Trùng Sinh: Hào Môn Đại Tiểu Thư

Chương 47: Dầm mưa




Lên xe, lúc này nước mắt Mạn Nhu mới trượt xuống. Cô hít sâu một hơi, trong ánh mắt ảm đạm đến không có chút ánh sáng.

Cô mở điện thoại lên, nhìn vào tên gọi quen thuộc, cô nhấn gọi. Nhưng lúc sau đầu dây bên kia không có ai nhấc máy. Cô lại nhấn vào một tên gọi khác, lúc này đầu dây bên kia cũng có người bắt máy: "Alo, Nhu Nhi." Một giọng nói trong trẻo vang lên.

"An An, tớ mệt quá!" Mạn Nhu nghe được giọng của bạn mình, nức nở nói.

"Nhu Nhi, sao vậy? Có chuyện gì? Cậu đang ở đâu?" Diệu An ở đầu dây bên kia nghe thấy Mạn Nhu khóc vội cuống lên nói.

"Tớ đang trên đường đến Angel."

"Được, cậu đợi tớ, tớ sẽ đến ngay. Cậu phải đợi tớ đến rồi mới gọi đồ đấy, có biết không." Diệu An vừa nói vừa lục đục đứng dậy thay đồ. Cũng không dám tắt máy. Nghe giọng Mạn Nhu hôm nay có vẻ không ổn, cô phải nhanh chóng một chút.

"Nhu Nhi, tớ...cái đó đừng có tắt máy có biết không? Có gì trước khi gặp nhau, chúng ta nói chuyện qua điện thoại đi." Diệu An sợ Mạn Nhu sẽ tắt máy cho nên mới lên tiếng dặn dò.

"Ừ, tớ biết rồi. An An, tớ..." Mạn Nhu không nói gì, chỉ ngồi khóc với Diệu An. Như vậy lại càng khiến cô bất an. Mạn Nhu chưa bao giờ rơi vào tình trạng này. Cô liền lấy điện thoại khác gọi điện cho Diễm Tinh. Nhưng gọi mấy cuộc đều không thấy Diễm Tinh nhấc máy. Chỉ có thể nhắn tin báo cho Diễm Tinh một tiếng, khi nào đọc được tin nhắn sẽ đến bả Angel. Nhắn xong cho Diễm Tinh cô liền gấp gáp lên xe chạy một mạch đến bar Angel.

Mạn Nhu vẫn khóc suốt quãng đường đi. Dù trước mặt Thẩm Tử Mặc cô tỏ ra không có gì nhưng bên nhau lâu như vậy, cô làm sao có thể thật sự không có chuyện gì đây. Lúc Mạn Nhu đến bar Angel, Diệu An đã đứng chờ ở đó. Cũng may từ nhà Thẩm Tử mặc đến bar Angel cách một đoạn khá xa, mà từ nhà Diệu An đến lại gần. Cho nên khi Diệu An đến Mạn Nhu còn chưa đến nơi.

Nhìn thấy bạn mình đứng nơi đó, Mạn Nhu ngay lập tức mở cửa chạy ra ôm chầm lấy Diệu An khóc.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa." Diệu An thấy vậy, vội vàng ôm Mạn Nhu an ủi. Hai cô gái đi vào trong quán bar, gọi một phòng riêng biệt.

Trong khi đó, Diễm Tinh ở bên này vì trận đau bụng mơ mơ màng màng ngủ một mạch đến tận 8 giờ tối. Bình thường cô không mệt mỏi như thế này, nhưng có lẽ vì buổi sáng tiêu hao hơi nhiều thể lực cho nên lần này cô đặc biệt mệt mỏi.

Hé đôi mắt trong veo ngập nước ra nhìn xung quanh. Diễm Tinh chống tay dậy, đi vào phòng vệ sinh. Ngủ một giấc dậy cô đỡ hơn nhiều rồi, không còn đau đến nỗi đi không nổi nữa. Âu khi vệ sinh cá nhân xong, cô mở ra ngoài mở điện thoại lên xem.

Nhìn thấy trong máy của cô có cuộc gọi nhỡ của cả Diệu An và Mạn Nhu, trong lòng Diễm Tinh dâng lên một dự cảm xấu. Cô mở Wechat, thấy tin nhắn của Diệu An, Diễm Tinh lập tức thay quần áo đi xuống dưới nhà.

