“Chú, bọn họ đã đi chưa?” Thẩm Nguyệt An đảo mắt ra phía cửa, thì thẩm hỏi hắn.
“Vẫn chưa. Nguyệt An, em phải la lớn hơn nữa, bọn họ mới tin chúng ta thật sự đang làm chuyện đó.”
Lớn hơn nữa sao? Thẩm Nguyệt An mặc cho Tống Thanh Phong đang đè lên người mình, tiếp tục phô diễn kỹ năng diễn xuất:
“Ư, ư… Ông xã, chậm... chậm lại… sập giường mất, ư…ư…”
“Bà xã à, giường này chắc chắn như vậy, căn bản không sập được.”
Tống Thanh Phong nén cười, vuốt ve gương mặt diễm lệ đang ửng hồng vì men rượu. Tửu lượng của Thẩm Nguyệt An vốn không cao, uống hai, ba ly rượu vang đã ngà ngà say. Thế nên lần trước cô mới mất kiểm soát mà hành động táo bạo với hắn.
Lần này, phải để Tống Thanh Phong dẫn dắt cô vào cuộc.
“Bọn họ đã đi chưa?” Thẩm Nguyệt An vẫn đang nhìn về phía cánh cửa phòng mà không chú ý Tống Thanh Phong đang di chuyển bàn tay xuống ngực mình.
“Ưm, chú… chú làm gì vậy?”
Thẩm Nguyệt An chốp lấy bàn tay hư hỏng hắn. Tống Thanh Phong bèn kéo hai cô vòng lên trên đầu, dùng một tay khóa chặt lấy hai tay của cô. Khóe môi chờn vờn quanh lỗ tai Thẩm Nguyệt An, nói khẽ:
“Đã diễn phải chân thật một chút. Em xem, chỉ được cái to mồm làm sao khiến người khác tin được?”
“Ưm, nhưng mà chú không được…”
“Chúng ta là vợ chồng. Đang ở trên giường mà chú cháu cái gì?”
Tống Thanh Phong luồn tay vào lớp áo mỏng, sờ mó lên chiếc bụng phẳng mềm. Thẩm Nguyệt An khó khăn hít thở, hiện tại bên ngoài đã không còn tiếng động nào nữa, cô mới bình tĩnh nhận ra vấn đề.
Chẳng phải phòng ngủ có cách âm hay sao? Vậy nên cho dù bọn họ có cầm dao chém nhau ở trong này, bên ngoài cũng không thể nghe thấy chứ đừng nói là vài tiếng rên rỉ.
“Tên chó chết Tống Thanh Phong, chú dám lừa em.”
Thẩm Nguyệt An vùng vẫy, muốn đạp Tống Thanh Phong ra. Hắn mím môi nhịn cười, hai chân kìm chắc lấy đùi cô, dùng miệng của mình chặn cái miệng nhỏ đang mắng hắn.
“Ưm… ưm…”
“Thẩm Nguyệt An, tôi lừa em cái gì nào?”
“Đây là phòng cách âm, rên cái con khỉ nhà chú. Mau buông em ra đi!”
Thẩm Nguyệt An uốn éo cơ thể, có lẽ bởi vì uống rượu nên cô cảm thấy hơi nóng. Bị Tống Thanh Phong đè lên người, cái nóng càng thêm bốc hỏa, bây giờ cô chỉ muốn chạy thật nhanh vào nhà tắm, dùng nước lạnh để giải nhiệt.
“Nguyệt An, tối nay chuyện nên làm vẫn phải làm. Em đừng chống cự vô ích nữa.” Tống Thanh Phong cuối cùng đã để lộ bộ mặt thật. Tối nay hắn phải “ăn sạch sẽ” cô vợ nhỏ này.
Thẩm Nguyệt An đấm mạnh vào vai hắn, hung dữ nói lại:
“Chú mau cút khỏi giường đi. Trong bản hợp đồng đã ghi rõ chú không được lên giường của em, chú định phá vỡ hợp đồng sao?”
