Đám người vừa vào cửa cũng nhìn thấy Anh Kiệt hai người, sau đó là màn bắt tay giới thiệu qua loa, kế tiếp cũng không có bàn kế hoạch tác chiến gì, việc này giao lại cho bên quân đội, võ giả giải tán về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi, 3 ngày sau chính là đại hội võ thuật.
Nửa đêm yên tỉnh, phòng của võ giả được bảo vệ nghiêm ngặt từ bên ngoài bởi hải quân, bên trong phòng của Anh Kiệt lúc này ngoại trừ hắn còn có hai người.
Một người mặc quần áo cổ xưa, gương mặt già nua đầy nếp nhăn, mái đầu bạc trắng ngồi ở đối diện Anh Kiệt, Võ Anh Vương.
Mà đứng kế bên Võ Anh Vương là một cô bé tuổi không quá 15. Dĩ nhiên là cô bé Anh Kiệt gặp lúc ban ngày, là Su.
Trong lúc giới thiệu Anh Kiệt cũng ngờ tới hai người này thế mà là ông cháu, thật sự là kinh ngạc, Anh Kiệt còn tưởng Su là một trong thất đại tông sư đây, đến bây giờ vẫn khó mà tin nổi.
14 tuổi tông sư, cái này cũng không phải chuyện gì đáng kinh ngạc, khi Anh Kiệt còn tung hoành các giới hắn gặp qua không ít người tuổi còn nhỏ đã có thành tựu luyện khí, thậm chí là trúc cơ kỳ.
Nhưng là hiện tại hắn ở địa cầu a!
Có thể hắn cảnh giới tăng cao cũng là nhờ vào kinh nghiệm của kiếp trước a!
Hiện tại ngươi đem một cái bé gái đứng trước mặt hắn, bảo đây là một vị tông sư, Anh Kiệt khó mà tin nổi.
Vốn dĩ địa cầu linh khí mỏng manh, muốn có thành tựu chỉ có thể dựa vào vật khác như linh đan dược liệu vân vân.
Anh Kiệt chớp chớp mắt nhìn Su, sau đó nháy mắt một cái nhìn Võ Anh Vương, nín gần nửa giờ mới thốt ra được một câu
"Hai người thật sự là ông cháu sao? Không giống!"
"..."
Chợt giật mình cảm thấy mình nói lời này không thích hợp, đã bao lâu Anh Kiệt không nhớ mình lần đầu lúng túng là khi nào, đổi giọng nói
"Nửa đêm ngươi mang cháu gái vào phòng ta là có ý gì?"
Su: "???"
Anh Kiệt nói xong lời này cũng cảm thấy sai sai, nhìn đối diện mình nét mặt già dua cùng trợn mắt nhìn chằm chằm Võ Anh Vương, Anh Kiệt xấu hổ.
Võ Anh Vương trực tiếp vào vấn đề, nếu mà hắn im lặng không biết Anh Kiệt sẽ nói lung tung cái gì tiếp theo.
"Ngươi còn nhớ ước hẹn của chúng ta?"
Anh Kiệt cũng nghiêm túc, nói
"Không quên, chờ xong trận chiến này, ta cùng ông có thể đánh!"
"Được, bất quá... Nếu lúc đó ngươi có bị thương hay hấp hối, ta cũng không nương tay"
Anh Kiệt hơi híp con mắt nhìn Võ Anh Vương, sau đó nở nụ cười nhẹ gật đầu
"Ta cũng vậy." Đơn giản, thô bạo, không quanh co lòng vòng, đây là ân oán giữa hai người.
Võ Anh Vương nói cũng nói xong, đứng dậy trực tiếp đi ra ngoài, không nói nhiều lời, Su thấy vậy vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn liếc Anh Kiệt một cái.
Vậy thôi hả? Hết rồi?
Có mấy câu mà ông cũng đem theo cháu gái của mình sao? Bảo vệ? Hay là đem khoe mình có cháu gái đẹp?
Ta thèm cái quỷ a!
Anh Kiệt trợn mắt, có chút ngốc đờ người ra.
Thời gian 3 ngày chớp mắt trôi qua, đại hội võ thuật tới giờ.
Hai con tàu hải quân ra khơi, tiến thẳng đến nơi gọi là võ đài biển đông.
...
Tàu chiến trung quốc.
