*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tin tức về Tưởng Thúc Dương quả thật là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, trong lúc nhất thời toàn bộ truyền thông khắp nơi đề đưa tin tức hào môn tân bí này, thậm chí lôi ảnh hắn ở trường học cũ ra ngoài, liệt kê từng cô bạn gái khoá trước, sau đó cũng bới ra Tân Nghệ Viện, đem thân thế bối cảnh cô điều tra rõ ràng, dưới sự miêu tả của truyền thông đắp nặn ra một hồi kịch cô bé lọ lem nghịch tập hào môn.
Đội quan hệ xã hội của Tưởng thị mất thời gian ba ngày mới miễn cưỡng đem tin tức áp chế xuống, để tránh tiến thêm một bước chuyển biến xấu, xin chỉ thị Tưởng Trọng Lâm đến tột cùng là muốn xử lý việc này thế nào. Không bao lâu, các nhà truyền thông lớn lại bắt đầu đưa tin quá trình trải qua tình cảm giữa Tưởng Thúc Dương và Tân Nghệ Viện, miêu tả hình tượng nhân vật chính một người kiên cường thiện lương, một người ôn nhu đa tình, đem đề tài từ Tưởng Thúc Dương không màng tới sự phản đối của gia đình bí mật kết hôn, dẫn tới câu chuyện tình yêu đáng được hâm mộ. Quả nhiên, trọng tâm chú ý của công chúng lập tức bị dời đi, thậm chí có tin tức nói muốn lấy việc này làm bối cảnh chế tác một bộ phim truyền hình.
Tưởng phụ nhận được báo chí thì tức giận đến bật cười, tự mình lẩm bẩm, "Không hổ là con trai ta, đã giải quyết chuyện tin tức, thuận tiện còn dẫn hướng phát triển dư luận, cho rằng như vậy ta sẽ đồng ý chuyện hai đứa kia sao?" Ông khẽ hừ một tiếng, ngay sau đó đặt báo chí xuống một bên, "Chuyện lần này coi như mấy đứa vừa lúc gặp may, nếu còn có lần sau..."
Lúc này, người trợ lý vẫn luôn theo bên người Tưởng Thâm từ bên ngoài đi vào, ghé bên tai ông nói nhỏ vài câu, sắc mặt Tưởng phụ lập tức đại biến, trầm giọng nói, "Để hắn vào đi."
Thẩm Gia Duy mặc vest tối màu, chống gậy thong thả đi vào, vẻ mặt vô cùng nhẹ nhàng, chẳng hề giống như đang nhìn thấy kẻ thù. Còn không đợi Tưởng Thâm lên tiếng, tự mình ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía cảm thán nói,
"Ngươi ở chỗ này thật đúng là không tồi, một nơi rất tốt để dưỡng lão a."
"Ngươi tới làm gì?" Tưởng Thâm sắc mặt bất thiện nhìn người tới, lần trước suýt nữa gây ra đại họa cổ đông chuyển nhượng cổ phần, tuy rằng bị Tưởng Trọng Lâm đè ép xuống nhưng ông vẫn có nghe thấy đôi chút, đối với thủ đoạn của người này tất nhiên là hiểu biết thật sự, hiện tại Thẩm Gia Duy không coi ai ra gì ngồi đối diện ông, Tưởng Thâm không khỏi nghĩ nhiều, chú ý lời nói hành động của lão.
"Ai, không cần căng thẳng như vậy đâu," Thẩm Gia Duy dường như nhìn ra được
Giờ phút này, cả người Tưởng Thâm đều tản ra hơi thở bất thiện, "Ta hôm nay chỉ tới một mình, ngươi nhìn xem chỗ ngươi nhiều trợ lý vệ sĩ gì đó như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể hạ độc thủ đối với ngươi hay sao?"
"Có chuyện thì nói, không có chuyện gì thì ta đi lên nghỉ ngơi." Tưởng Thâm cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa với Thẩm Gia Duy.
"Chuyện con trai riêng của ngươi lúc trước đúng là do ta tìm người đào ra, hẳn ngươi cũng nên đoán được là ta đi." Thẩm Gia Duy cười nhẹ, thanh thản nhẹ nhàng ngồi dựa vào sô pha mềm.
