Sáng hôm sau khi đồng hồ báo thức vừa reo lên một hồi chuông Mộng Y Băng liền nhanh chóng mở mắt ra, cô ngồi dậ xếp gọn lại chăn mềm rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Hôm nay là ngày thứ hai đầu tuần, cô cùng Nguyễn My An đều có tiết học vì vậy sau khi rời khỏi nhà vệ sinh cô liền qua giường bên cạnh mà lây cô ấy dậy, dù sao tiết đầu vào cũng là của cô chủ nhiệm, nếu như đi muộn thì trừ điểm học bạ là cái chắc rồi.
Càng nghĩ càng lo lắng, cô liền đánh nhẹ vào mặt cô ấy, Nguyễn My An cũng vì bị đánh mà giật mình bật dậy.
"Nhanh lên, sắp muộn học rồi." Không để Nguyễn My An hỏi gì, Mộng Y Băng liền lên tiếng thúc giục, cô kéo cô ấy xuống giường sau đó đẩy cô ấy vào nhà vệ sinh, còn cô thì nhanh chóng gắp lại mền gói cho cô ấy, sau đó bỏ tập viết môn vào cập của cô ấy, đợi khi cô ấy thay đồ đi ra liền nhanh chóng kéo cô ấy ra khỏi ký túc xá.
Khi chuông vừa vang lên hai cô cũng vừa lúc ngồi vào chỗ ngồi, cả người người lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô giáo chủ nhiệm từ nãy đến giờ vẫn đi theo sau lưng hai cô cũng bước vào lớp, nhìn khuôn mặt hoang mang giống nhau như đúc của hai người cô giáo liền không khỏi bật cười.
"Hai em đó, sau này cố mà đến lớp sớm hơn đi, nếu cứ chạy như vậy thì sức khỏe không ổn đau."
"Vâng ạ." Hai cô đồng thanh đáp, hai mặt u buồn mà cuối đầu xuống.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu học nào, tuy các em có thể ra ngoài tham gia những vai diễn nhỏ, nhưng học tập kiến thức cũng rất quan trọng." Cô giáo nhìn học sinh trong lớp chậm rãi nói, cô là người từng trải vì vậy biết được thăng trầm trong giới diễn viên này, vì vậy cô cũng mong học sinh của mình có một cơ hội tốt để tỏa sáng trên màng ảnh.
"Vâng ạ." Cả lớp nhanh chóng đáp lại.
Tiết học của cô giáo chủ nhiệm rất nhanh đã trôi qua, sau đó bọn họ liền di chuyển đến lớp học diễn xuất, người chỉ dậy trong lớp diễn xuất chính là thầy Tống, thầy ấy từng là một diễn viên kỳ cựu trong giới diễn xuất, nhưng bởi vì đắc tội với người khác mà bị buột phải lui vòng.
Nhưng một người tài năng như thầy sao có thể bị mai một được, thế là nhà trường quyết định mời thầy ấy về làm giảng viên cho học sinh của trường.
Kiếp trước cô rất kính trọng thầy, cũng nhờ thầy mà cô từng bước đứng vững rót chân trong phần diễn xuất, tuy thầy không còn bên trong vòng nhưng nhân duyên của thầy rất tốt, vì vậy thầy giới thiệu cho cô rat61nhie62u tài nguyên tốt, cũng nhờ vậy mà không đến mấy năm cô đã có thể rực rỡ trên thảm đỏ như vậy.
Nhưng tiếc rằng cô chưa kịp đền đáp thầy thì thầy đã bị tai nạn mà qua đời, cô nhớ khi nghe thấy tin thầy không qua nổi cô qua khóc thương tâm đến mức nào, đó cũng là lần thứ nhất cô khóc không còn một chút hình tượng nào, nhưng như vậy không phải là thương tâm nhất đối với cô, mà tiếp theo ấy không quá ba năm cô lại nhận được tin dữ của ba mẹ mình, lúc ấy bầu trời của cô gần như sụp đỗ vậy.
