Một tuần trôi qua kể từ ngày công chiếu, bộ phim mà hai cô đóng chỉ trở nên cực kỳ nổi tiếng, tất cả diễn viên đóng trong bộ phim cũng có rất nhiều fan, rất nhiều nhà phê bình đều đánh giá cao về một bộ phim về thanh xuân như thế này, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rất tiếc, với chất lượng sản phẩm cùng dàn diễn viên có khả năng diễn xuất vượt bật như thế này lại chỉ đóng một bộ phim về thời học sinh đầy bình thản như thế, tuy nhiên nhà phê bình khá chắc chắn về giải thưởng cúi năm này, bọn họ kỳ vọng vào hai đạo diễn lớn kia hơn, đối với bọn họ bộ phim có thể nhận giải là một trong hai bộ đó.
Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An chưa xem xét vào công ty nào cả, nên bọn họ hoàn toàn không có trang cá nhân của riêng mình, trên các diễn đàng bình luận của bộ phim đều không ngừng dò hỏi thông tin về hai mỹ nhân không những xinh đẹp mà còn phát đường bên trong phim.
Bảy giờ sáng, Mộng Y Băng liền rời giường, đối với một người rất biết canh thời gian như cô thì chưa bao giờ ngủ quá lố, hôm nay cha mẹ cô có một dự án phải bay sang thành phố khác, vì vậy cô phải dậy để cùng ăn sáng với hai người, tuy mẹ cô nói không cần phải như vậy nhưng bởi vì cô muốn bù đắp cho gia đình mình nên cô hoàn toàn tự nguyện cũng như vui vẻ cùng cha mẹ ăn buổi sáng cùng nhau.
Dùng cơm xong cô tiễn hai người rời khỏi nhà, còn mình thì nhắn tin với Nguyễn My An cùng Trần Vũ Phong, dù sao hiện tại trong nhà không còn ai nữa, vậy thì đi về trường sớm một chút cũng tốt.
Trong lúc cô đợi tin nhắn của hai người thì điện thoại cô lại vang lên, bên trên hiển thị một số lạ, điều này khiến cô cảm thấy khó hiểu nhưng cô vẫn bật máy.
"Alo."
"Xin chào em, tôi là quản lý trong công ty giải trí Hạo Nam, bởi vì diễn xuất rất tốt của cô trong bộ phim 'May mắn chúng ta không bỏ lỡ nhau' nên công ty của chúng tôi mong rằng cô có thể đến đây và làm diễn viên cho công ty, điều kiện chúng ta sẽ bàn sau khi gặp mặt." Người bên kia đầu dây nhanh chóng nói, giống như sợ cô ngắt liên lạc giữa chừng vậy.
"Xin hỏi, tôi chỉ là sinh viên còn chưa ra trường, không biết đãi ngộ của tôi sẽ như thế nào." Mộng Y Băng cũng không vội vàng đồng ý mà dò hỏi, tuy cô nghe nói người này làm trong công ty giải trí Hạo Nam thì liền an tâm, bởi vì công ty này kiếp trước có tiếng tâm cực kỳ tốt, mà diễn viên một khi bước vào công ty đều có đãi ngộ rất tốt, cho dù họ không có bất kỳ gia thế gì, chủ nhân đứng phía sau công ty cực kỳ coi trọng những diễn viên có nhân phẩm tốt, còn những diễn viên xấu sẽ bị bốc ra bên ngoài sau đó hoàn toàn bị công ty đóng băng.
Nếu như kiếp trước không phải vì bị lời ngon tiếng ngọt của hắn ta thì cô chắc chắn không vào công ty khốn kiếp như Phong Phát kia, cũng sẽ không gặp người đó.
"Tất nhiên đãi ngộ của cô không thể cao giống như những diễn viên có tiếng tâm được, công ty chúng tôi sẽ cho cô một khoản thời gian gọi là thực tập, bởi vì lo lắng cho việc học của cô nên trong bảng hộp đồng thực tập ấy sẽ có một điều khoản có lợi cho cô, công ty chúng tôi yêu cầu chức lượng chứ không cần số lượng, nếu như cô là một diễn viên đầy triển vọng thì công ty sẽ đầu tư cho cô tất cả mọi thứ để cô có thể đem đến lợi ích triệt để cho công ty." Người bên kia đầu giây chậm rãi nói "Tất nhiên công ty chúng tôi chỉ bất diễn viên đóng phim, tham gia chương trình chứ những thứ ngoài lề sẽ hoàn toàn không liên quan đến công ty chúng tôi."
"Nói trong điện thoại sẽ không thể nào rõ ràng được, cô có thể đến công ty Hạo Nam bất kỳ lúc nào để có thể cùng nhau trao đổi nhiều hơn."
"Vâng, vậy thứ bảy tôi sẽ đến quý công ty để bàn bạc kỹ hơn, cảm ơn anh rất nhiều." Mộng Y Băng nghe xong liền hài lòng nói.
"Vậy được, thứ bảy chúng ta hẹn gặp mặt, tạm biệt."
Sau khi cúp máy, Mộng Y Băng liền không khỏi suy nghĩ, thực ra đời này cô muốn cùng Nguyễn My An vào chung một công ty, như thế cô có thể bảo vệ cô ấy rồi, có thể hai người sẽ không đóng phim cùng nhau nữa nhưng dù sao cùng một công ty cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc nãy cô hoàn toàn không nhắc gì đến chuyện dẫn thêm người, bởi vì cô có tự tin rằng, công ty có ánh nhìn như hạo Nam có thể nhìn ra thực lực của một diễn viên phụ không có bao nhiêu xuất diễn của cô ấy, dù sao đối với cô bạn thân thiết của mình cô luôn luôn có niềm tin ở cô ấy, còn nếu như bọn họ không thể phát hiện ra tài năng đó, vậy cô sẽ đem theo cô ấy cùng nhau tiến vào công ty, dù sao một diễn viên trẻ tuổi đầy xiinh đẹp cũng không khiến công ty Hạo Nam mất hết kịch bản được.
