“Thanh Phong, lại đây em giúp anh bôi kem chống nắng. Da anh trắng như vậy, bị cháy nắng thì tiếc lắm.”
“Nói cái gì vậy? Đang xem anh như mấy tên công tử bột đó sao?”
Sáng nay, Thẩm Nguyệt An sẽ đưa Tống Thanh Phong ra đồng ngô với mình, chủ yếu để hắn biết thêm về nơi này. Tống Thanh Phong từ nhỏ sống trên thành phố, có lẽ những công việc làm nông đối với hắn vẫn còn rất mới mẻ.
“Em lo cho anh mà. Dù sao vẻ đẹp trai này cũng không thể để cái nắng chói chang tàn phá được.”
Nói gì thì nói, Thẩm Nguyệt An vẫn mê như điếu đổ cái gương mặt tuấn mỹ này. Khoan bàn đến cái tính cách có chút kỳ quái của hắn, cô đang suy nghĩ, nếu Tống Thanh Phong không làm giảng viên, vậy thì dấn thân vào giới giải trí đi, chỉ riêng ngũ quan đẹp như tạc tượng của hắn đã có thể thu hút một lượng fan đông đảo, kiếm được bộn tiền.
“Nguyệt An, em cũng nên bôi kem chống nắng đúng không? Để anh bôi cho em.”
Tống Thanh Phong kéo Thẩm Nguyệt An ngồi lên đùi của mình, chăm chú bôi kem chống nắng cho cô. Còn đang chìm đắm trong hành động quá đỗi dịu dàng của hắn, Thẩm Nguyệt An nào có phát hiện bàn tay hư hỏng kia đang di chuyển từ vùng cổ xuống hai đỉnh đồi căng mẩy, thản nhiên bóp nhẹ vài cái.
“Khoan đã! Tống Thanh Phong, chỗ đó không cần bôi kem chống nắng đâu.”
Thẩm Nguyệt An tức giận đánh vào tay Tống Thanh Phong, hắn mới thu tay về. Cô lừ mắt nhìn hắn, cái tên lưu manh này, hóa ra từ ban đầu đã chẳng có ý tốt gì.
“Đây là lần đầu tiên bôi kem chống nắng nên anh không biết.” Tống Thanh Phong làm mặt tỉnh bơ, giống như bản thân hoàn toàn trong sạch.
Thẩm Nguyệt An nhếch môi khinh khỉnh. Có quỷ mới tin là hắn vô tội!
Ra đến cánh đồng ngô, cô chỉ về phía chòi nghỉ, rồi nói:
“Anh ngồi ở đó xem là được rồi, em xuống kia phụ dì Hòa. Đến gần trưa sẽ có người mang cơm ra cho chúng ta.”
Thẩm Nguyệt An cột tóc gọn gàng, mang găng tay len bảo hộ vào. Tống Thanh Phong thấy vậy cũng làm theo, tác phong còn nhanh nhẹn hơn cả cô gái nhỏ.
“Lại nghĩ anh vô dụng, không thể làm những công việc tay chân này hửm?”
“Anh biết làm sao?” Thẩm Nguyệt An nhỏ tiếng trêu chọc.
“Không biết có thể học. Em chỉ một lần, anh chắc chắn sẽ làm được.”
Thế là Thẩm Nguyệt An dẫn hắn xuống bên dưới. Dì Hòa nhìn thấy Tống Thanh Phong, liền nói:
“Hai đứa xuống dưới này làm gì? Hôm nay trời nắng nóng lắm.”
Công việc này dì Hòa đã quá quen thuộc rồi, nhưng đối với Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong thì khác. Nếu như không cẩn thận còn có thể đổ bệnh.
“Cháu đã nói hôm nay sẽ ra phụ dì thu hoạch ngô mà. Dì à, trời nắng lên rồi, chúng ta mau bắt tay vào làm thôi.”
Trước đây việc thu hoạch ngô được thực hiện thủ công, nông dân phải dùng tay bẻ ngô. Giờ đây công việc này đã có máy móc hỗ trợ, thế nhưng vẫn cần những người có kinh nghiệm mới có thể thuận lợi sử dụng loại công cụ này.
Không ai có thể ngờ được, một người từ nhỏ đến lớn, mưa không đến mặt, nắng không đến đầu như Tống Thanh Phong lại có thể làm được công việc này. Không những làm được mà còn làm rất thành thạo, chỉ sau một lần chỉ dẫn của dì Hòa.
Công việc đòi hỏi cả sức khỏe và sự khéo léo, Tống Thanh Phong sở hữu hết cả hai yếu tố này. Nhờ có hắn mà phần công việc dì Hòa phải làm cả ngày đã có thể hoàn thành trong một buổi sáng.
Ăn trưa xong, mọi người ở trong chòi lá nghỉ ngơi. Thẩm Nguyệt An nằm trong lòng Tống Thanh Phong, đầu gối lên cánh tay của hắn.
Nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhè, Tống Thanh Phong hơi cúi xuống, ngón tay đặt trên gương mặt trắng hồng, khẽ miết nhẹ lên gò má mềm.
“Em sao thế? Đang có tâm sự gì sao?”
“Thanh Phong, ngày mai chúng ta phải xa dì Hòa rồi. Em không muốn chút nào…”
Ngày mai cô cùng Tống Thanh Phong sẽ trở lại thành phố, thế nhưng Thẩm Nguyệt An còn muốn ở lại chơi với dì Hòa. Nếu được, cô mong có thể ngày nào cũng được gặp bà, sống chung với bà thật vui vẻ như lúc trước.
“Vậy sao chúng ta không khuyên dì Hòa lên thành phố sống? Anh có thể giúp dì ấy tìm một chỗ ở ổn định.”
Thẩm Nguyệt An lắc đầu, hắn tưởng cô chưa từng khuyên bà dọn lên đó sống ư?
Dù ở dưới quê chỉ có một mình, dì Hòa vẫn nhất quyết không thay đổi ý định. Mỗi lần Thẩm Nguyệt An gợi ý muốn dì ấy chuyển lên sống gần cô, dì Hòa đều phớt lờ rồi nói sang chuyện khác.
“Em nhớ có một lần em còn nhỏ, khoảng bảy, tám tuổi gì đó, em cùng dì Hòa đã từng lên thành phố…” Thẩm Nguyệt An đột nhiên muốn kể cho Tống Thanh Phong nghe điều này.
“Lần đó dì Hòa đau bụng dữ dội, sau khi lên đến trạm xá liền được chuyển lên bệnh viện tuyến tỉnh để mổ ruột thừa gấp. Trong ký ức của em, đó là lần đầu tiên em đến một nơi nhộn nhịp và có nhiều người sinh sống như vậy.”
Ánh mắt Tống Thanh Phong lóe lên một tia sáng. Hắn nắm lấy tay Thẩm Nguyệt An, đặt lên ngực mình.
“Nguyệt An, vậy em còn nhớ lúc ở trong bệnh viện, em đã gặp ai không?”