Không đúng, lúc ấy làm sao cô có thể vực dậy được... Một lá thư... Rốt cuộc lá thư đó viết thứ gì.
Cô không nhớ... Thật sự không nhớ được... Rốt cuộc tại sao cô lại có thể vực dậy được...
Trong lúc Mộng Y Băng thất thần liền bị thầy Tống gọi tên "Y Băng."
Nguyễn My An bên cạnh nhanh chóng đánh nhẹ vào tay cô khiến cô hoàn hồn lại.
"Vâng ạ." Mộng Y Băng nhanh chóng đáp lời.
"Nguyễn My An." Thầy Tống tiếp tục đọc tên.
"Vâng." Nguyễn My An đáp lại.
"Tuấn Vũ."
"Vâng."
Tiếp theo đó thầy Tống đọc thêm vài cái tên sau khi nghe tiếng đáp lại thầy mới mỉm cưới nói "Các em đều được đoàn phim chấp nhận, xin chúc mừng."
"Lần đầu tiên đứng trước máy quay phim sẽ thấy căng thẳng, nhưng các em phải cố gắng lên, đây chính là cơ hội của các em."
Thầy nói xong lại nhìn những học sinh khác an ủi "Còn những em khác cũng đừng vội nãn lòng, chỉ cần các em cố gắng hơn nữa thì chắc chắn có thể nhận được một vai diễn tốt mà thôi."
Tiết học này của thầy Tống chủ yếu chúc mừng cùng an ủi học sinh của mình, sau đó bắt đầu chỉ dậy cách diễn tả cảm xúc của nhân vật, thầy chỉ ra những lỗi dễ mắc phải của học sinh khi diễn tả cảm xúc nhân vật, sau đó thầy diễn tả lại một lần, kêu từng học sinh diễn một vài biểu cảm rồi chỉnh sửa nó.
Mà tiết học thú vị đó lại trôi qua rất nhanh, thầy chưa kêu hết cả lớp thì chuông đã vang lên, lúc này học sinh đều có chút tiếc nuối mà đi ra khỏi lớp học, Mộng Y Băng cùng Nguyễn My An cũng rời khỏi lớp, lúc này cô cùng thầy cũng không quá thân quen, nếu như cô chạy lại bắt chuyện sẽ khiến thầy chán ghét cô mà thôi, vì vậy cô vẫn giống như bình thường cùng cả lớp chào thầy rồi rời đi.
Hôm nay cô chỉ có hai tiết học, vì vậy Nguyễn My An liền không nhịn d9auoc75 rủ cô lên sân thượng diễn tập, cô ấy không quá tự tin về diễn xuất của mình cho lắm.
Đúng lúc hai người vừa đi lên sân thường thì nghe thấy tiếng hét đầy giận dữ của người khác.
"Đúng là một lũ ăn hại."
"Chỉ có một cô gái mà không xử được, tao cần chúng bay để làm gì."
"Nhớ đấy bọn bây vẫn phải làm việc cho tao, nếu không tao sẽ đưa thứ này cho cha mẹ bọn bây."
"Đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, nếu không tin bọn bây cứ thử đi."
"Được tao không kêu tụi bây đánh nó nữa, lần này tao sẽ để tụi bây làm chuyện khác."
Tiếng nói dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân đang đi lại gần bọn họ, Mộng Y Băng nhanh chí kéo Nguyễn My An lùi xuống bật thang phía dưới, sau đó giả vờ như hai người vừa mới đi lên.
Phạm Vy sau khi cúp điện thoại liền tức giận mà bóp chặt nó trong tay xoay người đi khỏi sân thượng, nào ngờ vừa xuống liền chạm mặt với Mộng Y Băng.