"A Mỹ, A Mỹ..." Diễm Tinh vừa chạy xuống nhà vừa gọi. Lại không thấy Tiểu Mỹ xuất hiện. Cô mới nhớ ra chuyện cô nói Tiểu Mỹ đi làm. Diễm Tinh nhìn thời gian, bây giờ đã 9 giờ tối. Hôm nay hai anh trai cô lại không ở nhà, cha mẹ thì đã đi đến nhà chính Triệu gia. Cô cắn răng, chạy lại lên lầu tìm chìa khóa xe ô tô của mình. Ngồi vào trong xe, chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy nhanh như bay ra khỏi biệt thự. Dù ở trong biệt thự Triệu gia vẫn có người canh giữ và vẫn còn lái xe riêng nhưng Diễm Tinh vốn không muốn cho nói với họ. Họ để ý đến an toàn của cô, chắc chắn sẽ không đi nhanh. Từ biệt thự Triệu gia đến bar Angel mất 20 phút, bây giờ đã là 9 giờ. Nhớ đến bi kịch ngày trước của Mạn Nhu, Diễm Tinh không thể để bọn họ lái xe đưa cô đi. Vừa ngồi trên xe cô vừa nối máy gọi cho Diệu An.

"A Tinh, sao bây giờ cậu mới nhấc máy." Một giọng nói lo lắng từ đầu dây bên kia vang lên.

"Tớ hơi mệt trong người, ngủ say quá, bây giờ mới xem đến điện thoại. Nhu Nhi sao rồi? Tớ đang trên đường đến đây."

"Tâm trạng cậu ấy không tốt lắm, uống say rồi. Tớ đang chuẩn bị đưa cậu ấy về nhà đây. Cậu đang đến rồi vậy tớ đợi cậu nhé, tớ bảo lái xe nhà tớ về rồi." Nghe thấy Diễm Tinh sắp đến, Diệu An thở phào một hơi.

"Được, khoảng 15 phút nữa tớ sẽ đến, cậu để ý Nhu Nhi nhé." Diễm Tinh gật đầu nói, lại đạp chân ga thêm một chút.

Hai anh trai cô thích đua xe, mà Diễm Tinh cũng thấy nó rất hay, cô thích những cảm giác mạnh như vậy cho nên từ bé Diễm Tinh đã cùng hai anh trai học. Hiện tại, cô đối với xe cộ nắm cũng rất rõ. Chiếc xa Ferrari phòng như bay trên đường giống một con chiến mã.



Cùng lúc đó bên Diệu An, cô vừa đi vệ sinh vào đã không thấy Mạn Nhu đâu.

"Nhu Nhi, Nhu Nhi." Diệu An gấp gáp ra bên ngoài tìm kiếm. Cô vừa đi tìm trong bar Angel vừa gọi cho Diễm Tinh. Khi đầu dây bên kia nối máy, Diệu An liền gấp gáp nói: "A Tinh, không thấy Nhu Nhi đâu cả. Tớ đang tìm trong bar Angel, trên đường đi cậu chú ý một chút. Tớ sợ Nhu Nhi ra ngoài đấy."

"Được!" Diễm Tinh nghiến răng nói, sau đó lại tăng tốc thêm. Chưa đến 10 phút cô đã đến gần bar Angel Diễm Tinh lúc này mới đi chậm lại, ngó nghiêng hai bên đường. Nhớ đến kiếp trước, tay Diễm Tinh nắm chặt vô lăng đến mức nổi lên gân xanh. Tim cô đập nhanh đến nỗi muốn bắn ra khỏi lồng ngực.

Ngay lúc chuẩn bị đến bar Angel cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang lảo đảo đằng xa kia. Diễm Tinh nhận ra Mạn Nhu, liền nói một câu với Diệu An, hai người vẫn đang nối máy với nhau: "Tớ tìm thấy rồi, đang ở ngoài, đi về bên phải của bar Angel."

Diệu An trong bar đang đi tìm Mạn Nhu nghe thấy Diễm Tinh nỗ đã tìm được thì thở phào một hơi, ngay lập tức nói: "Tớ ra ngay." Sau đó cô ba chân bốn cẳng chạy ra bên ngoài. Diễm Tinh sau khi nhìn thấy Mạn Nhu cũng lập tức xuống xe, chạy sang bên kia đường.

