Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 49




Diễm Tinh sau khi ăn xong bát cháo, nghe lời Tần Phong uống thêm viên thuốc. Uống xong, nhìn thời gian đã là 12 giờ khuya. Khi nãy bị Tần Phong dọa sợ, cô quên cả đau bụng. Bây giờ không có hắn ở đây, bụng cô lại bắt đầu nhâm nhẩm đau. Diễm Tinh lên giường, kéo chăn đắp kín người rồi đi ngủ.

Tần Phong vào phòng đã thấy Diễm Tinh cuộn người nằm trong chăn ngủ say. Hắn cười nhẹ một tiếng, đi đến bên giường Diễm Tinh, ngồi xuống cạnh cô.

Ngắm nhìn gương mặt chiếm lấy toàn bộ trái tim hắn, khóe miệng Tần Phong cũng nhếch lên theo, ánh mắt nhu hòa kèm theo sủng nịnh. Hắn đưa tay, vén mấy sợi tóc đang rơi trên gương mặt nhỏ trắng nõn kia ra. Sau đó, ngón tay từ từ di chuyển, từ trán cô rồi đến mũi rồi dừng lại ở đôi môi nhỏ xinh vì ngủ mà hé mở.

"A Tinh." Tần Phong mở miệng gọi khẽ. Thấy người trên giường vẫn ngủ không phản ứng gì, hắn cong môi, cúi xuống. Đôi môi mát lạnh của hắn chạm vào đôi môi mềm mại của cô, hơi dùng sức hôn cô mấy cái rồi rời khỏi. Hắn không dám lưu giữ lại nơi ngọt ngào đó lâu hơn, nếu không hắn sợ hắn sẽ kìm không nổi mà dọa đến cô gái trước mắt.

Ngồi với Diễm Tinh thêm một lát, Tần Phong mới đi ra ngoài tắt đèn đóng cửa lại. Dư vị ngọt ngào trên môi vẫn chưa tan hết, tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, đáy mắt khóe môi đều ẩn hiện ý cười.

Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh tỉnh dậy, cảm thấy cả người đều tốt. Không biết có phải do viên thuốc hôm qua Tần Phong đưa cô không nhưng cô không thấy mệt mỏi. Diễm Tinh tâm trạng vui vẻ vệ sinh cá nhân xong đi xuống nhà.

"Chào dì Trần ạ." Cô vào nhà bếp thấy dì Trần ở đó, tươi cười lại gần chào bà.

"A Tinh dậy rồi à. Dì làm bữa sáng xong rồi, cháu ăn đi." Bà thấy thần sắc Diễm Tinh rất tốt, không giống bị bệnh hay gì, cười nói. Sau đó, bà mang mấy món ăn sáng ra đặt trước mặt Diễm Tinh.

"Cảm ơn dì Trần ạ." Diễm Tinh cười cười ngọt ngào nói, sau đó bắt đầu ăn sáng.

"Hiên nhi đang ở đây, trên thư phòng của Tần Phong đó. Thấy cháu còn đang ngủ nên không quấy rầy cháu." Dì Trần cười nhìn Diễm Tinh, từ ái nói.

Nghe đến anh cả đang ở đây, Diễm Tinh bất giác nuốt nước bọt một cái. Không phải chứ, nếu anh cả ở đây, chuyện hôm qua không phải anh cả biết rồi sao? Chết cô rồi, anh cả mà biết thì...

Diễm Tinh cười gượng, nói với dì Trần: "Dì à, con ăn no rồi. Con còn chút việc, con lên phòng lấy chút đồ rồi về trước. Hôm khác con lại đến chơi với dì, dì nhé." Vừa dứt lời cô liền ba chân bốn cẳng chạy lên phòng.

Dì Trần nhìn bộ dáng hốt hoảng của Diễm Tinh cười cười, rồi thu dọn thức ăn. Tâm tư của Tần Phong đối với Diễm Tinh, không biết cô bé có biết hay không, nhưng bà đứng giữa nhìn nhận biết rất rõ. Tần Phong đã đem cô bé này khảm vào trong lòng rồi.

Diễm Tinh vội vàng chạy lên phòng, lấy đồ đạc cùng điện thoại của mình rồi lại chạy xuống lầu. Cô không thể ở đây thêm, nếu còn ở, anh cả sẽ bắt được, đến lúc đó. Nghĩ đến đây, Diễm Tinh rùng mình một cái. Rất đáng sợ nha. Anh cả cô mà nổi giận, so với Phong ca ca hôm qua chắc cũng sẽ không kém cạnh đâu.