"Loại thủ đoạn hạ lưu này cũng chỉ có người như ngươi mới có thể làm được." Tưởng Thâm hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Thẩm Gia Duy cũng không giận, ngược lại cười ngâm ngâm nhìn nam nhân trước mặt cũng đã là hoa giáp giống mình. Hai người kết oán, như thể mới là ngày hôm qua.
"Hạ lưu? Nghe qua thấy Tưởng tiên sinh hình như xem thường ta, đáng tiếc năm đó chúng ta cũng không khác nhau, đều là tiểu tử nghèo dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chẳng qua ngươi so với ta may mắn hơn một chút, được Hứa lão gia tử coi trọng mà thôi."
"Mặc kệ hiện tại ngươi có nói như thế nào thì năm đó Thu Lâm cũng là tự nguyện gả cho ta, ta không có gác đao lên cổ bức ép cô ấy."
Nhắc tới Hứa Thu Lâm, Thẩm Gia Duy biểu tình mới từ từ trầm xuống, không giống như vừa nãy còn ngả ngớn, "Ngươi còn có mặt mũi nhắc tới cô ấy, nếu không phải ngươi và Hứa lão gia tử bắt tay nhau, cô ấy làm sao có thể mang thai con trai ta mà gả cho ngươi? Nếu không phải sau khi kết hôn ngươi chẳng quan tâm, thì sao cô ấy lại tuổi trẻ như vậy đã qua đời?" Lão lạnh giọng chất vấn.
Mà Tưởng Thâm lại vô muốn trả lời câu hỏi của lão, "Nếu ngươi chỉ tới để nói mấy chuyện này, ta khuyên ngươi vẫn nên sớm rời đi, những chuyện cũ năm xưa này, ta không muốn nhắc đến."
"Là không muốn nhắc hay là không dám nhắc?" Thẩm Gia Duy mở miệng trào phúng, "Sợ là vừa nhớ tới còn cảm thấy hổ thẹn đi!"
"Ngươi......!" Tưởng Thâm túm chặt tay vịn xe lăn, "Ngươi hiện tại về nước làm ra động tĩnh lớn như vậy, chính là vì tới trả thù ta sao?"
"Hoá ra ngươi cũng biết a, ta cho rằng ngươi đều toàn quyền giao cho nhi tử kia đi phụ trách, đứa bé kia rốt cuộc còn có vài phần đầu óc, đáng tiếc, lại có một cái phụ thân như ngươi."
"Ngươi cho rằng Tưởng thị là giấy sao? Ngươi muốn lật đổ là sẽ đổ?" Tưởng Thâm khóe miệng có một tia khinh miệt, "Chẳng qua là làm ra vài cái thủ đoạn hạ tam lạm."
"Ai, ngươi đừng nói, thủ đoạn hạ tam lạm, chỉ cần có thể dùng thì ta sẽ không để ý." Thẩm Gia Duy lại khôi phục dáng vẻ tự tin, "Trong tay ta còn nắm giữ một tin tức khác, so với chuyện con trai ngươi tự mình kết hôn thì càng đáng kinh ngạc hơn, muốn cuối tuần này lại lên báo không?"
Tưởng Thâm không nói gì, chỉ là nhìn chằm chằm lão.
"Ha ha, đừng nhìn ta bằng loại ánh mắt này, trước kia lúc ta bị các ông bức đến một phân tiền cũng không có chạy đến nước Mỹ làm khất cái, sao lại không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy đâu?" Dừng một chút, lão lại nói, "Hận đoạt thê, thù giết con, không báo không được."
"Bá Á nó là bị tai nạn xe cộ ngoài ý muốn bỏ mình."
"Được rồi," Thẩm Gia Duy hét lớn một tiếng, ngắt ngang lời biện giải của Tưởng Thâm, "Mặc kệ là nó chết như thế nào, tóm lại, nó vừa mới nhận lại ta làm phụ thân, liền mất mạng, những việc này, đều đến tính lên đầu Tưởng gia các ngươi. Tận hưởng cho tốt mấy ngày dư lại vinh hoa này đi."