"Nhu Nhi!" Diễm Tinh gọi Mạn Nhu khi nhìn thấy cô ấy chuẩn bị ngã xuống. Cũng may lúc này đường không đông, Diễm Tinh nhanh chóng chạy sang được bên đường đỡ lấy Mạn Nhu.

"Nhu Nhi! Cậu không ở yên bên trong mà ra ngoài này làm gì?" Diễm Tinh nhíu mày, tức giận quát.

Có lẽ bị tiếng quát của Diễm Tinh dọa giật mình, Mạn Nhu ngay lập tức phản ứng lại, ngẩng đầu lên nhìn cô gái trước mặt. Khi nhìn rõ người trước mặt, hốc mắt của Mạn Nhu đỏ lên, ủy khuất gọi: "A Tinh....là cậu à. Tớ...đang buồn...buồn lắm. Cậu còn...mắng tớ nữa." Vừa nói vừa ôm Diễm Tinh khóc nấc lên.

Thấy bạn mình thành ra thế này, lòng Diễm **** ***** xuống. Cô xoa xoa lưng Mạn Nhu nói: "Được rồi, được rồi. Cậu nói tớ nghe ai đã bắt nạt cậu, tớ giúp cậu xả giận."

Lúc này Diệu An cũng chạy tới nơi. Cô thở phì phò chống tay lên đầu gối, thở dốc nói: "A...Tinh, đến rồi à..."

Diễm Tinh nhìn Diệu An gật nhẹ đầu, dùng khẩu hình miệng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Diệu An thấy vậy cũng dùng khẩu hình nói lại: "Chia tay rồi!"

Ánh mắt Diễm Tinh chợt lóe. Bây giờ đã chia tay rồi? Kiếp trước lúc này hai người họ vẫn còn mặn nồng lắm. Nhưng bây giờ chia tay cũng tốt, Nhu Nhi sẽ đỡ đau buồn hơn, cũng sẽ tìm được người tốt hơn.

Nghĩ vậy, Diễm Tinh vỗ nhẹ lên lưng bạn mình nói: "Sao vậy? Cậu không nói là tớ với An An không làm chủ giúp cậu được đâu đấy."

"Là...Chu...Chu Thiên Ân và Thẩm...Tử Mặc. Họ...chính họ...chọc tớ." Mạn Nhu vừa nấc vừa nói. Khi nãy, cô đã khóc một trận với Diệu An, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Diễm Tinh, ủy khuất trong lòng lại một lần nữa dâng lên.

"Được, tớ giúp cậu xả giận." Diễm Tinh cười cười nói, ánh mắt cô lóe lên lãnh ý. Nếu Mạn Nhu quyết định nói ra, tức là đã quyết định không dính dáng gì đến Thẩm Tử Mặc nữa rồi. Cô ra tay cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.

"Được rồi, Nhu Nhi, chúng ta có gì lên xe nói chuyện nhé. Ở ngoài này lạnh lắm." Diệu An nhìn thấy lãnh ý trong mắt Diễm Tinh, biết bạn mình đang nghĩ gì, cô thầm gật đầu với Diễm Tinh, ánh mắt kiên định. Sau đó lại nhu hòa tiến lên dỗ dành Mạn Nhu.

Diễm Tinh cũng phụ họa: "Đúng rồi, ở ngoài này lạnh lắm, chúng ta về rồi nói nhé."

Mạn Nhu gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Không, tớ muốn đi tìm hắn ta nói chuyện." Vừa nói vừa lách người ra khỏi tay của Diễm Tinh.



"Ây khoan đã, Nhu Nhi. Cậu xem, trời mưa rồi, dù muốn đi tìm anh ta chúng ta cũng nên lên xe trước rồi đi tìm." Diệu An nhanh tay giữ Mạn Nhu lại, khuyên nhủ nói. Lúc này trời cũng đã bắt đầu xuất hiện nhũng hạt mưa nhỏ.

"Đúng vậy, lên xe xong rồi tớ đưa cậu đi tìm Thẩm Tử Mặc, nhé!" Diễm Tinh cũng gật đầu nói.

"Ừ, vậy cũng được." Mạn Nhu cảm thấy có lý, cuối cùng cũng chịu yên ổn.

"An An, tớ sang kia lấy xe, cậu giữ Mạn Nhu nhé. Đừng để cậu ấy đi lung tung." Thấy Mạn Nhu đã ngoan ngoãn nghe lời, Diễm Tinh mới quay sang Diệu An nói.