Vừa nhìn thấy cô, cô ta liền cảm thấy chột dạ, nhưng rất nhanh cô ta cảm thấy hai người vừa mới đi lên thì không có khả năng nghe được đối thoại của mình, thế là cô ta trừng mắt đầy hung tợn nhìn cô sau đó hừ lạnh một tiếng rồi đẩy vai cô ra rồi đi xuống.
Mà cô cũng không để ý mà nhanh chóng kéo Nguyễn My An lên sân thượng rồi đóng cửa lại.
Lúc này sắc mặt của Nguyễn My An đã trắng bệch, may mắn Phạm Vy chỉ chú ý đến cô nếu như cô ta nhìn sắc mặt của cô ấy thì liền lộ tẩy.
"Đừng suy nghĩ nhiều, không sao đâu." Mộng Y Băng ôm vai Nguyễn My An an ủi.
"Thì ra đám lưu manh kia là do cô ta phái đến." Nguyễn My An run rẩy nói, sau đó hai mắt cô tràn đầy tức giận nói "Cô ta sao có thể làm như vậy, sao có thể độc ác như vậy."
"Chúng ta là diễn viên, cơ thể đối với diễn viên cực kỳ quan trọng, làm sao cô ta có thể hủy thoại một người dễ dàng như vậy."
"May mắn chúng ta không sao, nếu không vai diễn kia của chúng ta coi như xong rồi."
Mộng Y Băng nhìn Nguyễn My An tức đến rtun rẩy hết cả người liền thở dài nói, bởi vì biết cô ấy sẽ như thế này mà cô không muốn nói sự thật cho cô ấy biết, nhưng không ngờ kiếp này lại thay đổi như vậy, cứ nghĩ rằng mọi chuyện chỉ giấu trong bóng tối sẽ không có bất kỳ ai biết được, cô vẫn sẽ như kiếp trước âm thậm chịu đựng mà không nói năng gì.
Lại thật không ngờ, ma xui quỷ khiến thế nào lại nghe thấy đoạn thú tội kia của Phạm My, mà càng không ngờ chính là cô nghe được mà Nguyễn My An bên cạnh cô cũng nghe được.
"Băng nhi, rốt cuộc nhỏ đó hận bà đến mức nào vậy, sao mà độc ác như thế, bà cũng có làm gì nhỏ âu." Nguyễn My An vẫn tiếp tục bức xúc, là bạn của cô, cô ấy rất hiểu rõ tính tình của cô, càng hiểu rõ thì càng không hiểu tại sao lại có người ghét cô đến như vậy.
Mộng Y Băng thấy cô ấy ngây thơ như vậy liền thở dài "Trong cái giới cá lớn nuốt cá bé, sắc đẹp lên ngôi này thì không cần bà đắc tội người khác, chỉ cần họ nhìn bà không vừa mắt liền tìm đủ mọi cách để bôi nhọ bà, hủy thoại bà."
"Hiểu không."
"Vì vậy sau này ngoài tôi cùng ba mẹ bà ra thì đừng tin ai cả, bọn họ chưa chắc đã thật lòng tốt với bà."
"Nhưng nếu như bà cảm thấy người ấy thật sự tốt thì phải nói cho tôi biết tôi xem thử giúp bà."
"Nhớ chửa."
Cô giống như một bà mẹ già đang không ngừng dặn dò con gái mình, cứ sợ cô ra đời sẽ bị người khác gạc mất vậy, thật sự quá khổ tâm người già như cô mà.
Nguyễn My An nghe cô nói một hơi liền ngơ ngác gật đầu, tuy cô ấy không hiểu cho lắm nhưng Băng nhi chắc chắn không gạc người, vì vậy cô ấy tin tưởng cô một cách vô điều kiện, chỉ cần cô nói thứ đó đúng thì dù cô ấy cảm thấy nó sai nhưng trong miện sẽ không ngừng nịn nọt cô làm đúng.
Đây chính là sự tín nhiệm mà bất kỳ ai cũng không có được ngoại trừ hai người các cô.