Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 32: Đũa mốc chòi mâm son




Thẩm Nguyệt An thức dậy từ sớm. Cô làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo rồi xuống dưới phụ mọi người làm bữa sáng.

Ban đầu những người giúp việc đều không dám để cô động tay động chân vào bất cứ thứ gì, nhưng thấy thái độ nhiệt tình của Thẩm Nguyệt An, cuối cùng họ cũng để cô được vào bếp.

Lâm Tuyết nhìn thấy cô ở trong bếp thì đứng khoanh tay, cất lời mỉa mai:

“Cô chê người làm trong cái nhà này nấu ăn kém hay sao phải tự mình vào bếp?”

Thẩm Nguyệt An nghe thấy chất giọng chua ngoa liền bỏ đôi đũa nấu trên tay xuống, quay qua nhìn Lâm Tuyết.

“Em nào dám. Chẳng qua nhàn rỗi, muốn vào bếp nấu nướng phụ mọi người.”

Sau đó lại nói thêm:

“Thanh Phong cũng rất thích ăn mấy món do em tự tay nấu.”

Lâm Tuyết che miệng bật cười:

“Vậy mà tôi còn tưởng lúc nhỏ cô sống khổ quen rồi, giờ đây được sống sung sướng nên vẫn thấy bỡ ngỡ.”

Cái này là Lâm Tuyết nghe kể lại từ Thẩm Gia Huệ. Nghe nói Thẩm Nguyệt An bị thất lạc gia đình nên lúc nhỏ sống rất cơ cực.

Chẳng trách phong thái bên ngoài giữa hai chị em nhà họ Thẩm lại khác nhau như vậy.

“Ồ! Em có thế nào thì ba mẹ cũng thuộc lớp người giàu trong cái thành phố này. Còn chị… hình như quê chị ở An Sơn đúng không? Nơi đó cách thành phố này xa như vậy, chị và anh của Tống Thanh Phong có thể gặp nhau, đúng là duyên phận thật rồi.”

An Sơn là nơi nào chứ? Một vùng quê hẻo lánh và nghèo đói. Thẩm Nguyệt An còn nhớ rất rõ xuất thân của Lâm Tuyết. Bà ta chỉ là con gái của một nhà nông bình thường, Thẩm Nguyệt An từng nghe kể trước đây Lâm Tuyết và Tống Minh Vũ từng bị Tống lão gia kịch liệt phản đối. Bà ta được bước chân vào nhà họ Tống, một bước lên mây cũng chỉ vì ăn cơm trước kẻng, mang thai Tống Minh Thành. Vậy mà giờ lại quay sang mỉa mai Thẩm Nguyệt An sao?

Đúng là nực cười…

“Nói trắng ra là đũa mốc chòi mâm son chứ gì?” Thẩm Nguyệt An nói thầm trong miệng.

“Cô… cô vừa nói cái gì hả?” Lâm Tuyết nghe thấy, tự ái quát lên.

“Em có nói gì đâu ạ. Lẽ nào… chị bị lãng tai sao?”

Lâm Tuyết nghiến răng nghiến lợi, tức nhưng không thể làm gì. Bà ta thường có thói quen ngâm chân với nước thảo dược để thư giãn vào buổi sáng. Người làm vừa lúc chuẩn bị nước xong, liền nói:

“Phu nhân, nước đã chuẩn bị xong rồi.”

“Mang đổ đi! Hôm nay tôi không có tâm trạng.” Nói xong, bà ta hất mạnh tay áo ngủ, bỏ về phòng.

Thẩm Nguyệt An bĩu môi cười đắc ý. Mới sáng sớm đã muốn chọc ngoáy cô rồi, đúng là người phụ nữ xấu tính.

Tống Thanh Phong dậy muộn hơn cô một chút. Hắn sang phòng chuyên dụng để tập thể dục, sau đó xuống nhà ăn sáng.

Thẩm Nguyệt An chỉ làm bánh mì kẹp trứng đơn giản, Tống Anh Phong lại ăn rất ngon lành.

“Một lát nữa anh đưa em đến trường.”

“Không cần, lỡ như bị người khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”

“Tại sao lại không tốt?”

Tống Thanh Phong cầm cà vạt trên tay, đột nhiên ép Thẩm Nguyệt An dựa vào tủ quần áo.

“Chú biết rồi còn hỏi. Vốn dĩ chúng ta không công khai, bây giờ mà để sinh viên trong trường bắt gặp, có biết người ta sẽ thêu dệt ra bao nhiêu câu chuyện về chúng ta không?”