"Được, cậu sang lấy xe đi." Diệu An gật đầu, cả hai tay vòng qua ôm lấy Mạn Nhu, không định cho cô ấy đi đâu hết.

Diễm Tinh gật nhẹ đầu, xoay người định đi sang bên kia lấy xe. Nhưng lại bị Mạn Nhu giữ tay lại.

" A Tinh, An An, từ bé đến giờ tớ chưa tắm mưa lần nào. Hôm nay muốn tắm một lần, các cậu lên xe trước đi, tớ muốn đi bộ một lát." Không biết có phải do nước mưa nên làm Mạn Nhu tỉnh táo thêm một phần hay không, cô đứng thẳng dậy, đôi mắt không còn mê màn nhìn vào Diễm Tinh và Diệu An khẩn cầu.

"Các cậu yên tâm, đây sẽ là lần cuối cùng tớ đau lòng vì Thẩm Tử Mặc. Tớ muốn mượn cơn mưa này giải tỏa nỗi buồn trong lòng tớ. Sau ngày hôm nay, Mạn Nhu tớ sẽ trở lại cuộc sống bình thường. Cuộc sống không có Thẩm Tử Mặc!"

Diệu An và Diễm Tinh nhìn nhau, cuối cùng cũng gậy đầu. Nhưng hai cô không lên xe mà lại đi cùng Mạn Nhu.

"Các cậu làm gì vậy, lên xe ngồi đi. Tớ không sao rồi." Mạn Nhu thấy Diệu An và Diễm Tinh đi cùng mình, cười nhẹ nói.

"Tớ cảm thấy đi dưới mưa cũng rất vui. Thời tiết hôm nay hơi nóng, đi một chút cũng không sao. Tớ cùng An An bồi cậu đi một đoạn." Diễm Tinh lắc đầu, đưa tay ngọc lên xoa đi một hạt mưa vừa rơi xuống mí mắt cô nói.

Diệu An cũng gật đầu: "Nhu Nhi, để bọn tớ bên cạnh cậu."

Mạn Nhu nghe vậy cười cười cũng không bảo Diễm Tinh và An An lên xe nữa. Ba cô gái cùng nhau đi trên đường.

"Các cậu có thấy tớ ngốc không?" Mạn Nhu vừa đi vừa lên tiếng.

"Không cần nói tớ cũng biết các cậu nghĩ tớ rất ngốc. Ngay đến bản thân tớ cũng thấy mình như vậy." Mạn Nhu nhẹ nhàng nói.

"Đúng là rất ngốc. Nhưng từ giây phút cậu buông bỏ thì không còn ngốc nữa." Diễm Tinh nhìn bạn mình, thấy trong mắt Mạn Nhu ẩn chứa nỗi buồn thì cười nói.

Nghe vậy, Mạn Nhu cười lớn: "A Tinh, có ai lại nói thẳng toẹt ra như cậu không chứ?"

"Không phải có tớ đây sao." Diễm Tinh cũng cười phụ họa.

Đi một đoạn, ba cô gái đều đã ướt sũng từ đầu đến chân. Nhưng trên môi cả ba người đều nở nụ cười, giống như trận mưa này không có gì ảnh hưởng đến họ. Đi dưới mưa, Diễm Tinh lại nhớ đến kiếp trước. Cô cũng muốn giống Nhu Nhi, mượn cơn mưa này xóa đi những ký ức không vui kia.

Diệu An nhì sang Diễm Tinh thấy Diễm Tinh hình như cũng có tâm sự. Cô nhíu mày, hai cô bạn này của cô rốt cuộc làm sao vậy? Nhưng nghĩ đến bản thân mình, Diệu An lại thở dài một tiếng. Cô chẳng phải cũng giống Mạn Nhu rất ngốc hay sao? Biết rằng người đó không có khả năng để ý đến mình nhưng trong lòng vẫn không tự chủ được chú ý đến từng hành động của người ta. Dù biết trong mắt người đó chỉ có một hình bóng nhưng lại không tự chủ hãm sâu vào. Cô so với Nhu Nhi, có lẽ còn ngốc nghếch hơn nữa. Ba cô gái, ba tâm sự khác nhau cùng đi dưới mưa. Khung cảnh này khiến cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng đều có cảm giác xót xa.