Cũng may Thẩm Nguyệt An đã nhanh trí đề phòng tên háo sắc này rồi. Đúng là không thể ở cùng một phòng với một tên lưu manh như Tống Thanh Phong được!
“Được rồi, vậy thì không ở trên giường.”
“A… chú định làm gì thế?”
Tống Thanh Phong nhấc bổng Thẩm Nguyệt An lên, mang cô đến ghế sofa. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã chồm người tới, ngang nhiên chiếm trọn đôi môi mềm.
“Ưm, tên vô sỉ, buông em ra…”
Lần nữa bị Tống Thanh Phong hôn, Thẩm Nguyệt An vẫn không có cách nào thoát ra được. Hắn lúc mạnh bạo, lúc lại dịu dàng, đầu lưỡi luồn sâu vào khoang miệng cô, dẫn dắt chiếc lưỡi mềm thong dong trong cuống họng.
“Ưm, chú già mất nết, bỏ… bỏ em ra…”
“Chú còn như vậy nữa, là em… là em giận thật đó.”
Thẩm Nguyệt An gần như phát khóc, cô không nghĩ Tống Thanh Phong lại mạnh bạo như vậy. Dù cho hai người từng phát sinh quan hệ, dù cho nhiều lần hắn cưỡng hôn cô, nhưng không thể vì vậy mà hắn thêm càn rỡ, muốn làm gì theo ý mình cũng được.
Tống Thanh Phong cuối cùng cũng chịu bỏ cô ra. Hắn vuốt ve gò má Thẩm Nguyệt An, cô bặm môi, đẩy tay hắn ra khỏi khuôn mặt mình.
“Không thể cùng tôi làm chuyện đó sao? Nguyệt An, lẽ nào cơ thể em thật sự không có chút cảm giác nào với tôi?”
Giọng hắn dịu hẳn xuống, lại nghe ra chút dáng vẻ đáng thương. Tống Thanh Phong cọ chân mình vào giữa hai đùi Thẩm Nguyệt An, cô ngừa ngáy, không tự chủ mà khép hai chân lại, cọ xát với chân của hắn.
Hành động nào vô tình lọt vào tầm mắt Tống Thanh Phong. Khóe môi hắn hơi cong, trong ánh mắt lóe lên tia gian xảo. Thẩm Nguyệt An nằm yên không nhúc nhích, Tống Thanh Phong thừa cơ hội đưa ngón trỏ xuống vùng bên dưới thăm dò.
“Chú… chú…”
Quần lót bị kéo xuống, ngón tay Tống Thanh Phong di chuyển liên tục quanh vách thịt mềm, kích thích từng sợi tế bào thần kinh nhạy cảm nhất trong cơ thể Thẩm Nguyệt An. Ngón tay càng lúc càng tiến sâu vào, cô khẽ ưm lên một tiếng, bên dưới chảy ra rất nhiều dịch ngọt, dính đầy trên đầu ngón tay của hắn.
Tống Thanh Phong lại luồn thêm một ngón tay vào trong nữa, bàn tay còn lại cũng không nhàn rỗi mà xoa nắn bầu ngực mềm như cục bột. Thẩm Nguyệt An nhắm tịt mắt, giây phút này đã để mặc cho hắn làm càn.
“Chú, đừng làm như vậy. Ngứa quá, ưm… thật sự khó chịu quá…”
“Bé con, một lát nữa tôi sẽ khiến em cảm thấy thoải mái. Không còn thấy khó chịu nữa.”
Tống Thanh Phong rút hai ngón tay ra khỏi cái động nhỏ. Im lặng mấy giây, Thẩm Nguyệt An mới dám mở mắt ra nhìn, không ngờ ở trước mặt cô, Tống Thanh Phong đã lôi con quái vật sừng sững trong đổng quần ra từ khi nào. Gân xanh, gân tím nổi lên, kích cỡ kinh người.
“Không… không được…” Thẩm Nguyệt An nuốt nước bọt, cô khóc không thành tiếng, biết rõ giờ này có nói gì cũng đã quá muộn rồi.
Không thể thỏa hiệp, cô chỉ đành đưa ra hạ sách:
“Chú, mang bao vào đi!”