đề nghiêm túc.
"Ừ, trêu em xíu thôi, mẹ nuôi của anh, cũng là mẹ em luôn đấy."
Hiếu Vân tròn mắt: "Anh lại ẩn ý gì đây?"
Giang Thừa Tuyên vươn tay xoa đầu Hiếu Vân.
"Không gì, sau này nhờ em thường xuyên qua đây chơi với mẹ anh, không giấu gì em, mẹ anh bị tai nạn xe, mất trí nhớ gần một năm nay rồi."
Hiếu Vân khuôn mặt đầy kinh ngạc, bèn hỏi: "Vậy sao anh không chăm sóc, lại nhờ tôi, anh làm con vậy à, bỏ mẹ mình ở một mình lo đi chơi đàn đúm à."
Giang Thừa Tuyên, nhíu mày: "Hiếu Vân, sao em biết anh không ở đây?"
"Anh lừa ai hả? trong nhà không có vật dụng nào của đàn ông cả." Hiếu Vân vừa nói vừa chỉ tay về hướng tủ áo.
Thì ra lúc bước vào cô đã quan sat toàn diện căn phòng, khi mẹ anh mở tủ áo cô đã liếc thấy rất ít quần áo, huống gì đồ đàn ông. Nên suy ra bà chỉ ở một mình, và ít khi ra ngoài.
Giang Thừa Tuyên thầm nghĩ đúng là một cô gái thông minh, bất giác khoé miệng cong lên:
"Ừ, anh ra ngoài làm ăn, em có cần nói anh lo ăn chơi không?"
"Hứ...Ai mà biết con người anh, dê xồm thế kia, là tra nam phù hợp rồi."
"Hiếu Vân...em.."
Cùng lúc này mẹ anh quay ra, thoáng chốc cả ba đã đến một nhà hàng lớn. Vị trí ngồi khá kính đáo ở góc tối của nhà hàng, do đèn được tắt bớt.
Hiếu Vân vô cùng khó hiểu với Giang Thừa Tuyên, chỉ là ăn một bữa ăn thôi mà lại bảo phục vụ tắt bớt đèn.
"Anh thích ăn trong bóng tối hả?"
"Ừ, bóng tối sẽ an toàn hơn ánh sáng."
Hiếu Vân cảm giác não load không kịp à, người đàn ông lạnh lùng trước mặt toàn nói những câu ẩn ý sâu xa.