Trùng Sinh Được Chồng Yêu Chiều

Chương 44: Còn sống là được




Diệp Mạc Thần đứng bên ngoài ban công, anh quay lưng về phía Lục Thư Lam, dường như anh không muốn mở lời trước, thái độ của anh khác hẳn lúc cầu hôn cô.

Lục Thư Lam đứng nhìn Diệp Mạc Thần từ phía sau, cô đứng như thế một lúc, sau đó mới có đủ can đảm để đi đến bên cạnh anh.

Đêm nay trăng rất sáng, khiến cho chiếc nhẫn trở nên lấp lánh trên tay cả hai. Lục Thư Lam ôm lấy cánh tay rắn chắn của Diệp Mạc Thần, nhẹ nhàng dựa đầu lên vai anh, giọng nói của cô vô cùng điềm đạm…

“Khi nào anh đi…?”

Diệp Mạc Thần nhìn Lục Thư Lam, anh nghĩ rằng người tinh ý như cô sẽ đoán được việc này, nhưng bình thường cô rất trẻ con, lại hay nhõng nhẽo với anh, nên anh đoán rằng cô sẽ khóc lóc không để anh đi…

“Hai ngày nữa…”

Diệp Mạc Thần cảm thấy cái ôm của Lục Thư Lam càng chặt hơn, cô giữ im lặng một lúc rất lâu, giọng nói cất lên có chút nặng nề trong lòng…

“Em đợi anh về…”

Diệp Mạc Thần có chút bất ngờ, anh khẽ mỉm cười, giọng nói có chút đùa cợt, chuyện mà anh chưa từng làm trước đây…

“Về thì cũng về được thôi, nhưng nếu anh bị mất tay, mất chân, hay chỉ nằm yên một chỗ thì sao?”

Lục Thư Lam cảm thấy không vui trong lòng, nên cô không muốn hùa theo lời nói đùa của Diệp Mạc Thần lúc này, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp…

“Em không phải người tham lam, chỉ cần anh còn sống là được…”

Kiếp trước, đội đặc nhiệm do Diệp Mạc Thần chỉ huy từng xông vào nơi cung cấp chất cấm của Lưu Thái Khôi và Đường Hoài Vũ, sau đó hai bên giao chiến rất kịch liệt, đáng tiếc do phía của Diệp Mạc Thần ít người hơn nên đã bị giết sạch, ngay cả Diệp Mạc Thần cũng thiệt mạng trong vụ đó.

Lục Thư Lam đã đọc tin tức này trên mạng trước ba ngày cô bị Đường Hoài Vũ giết, nhưng điều mà cô không ngờ được là Diệp Mạc Thần lại còn sống, anh còn tìm Đường Hoài Vũ để báo thù cho cái chết của cô.

Hiện tại Lục Thư Lam đã là vợ sắp cưới của Diệp Mạc Thần, cô không muốn anh chết, ngoài cô ra, không một ai có quyền tước đi mạng sống của anh…

Ánh mắt của Lục Thư Lam thay đổi, cô mỉm cười nhìn Diệp Mạc Thần, trong đầu vẽ sẵn ra một kế hoạch hoàn hảo…

“Bây giờ em hơi mệt, nơi này ồn ào quá, anh đưa em về nhà anh đi…”

Diệp Mạc Thần gật đầu, anh nhanh chóng lái xe đưa Lục Thư Lam về nhà mình để cô nghỉ ngơi, trong lòng không nghĩ ngợi gì nhiều.

Lục Thư Lam nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy buồn khi cô phải xa Diệp Mạc Thần một thời gian dài, dự tính lần này phải xa nhau chừng nửa năm mới gặp lại. Nếu được thì cô vẫn muốn ở gần anh…

“Lúc em còn nhỏ, cha em thường kể cho em về những thành tựu mà cha em đạt được trong quá trình công tác, bao gồm các kế hoạch mà ông cùng đồng đội đã xây dựng, em nghĩ em có thể giúp anh một chút…”

Diệp Mạc Thần nghi hoặc nhìn Lục Thư Lam, hình như anh bị cô lừa thì phải, hoá ra đây mới là mục đích thật sự của cô à?

“Vậy em cũng biết kế hoạch tác chiến là bí mật, không thể tiết lộ cho người ngoài đúng không?”

Lục Thư Lam gật đầu, cô tiến về phía Diệp Mạc Thần liền ôm lấy cổ anh…

“Em là vợ anh, không phải người ngoài…”

Diệp Mạc Thần suy nghĩ một chút liền gật đầu, anh đưa Lục Thư Lam vào phòng làm việc của mình rồi đưa hồ sơ về kế hoạch tác chiến cho cô…

“Vòng tròn này là căn cứ của bọn buôn lậu, hiện tại đội của anh đã xác định được người đó là Lưu Thái Văn, người còn lại thì chưa rõ danh tính, đội của anh là vòng tròn màu xanh bên ngoài, vì số lượng có phần chênh lệch nên sẽ tấn công theo hình vòng tròn, hạn chế đánh trực diện…”

Lục Thư Lam cảm thấy kế hoạch này rất hoàn hảo, không hề có vấn đề gì cả, nhưng tại sao đội của Diệp Mạc Thần lại thua được? Còn bị giết gần như toàn bộ?

“Chuyện này không thể đơn giản như vậy được, anh không cảm thấy kì lạ khi có một căn cứ nằm giữa rừng, Lưu Thái Văn trực tiếp giao dịch à?”

Lục Thư Lam nói đến việc căn cứ nằm giữa rừng như nhận ra gì đó, cô nhanh chóng tra cứu vị trí của khu vực này, phát hiện nơi đây có rất nhiều đồi cao, căn cứ lại nằm ở vị trí đồi thấp nhất, thuộc hạ của Lưu Thái Văn không thể đứng hết ở căn cứ được, chắc chắn bọn họ đứng ở đồi cao, sử dụng súng ngắm để xử lý đội của Diệp Mạc Thần…

“Kế hoạch này không ổn…”

Diệp Mạc Thần nghe Lục Thư Lam nói, anh cũng đoán được chuyện này, nhưng anh không nghĩ bọn chúng có thể mạo hiểm đứng ở vị trí cao hơn, bởi vì thời điểm đó là nửa đêm, dù có kính nhìn xuyên đêm vẫn rất hạn chế tầm nhìn…

“Bọn anh đứng ở vị trí có tầm nhìn tốt nhất rồi, nếu đứng xa hơn rất khó nhìn thấy, đừng nói đến việc có thể bắn chuẩn…”

Lục Thư Lam gật đầu, cô nhớ ra gì đó, cô đã nhìn thấy thứ gì đó trước khi chết, hình như là một khẩu súng dài, tiếng vang lớn…

“Lực lượng áp đảo, tỉ lệ bắn không chuẩn, nhưng súng của bọn họ có tiếng vang lớn, khiến đội của anh vô thức hoảng loạn, mọi người sẽ không còn tập trung vào đối thủ bên dưới…”

Đó chính là lý do khiến kế hoạch của Diệp Mạc Thần thất bại hoàn toàn và theo như Lục Thư Lam biết, hành động lâu la, tiêu tốn tài nguyên nhưng hiệu quả kinh ngạc này chính là do Đường Hoài Vũ nghĩ ra…