Chân đang chạy, bỗng nhiên cửa thư phòng của Tần Phong mở ra. Cả người cô vì đang đà chạy không kịp dừng lại nên đập phải một người. Vòng eo được người đó vững vàng ôm lấy đề phòng cô bị va đập mà ngã xuống. Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: "Quỷ nhỏ, chạy đi đâu mà gấp vậy?"

Diễm Tinh bị đụng đau, muốn lui ra sau một chút nhưng bị bàn tay rắn chắc giữ chặt eo cô lại. Nhìn Tần Phong, Diễm Tinh cười gượng: "Em mới nhớ ra hôm nay ở trên trường em còn chút việc."

"Hôm nay là chủ nhật!" Tần Phong nhìn Diễm Tinh, ánh mắt chứa đầy ý cười không nói gì, tay đang ôm eo cô buông ra. Giọng nói mang theo tức giận từ sau lưng Tần Phong vang lên.

Diễm Tinh nghe thấy giọng nói này, đồng tử hơi co rút, tim đập nhanh mấy cái. Cô đứng thẳng người dậy, người kia còn chưa kịp nói gì thêm cô đã nhào tới ôm chặt cứng, miệng không ngừng nói: "Anh cả, A Tinh sai rồi. Lần này do bụng đau nên đầu óc em có chút hồ đồ. Sau này em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa."

Hạo Hiên thấy em gái ôm mình chặt cứng, miệng không ngừng lẩm bẩm. Anh giơ tay, túm cổ áo Diễm Tinh kéo ra, nghiêm mặt nói: "Đừng tưởng em dùng chiêu này là anh sẽ mềm lòng!"

Diễm Tinh mím môi, đôi mắt ẩm ướt ngước lên nhìn Hạo Hiên: "Anh cả, em biết sai rồi mà."

Hạo Hiên nhướng mày: "Làm sai còn muốn anh dễ dàng bỏ qua. Nếu không phải hôm qua Tần Phong ở bar Angel, không phải có thuốc đặc chế của Cẩm Trúc, em nghĩ là hôm nay em còn có thể đứng đây làm nũng trước mặt anh à?"

Diễm Tinh yên lặng cúi đầu, giọt nước mắt trong hốc mắt trượt xuống. Cảnh này khiến cho hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô dở khóc dở cười. Hạo Hiên cũng không biết nên làm gì với em gái mình, thở dài một tiếng: "Được rồi, nể tình đầu óc em lần này hồ đồ. Không truy cứu em chuyện hôm qua."

Lúc này môi Diễm Tinh mới nở nụ cười, ôm cánh tay Hạo Hiên ngọt ngào nói: "A Tinh biết mà, anh cả là tốt nhất."

Tần Phong đứng bên cạnh nghe câu này của cô, trong lòng có chút chua chua, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: "Vậy có trốn nữa không?"

"Phong ca ca, anh có cần phải nói thẳng ra như vậy không?" Diễm Tinh tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong một cái sau đó chạy xuống nhà. Cô còn chưa ăn no nha, giờ xuống ăn thêm một chút.

Mạn Nhu và Diệu An sau trận dầm mưa tối qua, cả người đều uể oải. Diệu An có vẻ đỡ hơn một chút, nhưng còn Mạn Nhu về là phát sốt rồi.

Diễm Tinh sau khi ăn sáng ở Trừng Viên xong mới nhận được tin này. Cô liền tức tốc chạy đến biệt thự Giản gia để thăm Mạn Nhu.

Thấy cô bạn mình nằm ỳ trên giường, mặt Diễm Tinh nhăn lại: "Tớ còn tưởng tớ mới là người thảm nhất, ai ngờ đâu cậu còn thảm hơn."

Mạn Nhu nửa nằm nửa ngồi trên giường liếc cô bạn mình một cái, bĩu môi nói: "Hôm nay mình mệt nên không thể giơ tay đánh cậu. Cậu đợi đến lúc mình khỏe xem!"

"À, mà đúng rồi. Có ai giống cậu được Tần thiếu chăm sóc đâu mà biết chứ. Còn dám nói tớ hả?" Mạn Nhu trừng mắt nhìn Diễm Tinh.

Diễm Tinh nhếch môi, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô bạn: "Chăm sóc? Tớ chưa bị anh ấy bóp chết là may lắm rồi. Sáng nay anh ấy còn gọi anh cả tớ đến, làm tớ suýt bị mắng cho một trận."

Mạn Nhu trợn mắt nghe Diễm Tinh nói, cười gượng: "Suýt bị bóp chết à?" Sau đó cô đưa tay lên xoa ngực, thều thào nói: "May quá, tớ đúng là may mắn." Rồi lại nghĩ đến cô là nguồn cơn khiến Diễm Tinh dầm mưa cô lại ôm đầu: "Chết rồi, đến cậu còn suýt bị bóp chết, không biết tớ sẽ bị biến thành dạng gì."