Đầu tàu, một bóng người mặc quân phục đen, mang trên người một cái áo khoác, hai tay mang găng trắng chắp sau lưng nhìn về phía trước, ánh mắt sâu xa không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Hạ tướng quân, đây là danh sách tham gia thi đấu của đối thủ lần này" một tên lính đưa tài liệu tới.
Hạ Trường Minh cầm lên tài liệu sơ yếu lý lịch của đối thủ, lật vài trang, khẽ nhíu mày.
Hạ Trường Minh mặt không thay đổi, trầm giọng hỏi "Hai người này là người mới sao?" hắn đương nhiên đang hỏi tên lính bên cạnh
Tên lính có chút ngẩn, sau đó vội vàng đáp.
"Vâng, theo cục tình báo của chúng ta hai người này chính là người mới."
"Ừm, lui xuống đi." Hạ Trường Minh nhìn trong tay tài liệu như có suy nghĩ.
Đợi tên lính kia lui xuống, Hạ Trường Minh nhìn về phía trước chân trời, khóe miệng hơi dương lên nở một nụ cười
"Thú vị, An Nam gần đây lại có nhân tài như vậy..."
Hạ Trường Minh hít sâu một hơi, tài liệu trong tay nháy mắt hóa thành bột mịn, ánh mắt thay đổi lộ ra sát khí, lẩm bẩm nói
"Cũng không nên trách ta, có trách thì trách ngươi không nên sinh ra ở An Nam, các ngươi nên chết."
Cách đó không xa, tàu hải quân Việt Nam tiến vào khu vực võ đài, trong tầm mắt cũng xuất hiện những con tàu của các nước khác, nơi này hết thảy tàu không sự miễn vào, đây là lệnh cấm riêng hôm nay.
Lúc này trên tàu có mấy bóng người nhảy xuống, chân đạp mặt nước như trên đất liền, mảy may không có chuyện sẽ bị chìm, lính hải quân bên trên nhìn một màn này hít vào một ngụm khí lạnh.
Đơn giản là kích động, cùng với nhìn rất kích thích a!
Những người nhảy xuống là thất đại tông sư, Võ Anh Vương một trong top ba, Nguyễn Văn Mạnh xếp thứ tư, còn có lão Tửu cùng lão Quỷ thì năm sáu, mà Su chính là bảy, đây cũng nói lên dựa theo thực lực xếp hạng.
Mà Anh Kiệt chính là vô danh a, hắn là người duy nhất không có danh phận, a không đúng, hắn cũng là thiếu tướng, nhưng nhìn đội hình có vẻ lẻ loi.
Tổng cộng hết thảy sáu người, nhất đại tông sư cùng đệ nhị không đến, nghe nói đang bế quan sắp đột phá lên thánh cảnh, cho nên không ai dám quấy rầy.
Thánh Cảnh, dựa theo địa cầu hiện đại chính là cao nhất cường giả, một cái truyền kỳ, đây là không tính thần cảnh ngày xưa.
Luyện khí liền có thể đạp đất mà đi, tiêu trùng tiểu kỹ mà thôi.
Anh Kiệt đi phía sau nhất, hắn đang quan sát cảm nhận tu vi của mọi người, nếu nói theo lực lượng cường đại nhất ở đây, hắn tự nhiên biết là chính mình, nhưng đây là không tính.
Thất đại tông sư quả nhiên không phải cái tên nền, Võ Anh Vương là tông sư đỉnh phong, Nguyễn Văn Mạnh kém một chút hậu kỳ, lão Tửu cùng lão Quỷ hai cái trung kỳ, thực lực tương đương, nhưng Anh Kiệt có thể tâm lý nắm chắc lão Tửu có thể đánh bại lão Quỷ, đơn giản là về trí lão Tửu cao hơn, người cuối cùng là Su, luyện khí sơ kỳ đỉnh phong.
Anh Kiệt khóe mắt hiện hàn mang.
Không nghĩ ra, hoàn toàn không nhìn ra cô bé này làm sao có thể mới tuổi này đã luyện khí sơ kỳ đỉnh phong, Anh Kiệt trầm mặt, sau đó như nghĩ tới điều gì, ánh mắt lóe lên
Trừ khi, nàng là tu chân giả chuyển thế! Giống như mình?
Anh Kiệt vừa nghĩ tới đây, khóe miệng hơi hơi dương lên co quắp.