Sau khi nói chuyện xong với một trong những quản lý của công ty Hạo Nam cô liền nhận được tin nhắn đáp lại của cả hai người.
Nguyễn My An thì chỉ vừa mới thức dậy, sau khi thấy tin nhắn của Mộng Y Băng cô ấy liền trả lời ngay, tuy không muốn về trường sớm như vậy nhưng bởi vì một bữa thịt nướng ngon lành cô ấy đành đồng ý.
Nhìn thấy tin nhắn đáp lại của cô ấy Mộng Y Băng liền không khỏi mỉm cười, tin nhắn của Trần Hoàng Nam thì ngắn gọn hơn, anh chỉ nói được giờ anh sẽ chạy xe sang đón hai cô.
Mộng Y Băng trả lời lại hai người liền chạy lên phòng chuẩn bị đồ đạc để về ký túc xá.
Nửa tiếng sau xe của Trần Hoàng Nam đến đón cô, sau đó bọn họ lại chạy đến nhà Nguyễn My An để đón cô ấy.
Ngồi bên trong xe Nguyễn My An liền không nhịn được mà kể cho cô nghe về cuộc điện thoại lúc nãy, thì ra công ty Hạo Nam cũng gọi điện chiêu mộ cô ấy vào công ty nhưng lúc ấy cô ấy không đồng ý liền, cô ấy biết mình rất ngu ngơ, nếu như không biết phải làm sao vậy thì cứ hỏi cô là được, vì vậy cô ấy đã nói với quản lý đó là cho mình thời gian để hỏi gia đình.
Mộng Y Băng nghe cô nói vậy thì cũng nói về cuộc gọi của mình, cô cũng chẳng có gì dấu diếm với bọn họ cả.
"Vậy bà thấy sao, chúng ta có đồng ý không." Nguyễn My An vẻ mặt buồn rầu nói, cô ấy thật sự không biết phải chọn công ty nào, nếu như nhờ anh trai thì chắc chắn không thành vấn đề, nhưng cô ấy lại không muốn.
Mộng Y Băng gật đầu nói "Tôi đã điều tra rồi, nếu như muốn chọn công ty thì công ty giải trí Hạo Nam chính là lựa chọn tốt nhất." . Được cop???? ????ại ﹛ ????????ù???????????? ????????ện.????n ﹜
"Nhưng chúng ta vẫn phải đi thử một chuyến để biết chắc chắn thêm, dù sao lời đồn cũng không thể quá tin tưởng được."
"Vậy thật là tốt, không phải tớ có thể chung công ty với ba ba Châu Kỳ sao, thật mong chờ quá đi." Nguyễn My An nghe vậy hai mắt liền rực sáng vẻ mặt mê trai hiện rõ, dù sao cô ấy theo đuổi anh cũng được vài năm trời, từ lúc anh không phải ảnh đế, đến khi anh trở thành ảnh đế vài năm liền.
Mộng Y Băng thở dài vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, nhưng cô cũng không cảm thấy chuyện này là xấu, dù sao có ước mơ để theo đuổi sẽ kiến con người ta cố gắng hơn, nếu như cô ấy muốn được sánh bước với thần tượng của mình thì chỉ có thể khiến mình sánh ngang hàng với anh ấy, nói chính xác hơn cô ấy phải trở nên nổi tiếng, rèn luyện kỹ năng diễn xuất của mình.
"Vậy, vậy Băng Nhi em có hâm mộ ai hay không." Trần Hoàng Nam dò hỏi, anh thật sự không quá hiểu về cô, nếu như cô cũng hâm mộ người nào đó không phải anh sẽ có thêm kẻ địch sao, như vậy không thể được, anh phải hỏi rõ ràng để còn phòng bị nữa chứ.
Mộng Y Băng nghe anh hỏi thì thoàng trầm tư, thật ra cô thích những người có diễn xuất tốt, bởi vì nhờ họ mà cô có thể rèn luyện kỹ năng của mình, nhưng nói hâm mộ thì chắc là ảnh hậu Tô Lan, một diễn viên đã về hưu cách đây bốn năm.
"Băng nhi." Nguyễn My An cũng khá tò mò liền gọi tên cô để thúc giục cô mau chóng trả lời.
"Anh3 hậu Tô Lan." Mộng Y Băng mỉm cười nói.
"Tô Lan." Nguyễn My An nhắc lại sau đó nhớ ra "Có phải bà là nữ diễn viên cực kỳ nổi tiếng của mấy năm về trước, nhưng đã về hưu hay không."
"Tớ còn nhớ khi nhỏ hai đứa mình đều rất mê những bộ phim do bà ấy đóng."
"Đúng vậy, tớ rất hâm mộ bà ấy." Mộng Y Băng gật đầu nói.
Trần Hoàng Nam nghe cô trả lời liền thở phào nhẹ nhõm, thì ra người cô hâm mộ là nữ, không những thế con là một tiền bối đã có tuổi tác khá cao."
Trong xe ba người vừa vui vẻ nói chuyện với nhau, vừa kể ra những bộ phim mà mình đã từng xem cho đến hiện tại, thời gian cứ như vậy mà trôi qua, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cổng trường đại học.