Diễm Tinh lắc đầu liếc cô bạn mình, sau đó cô lại nhìn Mạn Nhu, nghiêm túc nói: "Chuyện của cậu cùng Thẩm Tử Mặc..."

"Bọn mình kết thúc rồi!" Mạn Nhu cười nhẹ nói, trong mắt không có đau khổ, chỉ có thản nhiên.

"Ngày đó các cậu khuyên tớ, nếu tớ yêu Thẩm Tử Mặc tớ sẽ đau khổ. Khi đó tớ lại nghĩ, nếu tớ thật lòng yêu anh ta, anh ta sẽ cảm nhận được, cũng sẽ đối với tớ như vậy. Nhưng hiện tại, sự thật đã chứng mình rằng điều các cậu nói là đúng. Tớ đã đau khổ, nhưng...chỉ đau vào ngày hôm qua thôi." Mạn Nhu cúi đầu, nghịch ngón tay của mình nói.

"Cậu thật sự không sao chứ?" Diễm Tinh nhìn bạn mình như vậy có chút đau lòng.

"Thật sự, cậu biết tính tớ mà. Một khi tớ đã buông bỏ, thì tớ sẽ triệt để cắt đứt, không lưu luyến gì hết. Tớ cũng không hối hận về việc tớ theo đuổi Thẩm Tử Mặc. Nhưng từ giờ tớ không muốn có quan hệ gì với anh ta nữa." Mạn Nhu gật đầu.

"Chuyện liên quan đến Chu Thiên Ân sao?" Diễm Tinh nhíu mày hỏi thêm, khi nhắc đến Chu Thiên Ân, đáy mắt Diễm Tinh ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Mạn Nhu đạm mạc nói: "Đúng là có liên quan đến cô ta, nhưng không phải là vấn đề chính. Chủ yếu là Thẩm Tử Mặc ngay từ đầu đã không coi trọng tớ...Có điều, tớ cũng cảm thấy cô ta thật sự rất chướng mắt."

Ý cười sâu xa hiện lên trong ánh mắt của hai cô gái. Mạn Nhu và Diễm Tinh nhìn nhau, sau đó cười một tiếng giống như đã hiểu ý của đối phương, rồi hai cô không nói đến chủ đề đó nữa. Trưa hôm đó, Diễm Tinh ở lại ăn trưa cùng với Mạn Nhu xong mới rời đi.

Cô ngồi trên xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa.

"Tiểu thư." Tiểu Mỹ thấy tiểu thư nhà mình từ lúc lên xe đến giờ trầm mặc liền nhẹ giọng gọi.

"Sao vậy ạ?"

"Đã sắp xếp xong lịch quay chụp rồi ạ, 2 ngày nữa ạ. Quay chụp xong chúng ta còn có khâu hậu kỳ cho nên tôi nghĩ thực hiện vào thời gian này sẽ hợp lý nhất ạ." Tiểu Mỹ nghiêm túc nói, tay đưa chiếc máy tính bảng cho Diễm Tinh.

"Em xem một chút." Diễm Tinh gật đầu, cầm lấy chiếc máy tính bảng. Nhìn một hồi, cô mới nói: "Chị nói với họ giúp em, quay chụp lần này, em không muốn lộ mặt."

Tiểu Mỹ bất ngờ, hỏi lại: "Không lộ mặt ấy ạ?"

"Đúng vậy." Diễm Tinh điềm đạm cười gật đầu nói.

"Vâng, tôi sẽ truyền đạt lại ý của tiểu thư với họ ạ." Dù cô đang không biết tiểu thư có ý gì, nhưng cô chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của tiểu thư là được.

Về đến nhà, Diễm Tinh lại lao lên phòng tiếp tục thiết kế. Thật ra là cô đã sắp hoàn thành nó, không cần quá vội như vậy. Nhưng sắp tới phải quay chụp cho hãng thời trang của cô, chắc sẽ mất khoảng 1-2 ngày gì đó không thể tập trung cho bộ thiết kế, sau đó là chuyện của Trình Tuyết. Cho nên thời gian đối với cô bây giờ tương đối gấp gáp.

