Trùng Sinh Đích Nữ Thiên Hạ

Trùng Sinh Đích Nữ Thiên Hạ - Chương 4: Trừng trị (2)




Vợ chồng quản thị sửng sốt, sắc mặt hốt hoảng nhìn nữ tử thân hình gầy yếu phía trước, bọn họ vừa không nghe nhầm chứ, nàng muốn đánh bọn họ?! Nàng làm sao dám?!

Quản thị phục hồi lại tinh thần, nhìn thấy mấy nô bộc từ bốn phía đang tới gần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tịch, "Tam tiểu thư, người đây là có ý gì? Ta căn bản không có vu khống phu. . . . . . Di nương, ta . . . . . . "Sự tình đến mức này, bà ta cũng không thể không sửa miệng, tam tiểu thư này rõ ràng là đang đổi trắng thay đen.
"ý của mama chính là di nương người mơ ước đến vị trí chính thất." Diệp Lăng Tịch khẽ nhếch, đáy mắt hiện lên một tầng ánh sáng."Xem ra sau khi về kinh, có lẽ ta phải đi hỏi các Ngự Sử đại phu một chút, Phò mã dựa vào cái gì có thể để một tiểu thiếp ngang hàng ngang vế với trưởng công chúa."

Ngự Sử đại phu?! quản thị nét mặt mặt hoảng hốt, nếu chuyện Hầu gia sủng thiếp diệt thê bị người ta bẩm báo lên ngự tiền, ngay cả Hầu gia với phu nhân sợ là cũng không thể chịu nổi trách nhiệm, vậy kết quả không cần nghĩ cũng biết.

"Tam tiểu thư, người đây là ngậm máu phun người, những năm này di nương vì hầu phủ mà tận tâm tận lực, làm sao lại có thể có loại ý nghĩ đại nghịch bất đạo. . . . . . ."Quản thị tức giận nói, lúc này bà nhất định phải bảo vệ phu nhân,vinh nhục của họ đều gắn liền trên thân chủ tử, đây cũng là lý do mà mấy năm gần đây bà ở hầu phủ có thể lộng hành vô kị.
"ồ, ta cũng tin di nương sẽ không có cái ý nghĩ đại nghịch bất đạo đó." Diệp Lăng Tịch khẽ nhếch, mắt phượng hơi ngưng, "còn thất thần làm cái gì, quản thị mama đã thừa nhận tội lỗi của mình, niệm tình ngươi đã hầu hạ Bạch di nương nhiều năm, hai mươi gậy là được rồi, lập tức thi hành."

Nhìn thấy mấy nô bộc đi đến bắt người, vợ chồng quản thị nhất thời hoảng sợ, hai mươi gậy cũng không phải là ít a, nếu như bị đánh, cho dù giữ được mạng, chỉ sợ chỉ còn nửa cái."

"Các ngươi làm gì vậy, láo xược!"Quản thị cùng chồng gào thét hô, thế nhưng mấy nô bộc đó lại giống như là không nghe thấy, trực tiếp tiến lên đưa bọn họ giữ chặt.

Quản thị vùng vẫy vài cái, nhưng không thoát được, đáy lòng tức giận không thôi, Tam tiểu thư này ngày trước yếu đuối vô năng, ba năm không gặp tính tình trái lại lại ngoan độc đến vậy, xem ra những ngờ vực của phu nhân chưa hẳn đã sai, bà ta nhìn Diệp Lăng Tịch, trầm giọng nói:"Tam tiểu thư, nô tài là phụng mệnh hầu gia tới đón người hồi phủ, nếu như làm chậm chễ thì giờ hồi kinh, Hầu gia nhất định sẽ không vui."Cả phủ ai cũng biết Hầu gia sủng ái Bạch di nương và con cái bà ta nhất, ngược lại lại coi tam tiểu thư con chính thất như là thứ xuất. Bằng không nàng cũng không bị đuổi đến vùng quê này rồi. Nàng nếu như muốn được an ổn, thì nên nghĩ làm thế nào để cho lão gia và phu nhân được vui lòng, như vậy là đã khách khí với nàng rồi.

“Ta đây là vì muốn tốt cho mama, mama là người của di nương, vì di nương mà nhận đòn gậy, có lẽ di nương cũng sẽ cảm kích mama. Hơn nữa mama yên tâm, ta sẽ chuẩn bị xe ngựa cho ngươi, tuyệt đối không làm chậm chễ thì giờ."Âm thanh đó róch rách nhẹ nhàng, nhưng lại lạnh lẽo như băng tuyết ở Bắc Cực, hàn ý tụ lại," Đánh ! "

Quản thị bị âm thanh dứt khoát đó khiến đáy lòng kích động phát run, chỉ nháy mắt sau lưng mát lạnh, thân thể như đi vào hầm băng, bà bỗng dưng ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng gầy yếu đi về phía gian phòng , nhưng mà bóng lưng đó lại giống như một bao kiếm, lạnh lùng nghiêm nghị, trong phút chốc bà có một loại kích động muốn chạy trốn, rất sợ kiếm khí đó sẽ đâm vào người mình.

Thân thể bỗng nhiên bị kìm hãm trên mặt đất, không thể động đậy, quản thị lúc này mới nhớ ra hai mươi gậy đó, nhất thời giãy giụa hô to:"Tam tiểu thư, ta là do lão gia phái tới, ta là người của di nương, nếu như ngươi dám động đến ta, lão gia và phu nhân sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . . . . " Lời còn chưa nói hết, gậy đã đánh xuống.
"A,a. . . . . . ."từng tiếng kêu thảm thiết truyền ra, thê lương thảm tuyệt.