Trùng Sinh Duyên

Trùng Sinh Duyên - Chương 12: Sự giúp đỡ của chuột





– Tôi giẫm phân chó, điều này cho thấy cái gì?


– Cho thấy đã có một con chó đến đây và để lại đống phân ở chỗ này!


Sáng hôm sau, Thiếu Hoa bừng bừng khí thế chiến đấu, oai phong lẫm lẫm chuẩn bị xông pha trận địa. Bà cụ cổ vũ, Văn Khang cũng bị cậu ảnh hưởng chạy theo phía sau ôm túi sách, bưng nước.


“Đều tại anh hết cả, báo hại tối qua tôi phải vác Hoàng Mao về nhà, mệt chết được!” Thiếu Hoa vừa đi vừa cằn nhằn.


“Chuyện đó thì có liên quan gì tới ta chứ? Hắn tự té xỉu đó nha!” Văn Khang phản bác.


“Nếu không phải anh dọa người ta, sao người ta lại té xỉu chứ?”


“Ta dọa cái gì?” Văn Khang không phục, rõ ràng lúc cậu khoe dây đeo trên cổ tay với bà cụ và những người khác, họ đều nói đẹp, sao tới hắn ta thì thành ra dọa người chứ?


“Còn dám chối… Ai nha…” Thiếu Hoa cúi đầu nhìn xuống chân, giẫm phải phân chó.


Chợt nhớ tới lời “giang hồ” đồn đãi, nếu đá sân khách mà giẫm phải phân chó thì sẽ gặp may, nhất định sẽ đá thủng lưới, còn nếu là sân nhà thì sẽ gặp xui xẻo. Oái… Nhớ lầm rồi, sân nhà gặp may thì phải!




“Ủa? Ngươi đang nghĩ ngợi gì vậy?” Văn Khang giục.


“Tôi giẫm phân chó, điều này cho thấy cái gì?” Thiếu Hoa còn đang trong tình trạng tập trung, giống như đang nghĩ cách củng cố đất nước cứu vớt địa cầu.


“Cho thấy, đã có một con chó đến đây và để lại đống phân ở chỗ này, đi thôi!” Văn Khang kéo cậu, lầm bầm, “Bảo ta ngốc, ta thấy vấn đề mà ngươi lo lại càng ngốc hơn!”


Tới trường, đồng đội và các cổ động viên đều đã chuẩn bị sẵn sàng.


Lúc đầu, vì Thiếu Hoa sợ Văn Khang lại nổi cơn nhảy vào phá đám nên không cho y tới xem cậu luyện tập, về sau y bận học, gánh vác việc nhà nên cũng không có thời gian đi xem, đến giờ rốt cuộc cũng có thể nhìn Tiểu Hoa chính thức ra sân đấu, y rất hạnh phúc. Dung ca và Ba Lệ cũng tranh thủ thời gian từ trấn Hồi Long tới đây cổ vũ, còn có cả Nhạc Nhã Lệ và Chung Tình. Chung Tình cố ý ngồi bên cạnh Văn Khang, thỉnh thoảng còn hất hất tóc, sợi tóc bay bay lên mặt Văn Khang.


Đội BL đấu tại sân nhà, phía trên khán đài chật ních, Văn Khang trông thấy há hốc mồm, nơi này có ít nhất mấy ngàn người, nam có nữ có, ăn mặc kỳ quái, tay cầm loa, tay cầm chai nước khoáng. Bên dưới, mấy mỹ nữ dàn thành một đám cổ động viên, mỗi người ai cũng cầm bó hoa, nhảy nhảy múa múa, vừa nhấc chân lên, gió lùa vào, cả cặp giò lộ ra ngoài mồn một.


“Thật đúng là tổn hại thuần phong mỹ tục!” Văn Khang nhắm mắt lại, làm theo lời dạy của thánh nhân, thứ không nên nhìn đừng nhìn.


“Mau mở mắt ra, đấu rồi kìa!” Chung Tình ở cạnh bên chọt một cái.



Văn Khang mở mắt ra, thấy cầu thủ hai bên nối đuôi nhau ra, sau đó đội trưởng trao cờ đội, các cầu thủ bắt tay nhau, trọng tài khai bóng. Khán giả la to, hưng phấn giống như gà bị cắt cổ.


Văn Khang cảm thấy khó hiểu, hai mươi hai người giành một quả bóng, hàng ngàn người bu xem, có gì hay ho chứ? Phát cho mỗi người một quả chẳng phải được rồi sao, giành giật làm quái gì chứ. Cứ nhìn mà xem, mỗi lần Thiếu Hoa cướp được bóng, sẽ có hai người đến giành, đá bóng đi, Thiếu Hoa ngã sấp xuống, bò lên, giành được bóng lại bị giật, nhìn thật là thê thảm.


Được nửa hiệp, đồng đội bên cánh trái của Thiếu Hoa chuyền bóng qua, nhanh chóng đột phá phòng thủ của đối phương, giống như một mũi nhọn lao về phía trước, đưa bóng vào lưới.


Bấy giờ, khán đài vang lên như sấm, Thiếu Hoa hưng phấn chạy tới đồng đội bên khán đài, cởi áo quơ quơ, lúc này, tiếng hét lại cao hơn mấy chục lần, đa số mỹ nữ trông thấy vừa nhảy dựng dựng vừa la hét, phất phất tay với Thiếu Hoa.


Văn Khang nhìn thấy nổi giận, kiếp trước y là vua một nước muốn Tiểu Hoa cởi quần áo, lúc đó cậu ta đã coi là sỉ nhục, hận y rất lâu. Hiện tại cậu ta lại cố tình cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy, thật không biết liêm sỉ gì cả, thế giới này đúng thật là điên cuồng.


Chung Tình ở bên cạnh thấy mặt y nhăn nhó, la to, “Mau nhìn kìa, Tiểu Hoa lại được bóng, lại đột phá, đẹp trai quá nha! Thấy cậu ấy oai phong trên sân bóng vậy có ai ngờ lại sợ chuột đâu chứ!”


“Hở?” Văn Khang như bừng tỉnh, “Sợ chuột?”


“Đúng á, lần đó trong lớp có chuột, cậu ta rú lên một tiếng, đến ngay cả quỷ nghe thấy cũng chạy mất! Khi đó thầy đứng lớp còn tưởng là xảy ra chuyện gì, thiếu chút nữa đã gọi 110!”



Văn Khang nghe xong, nở nụ cười xấu xa, nảy ra một ý định.


Trận đấu kết thúc, đội chủ nhà BL thắng, những người ủng hộ BL đều vô cùng hưng phấn.


Về tới nhà, Thiếu Hoa hỏi, “Thế nào, hôm nay có thấy tư thế oai hùng của tôi trên sân bóng không?”


“Thấy rồi!”


“Có cảm tưởng gì? Nói nhanh lên coi!” Thiếu Hoa đắc ý, chờ mong câu trả lời.


“Cảm tưởng là ngươi mặc quần áo thật vi phạm thuần phong mỹ tục!”


………………


>_