Hai ngày sau, là ngày quay chụp đầu tiên quảng bá cho thương hiệu thời trang của Ellie. Trước đó 1 ngày, giới thời trang truyền ra tin tức, Ellie và Hạo Tinh đã ký hợp đồng. Hạo Tinh đồng ý đưa người mẫu của Hạo Tinh ra làm người đại diện cho thương hiệu thời trang Ellie nhưng kì lạ ở chỗ, Hạo Tinh không hề tiết lộ tên của người mẫu này. Điều này càng khiến cho mọi người tò mò. Đợt trước truyền ra tin thiết kế chính của Aline là Triệu Lâm Lam. Mà như vậy sao Hạo Tinh không giúp đỡ người nhà lại đi giúp đỡ Ellie, đối thủ không đội trời chung của Aline.

Triệu lão gia cũng biết đến chuyện này. Ông nhíu mày nhìn tin tức trên tivi, sau đó nói với quản gia.

"Giúp tôi liên lạc với Khải Nhi."

Máy được kết nối, giọng của Tuấn Khải từ đầu dây bên kia vang lên: "Ông nội ạ."

"Ừ, Khải Nhi, tin tức Hạo Tinh cùng Ellie hợp tác là như thế nào?" Triệu lão gia nghe thấy tiếng cháu trai, liền vào thẳng vấn đề.

"Dạ, đúng là Hạo Tinh sẽ hợp tác với Ellie trong bộ sưu tập sắp tới ạ." Tuấn Khải ở đầu dây bên kia đều đều nói, không một chút chột dạ.

"Ellie không phải là đối thủ của Aline sao? Dù dì Aline cũng do Lam Nhi thành lập, lại đang trên đà phát triển. Cháu làm vậy là có ý gì khác sao?" Ông không nổi cáu, chỉ hỏi ý kiến của cháu trai mình.

"Ông, chuyện này thật ra Khải Nhi cũng không rõ ràng. Chỉ là tuấn trước, A Tinh nói với cháu con bé đã gặp qua người sáng lập ra Ellie. Con bé cảm thấy đây là một nhân tố tốt, nếu có thể kết hợp chắc chắn sẽ tăng lợi nhuận cho Hạo Tinh. Còn về Aline, chúng ta cạnh tranh công bằng. Nếu thực lực của chị họ thật sự tốt thì dù có Hạo Tinh hợp tác thì Aline chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Huống hồ, Hạo Tinh cũng chỉ là cung cấp người mẫu thiết bị quay chụp và vấn đề hậu kì, còn lại thiết kế hay ý tưởng quay chụp đều là do Ellie lo liệu ạ." Tuấn Khải cười nhẹ nói với Triệu lão gia.

Nghe thấy ý này là ý của Diễm Tinh, quả nhiên Triệu lão gia đã bớt nghi hoặc đi rất nhiều, ngay cả một chút không vui trong lòng cũng bay đi mất. Cô cháu gái này ông biết rất rõ, rất có khiếu trong việc kinh doanh. Tưởng đâu khi đủ 18 tuổi con bé sẽ tiếp nhận Hạo Tinh, nhưng nó lại đẩy cho anh hai của nó làm ông già là ông hít một bụng khí tức. Sau đó A Tinh đến gặp ông nói con bé muốn học thêm để củng cố kiến thức ông lúc đó mới nguôi giận. Bây giờ thấy A Tinh quan tâm đến công việc ở Hạo Tinh, ông mừng còn không kịp. Huống hồ đúng như Khải Nhi nói, Hạo Tinh chỉ cung cấp phần người mẫu và quay chụp còn mấy vấn đề khác không có trong hợp tác. Vả lại, không nên để Lam Nhi quá thuận lợi. Thật ra ông cũng biết, Aline thuận lợi như vậy đều là do con trai ông thúc đẩy đằng sau cũng nên để Aline có thêm sóng gió thì mới tốt. Nhưng ông có chút tò mò, không biết người sáng lập ra Ellie là ai mà khiến cô cháu gái không màng đến kinh doanh của ông đột nhiên muốn hợp tác. Trong chốc lát, Triệu lão gia đã nghĩ xong hết các vấn đề, thoải mái cười với Tuấn Khải.

"Các cháu tự biết sắp xếp là tốt rồi. Cháu làm việc tiếp đi nhé." Giọng nói ông dịu đi không ít.

"Vâng, cháu tiếp tục làm việc đây ạ. Cuối tuần này cháu sẽ dẫn A Tinh về chơi với ông." Tuấn Khải cũng cười nói.

"Được." Nghe được cuối tuần Diễm Tinh về, Triệu lão gia phấn khởi hẳn lên cười nói, sau đó dập máy.

Tuấn Khải đang làm việc ở Triệu Thị thấy máy đã tắt thì nhướng mày. Nghĩ đến mấy việc em gái mình nói hôm trước bỗng nhiên bật cười, nhỏ giọng mắng: "Tiểu quỷ gian manh!" Sau đó anh tiếp tục công việc đang dang dở.