“Thêu dệt cái gì?” Tống Thanh Phong bất giác nâng cằm Thẩm Nguyệt An lên.

Cô phát hiện cái tên này rất thích giả nai trước mặt mình.

“Xùy, tự chú biết đi.”

Thẩm Nguyệt An muốn đẩy Tống Thanh Phong ra nhưng bị hắn giữ lại.

“Không đi chung cũng được. Bảo bối, em giúp tôi thắt cà vạt đi.”

“Cái này em chịu á.” Thẩm Nguyệt An lắc đầu từ chối.

Từ trước đến giờ cô chưa từng thắt cà vạt cho ai, cho nên việc này Tống Thanh Phong phải tự làm rồi.

“Tôi chỉ cho em.”

Tống Thanh Phong đưa chiếc cà vạt cho Thẩm Nguyệt An, sau đó nắm lấy tay cô, tỉ mỉ chỉ từng động tác một. Thẩm Nguyệt An học rất nhanh, chẳng mấy chốc đã có thể thắt cà vạt cho hắn.

“Chú xem có đẹp không?” Thẩm Nguyệt An hớn hở kéo hắn lại gương soi thử.

“Rất đẹp! Còn đẹp hơn cả tôi tự thắt.” Tống Thanh Phong tiện tay kéo cô lại, thơm nhẹ vào má cô một cái.

Thẩm Nguyệt An đỏ hết cả mặt. Cái tên này lại tự tiện hôn cô nữa rồi. Dù sao hai người cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không cần thiết có những hành động thân mật như vậy.

“Em… em đi học trước đây.”

Cô xách ba lô, chạy vội ra khỏi phòng. Bên dưới đã có tài xế chờ sẵn.

Trước khi lên giảng đường, Thẩm Nguyệt An ghé canteen trường mua nước uống. Đột nhiên có một cậu bạn chạy tới, hỏi:

“Cậu có phải Thẩm Nguyệt An không?”

Cô không quen biết người này, nhưng thấy cậu ta biết tên mình nên cũng gật đầu xác nhận.

“Bên ngoài cổng trường có một người phụ nữ đang tìm cậu, nghe nói là cô Hòa gì đó. Cậu có quen biết bà ấy không?”

“Dì Hòa?” Thẩm Nguyệt An ngạc nhiên. Dì Hòa lên thành phố sao lại không báo cho cô biết?

“Phải, phải… Bà ấy đang có chuyện gấp tìm cậu đó. Để tớ dẫn cậu ra gặp dì ấy.”

“Vậy sao? Đợi tớ một lát.”

Thẩm Nguyệt An nhìn cậu thanh niên kia có vẻ nghi hoặc, cô lấy điện thoại ra gọi cho dì Hòa, thế nhưng lại không liên lạc được.

Cô đột nhiên cảm thấy nóng ruột, do dự một lúc liền đi theo cậu thanh niên kia. Cổng trường mà cậu ta nói là cổng phụ, nơi này thường có ít sinh viên qua lại.

“Hình như bà ấy ở trong xe ô tô bên kia kìa. Cậu tự mình sang đó đi, tôi có hẹn với bạn, phải vào trường trước đây.”

Cậu bạn kia nói với Thẩm Nguyệt An xong thì quay lưng bỏ đi. Cô nhìn chiếc xe ô tô đậu bên lề đường phía bên kia, cẩn thận bước qua đó.

Thế nhưng, người bước xuống xe không phải dì Trần mà là hai tên đàn ông lực lưỡng.

“Các người…”

Thẩm Nguyệt An phản ứng nhanh nhạy, lập tức lấy thân tông sầm vào một tên với ý định bỏ chạy. Trên tay hắn khăn tẩm thuốc mê, cũng may nhờ cú tông đó, chiếc khăn đã rơi xuống đất.

“Mẹ kiếp! Mày mau kiếm dây trói nó lại đi!” Một tên nắm được tóc cô, kéo ngược lại về phía mình.

“Buông ra! Các người là ai, định làm gì hả?”

Thẩm Nguyệt An bị một tên siết lấy bả vai, tên khác đang mở cửa xe định đẩy cô vào bên trong. Ngay lúc có một cô gái xông tới, tung chân đá cho hắn ngã sõng soài xuống mặt đường.

“Thằng kia, mau thả cô gái đó ra.”