Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 24: Hai điều kiện




Tống Thanh Phong mãi mới chịu buông Thẩm Nguyệt An ra. Đôi mắt cô đằng đằng sát khí nhìn hắn. Cái tên này bị bệnh hay sao, hễ lúc không có ai liền cưỡng hôn cô. Đây cũng không phải lần đầu.

“Thầy cầm tinh con chó đấy à? Gặp người là hôn với hít.”

“Vợ nhỏ của tôi sắp phải sủa tiếng chó, tôi cầm tinh con chó cũng có gì lạ?”

Thẩm Nguyệt An mặt mày đen kịt. Đúng là cái miệng hại cái thân, trước đây cô không nên nông nỗi mà phát biểu ngu ngốc như vậy.

“Tống Thanh Phong, thầy lớn tuổi rồi thì sống lương thiện một chút đi, tích thêm chút phúc đức khi về già.”

Tống Thanh Phong rất nhạy cảm với vấn đề tuổi tác. Hắn chỉ mới ba mươi sáu tuổi thôi mà, vậy mà hở một chút cô nhóc kia lại mang nó ra cà khịa hắn.

“Thẩm Nguyệt An, em nói thêm một câu nữa, ông già này liền đè em xuống hôn tới chết.”

Nhìn gương mặt cảnh cáo của tên ác ma nào đó, Thẩm Nguyệt An bịt miệng im bặt. Tống Thanh Phong mỉm cười hài lòng, hỏi:

“Có đói không? Tôi lấy gì do em ăn lót dạ rồi chúng ta nói chuyện.”

Thẩm Nguyệt An gật gật. Làm bài kiểm tra của Tống Thanh Phong phải vắt kiệt sức lực để vận hành bộ não, bây giờ có gì đó nhét vào bụng thì tốt quá rồi.

Tống Thanh Phong đứng dậy đến bên tủ lạnh mở ra lấy một hộp bánh Tiramisu để Thẩm Nguyệt An thưởng thức. Cô ngồi một chỗ ăn ngon lành, ăn xong còn liếm môi muốn ăn nữa.

Thẩm Nguyệt An thấy Tống Thanh Phong nhìn mình, liền giãn cơ mặt, thu lại dáng vẻ thèm thuồng kia. Không thể bị hắn đánh giá là tham ăn được. Cô bỏ chiếc muỗng trên tay xuống, rồi nói:

“Thầy muốn nói chuyện gì với em vậy?”

“Chuyện kết hôn, đã bàn bạc với ba tôi rồi.”

“Ông ấy nói sao?” Thẩm Nguyệt An nôn nóng hỏi lại.

“Đồng ý rồi. Ông ấy bảo hôn lễ có thể đợi sau khi em tốt nghiệp sẽ tổ chức, nhưng với hai điều kiện…”

Tống Thanh Phong đột nhiên dừng lại, cô gấp gáp hỏi:

“Điều kiện là gì? Thầy mau nói em nghe.”

“Thứ nhất, giấy chứng nhận kết hôn. Thứ hai, em cùng tôi phải chuyển về Tống gia sống chung với mọi người.”

Rõ ràng là Tống Thanh Phong có biệt thự riêng, Thẩm Nguyệt An nghĩ sau khi kết hôn với hắn sẽ chuyển đến đó sống, mỗi người một phòng riêng rất thoải mái. Thế nhưng nếu phải về Tốnggia, cô và hắn chắc chắn phải ở chung một phòng, hơn nữa còn phải thường xuyên diễn kịch trước mặt mọi người.

“Thế nào? Có phải em lo lắng chuyện giấy chứng nhận kết hôn không?”

“Không phải. Thật ra đối với em đăng ký kết hôn không phải vấn đề, nhưng chúng ta không thể sống riêng sao?”

Tống Thanh Phong thả lòng nắm tay, lắc đầu nói:

“Trước mắt thì không được, nhưng sau này tôi sẽ tìm cách để chúng ta sớm dọn ra ngoài.”

“Tuyệt! Vậy thì được rồi.”

Thẩm Nguyệt An cũng biết Tống lão gia không phải con người đơn giản, nếu như không có giấy chứng nhận kết hôn, ông ấy sẽ dễ dàng tin tưởng hai người sao? Cô vốn đã lường trước được việc này.

“Em còn có hẹn với bạn, nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi trước đây.” Cô nhìn đồng hồ treo tường mới phát hiện mình đã ở trong văn phòng của Tống Thanh Phong ba mươi phút đồng hồ rồi. Lý Bội Sam vừa mới nhắn tin cho cô, Thẩm Nguyệt An phải nhanh đến chỗ cô ấy để tránh bị nghi ngờ.

Thẩm Nguyệt An vừa đi được một lúc thì Tống Thanh Phong nhận được một cuộc điện thoại.

“Triệu Linh, có chuyện gì vậy?”

“Thanh Phong, anh đến đây được không? Triệu Bách Niên đánh nhau với người ta, em cũng thật hết cách với anh ấy.”

“Em gọi tên đó làm gì, thật là…”

Tống Thanh Phong nghe rõ mấy lời cằn nhằn của Triệu Bách Niên. Hắn nhanh chóng tắt máy, sau đó đến nhà của hai anh em họ Triệu.

Triệu Bách Niên là bạn thân trạc tuổi với hắn, còn Triệu Linh là em gái của Triệu Bách Niên. Cô ấy năm nay hai mươi hai tuổi, cũng là sinh viên trường đại học kinh tế Bắc Thâm.

“Cậu không đi đánh nhau thì không chịu được sao? Sống tử tế một chút đi, đừng để Triệu Linh lo lắng nữa.”

“A, nhẹ tay thôi! Muốn tôi đau chết à?”

Tống Thanh Phong giúp Triệu Bách Niên xử lý vết thương. Nghe anh nói vậy càng dí mạnh miếng bông tẩm thuốc sát trùng vào miệng vết thương của anh. Triệu Bách Niên la lên oái oái, hận không thể một cước đá bay tên đàn ông trước mặt.

“Tôi thấy người ta bị cướp trên đường nên ra tay làm việc nghĩa thôi. Cậu đừng nghe Triệu Linh nói linh tinh.”

“Làm việc nghĩa cũng phải lo cho tính mạng của mình chứ. Đám người đó đông như vậy, ai cũng có dao, anh một mình tay không xông lên, tính không nhặt xác về nữa sao?” Triệu Linh lên giọng trách cứ.

Triệu Bách Niên biết em gái đang giận, liền hạ giọng:

“Chẳng phải anh vẫn bình an đó sao. Được rồi, sau này sẽ cẩn thận, không để em phải lo lắng nữa.”

Trước đây, Triệu Bách Niên từng là tuyển thủ karate trong đội tuyển thi đấu quốc gia, nhưng vì biến cố năm hai mươi tư tuổi mà anh phải giã từ sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp. Triệu Bách Niên trước kia sôi nổi, hoạt bát, sau này lại trở nên cộc tính và có chút bất cần. Thật ra, anh thành ra như vậy… Tống Thanh Phong cũng có một phần trách nhiệm.

Đem đống bông băng đã thấm đầy máu quẳng vào thùng rác, Tống Thanh Phong nhìn Triệu Bách Niên, bất giác thở dài:

“Bách Niên, cậu càng như vậy, tôi càng cảm thấy có lỗi. Chẳng thà năm đó người chết là tôi, đổi lại ai cũng bình an vô sự…”

“Thôi đi, cuộc đời tôi là do tôi chọn, liên quan quái gì đến cậu?” Triệu Bách Niên đứng phắt dậy, tức giận đá ghế rồi bỏ đi vào trong phòng.