Nói xong, liền chống gậy cố hết sức đi nhanh ra ngoài.
Cố Nhược Ngu ở cữ quả thực muốn buồn chết ở trên giường, không được như này, không được như kia, cô mới cảm nhận được tháng này thật đúng là ngồi mà trải qua, mỗi khi cô muốn xuống giường đi bộ hoạt động một chút thì bảo mẫu dì Hoàng mới đến sẽ lôi hết tâm can mà nói hiện tại không thể hoạt động, bằng không về sau không khôi phục tốt thì lớn chuyện rồi.
Cố Nhược Ngu không tiện bác bỏ đại thẩm có thiện tâm như vậy, nhưng thật sự là bị đè nén đến không chịu được, đành phải nhân lúc Tưởng Trọng Lâm tan tầm về nhà mới tội nghiệp khẩn cầu anh có thể kết thúc loại sinh hoạt này hay không.
Tưởng Trọng Lâm nhìn cô thật sự quá đáng thương, rốt cuộc cũng đồng ý ít nhất cô không cần cả ngày ngốc tại trên giường, có thể ở trong phòng đi lại, nhưng mà không thể ra ngoài trúng gió. Tuy rằng so với kết quả đã nghĩ có chỗ không giống nhau, nhưng ít ra có thể không bị buồn chết ở trên giường, Cố Nhược Ngu cũng vui vẻ lên, đi phòng trẻ con trêu con trai.
Tên chính thức của Đa Đa là Tưởng Trì. Tên này là Cố Nhược Ngu đặt, cô nói, chữ Trì* có cảm giác tự do tự tại, tùy tâm sở dục. Tưởng Trọng Lâm không hề dị nghị gật đầu tán thành. Tên của cháu trai vàng Tưởng gia cứ thể bị bà mẹ không đáng tin cậy định ra. Sở dĩ nói Cố Nhược Ngu không đáng tin cậy cũng là có nguyên nhân, Cố Nhược Ngu sau khi sinh không có sữa, cho nên Đa Đa đáng thương chỉ có thể uống sữa bột. Có một ngày Cố Nhược Ngu xung phong nhận việc từ bảo mẫu, nhận trọng trách pha sữa bột, muốn làm chút chuyện cho con trai, tuy rằng phần tâm ý là không tệ, đáng tiếc hảo tâm làm chuyện xấu, cô làm không đúng tỷ lệ, đầu tiên là thêm quá nhiều sữa bột, làm cho Đa Đa ăn không tiêu, không thể ị, sau lại là cho quá ít, sữa biến thành canh suông nước lã, Đa Đa căn bản không ăn no. Nhìn thấy con trai rơi vào loại đối xử cực kỳ tàn ác này rồi, Tưởng Trọng Lâm thật sự nhìn không được, chính thức hủy bỏ tư cách pha sữa bột của Nhược Ngu, đem trọng trách trả lại cho bảo mẫu. Còn nghiêm khắc quở trách cô một trận, đại ý là không có khoan kim cương thì đừng sửa đồ sứ*.
*Trì 驰: nghĩa là rong ruổi, chạy nhanh.
* Không có khoan kim cương thì đừng sửa đồ sứ 没有金刚钻,别揽瓷器活: thời cổ đại nếu đồ sứ bị vỡ người ta sẽ không vứt đi mà để người có nghề sửa chữa. Dùng khoan kim cương (có thể là một loại đá cứng hoặc kim loại cứng, không nhất định là kim cương) khoan hai lỗ hai bên đường vỡ, lấy đinh xuyên qua gá lại như cũ. Đồ sứ dễ vỡ, nếu không có khoan kim cương này mà tự tiện khoan lỗ sẽ làm đồ sứ càng thêm hỏng. Ý câu thành ngữ nói, nếu không có tài năng này thì đừng làm.
Cố Nhược Ngu tuy rằng không cam lòng, nhưng nhìn đôi mắt nhỏ đáng thương hề hề của con, cô lại là có chút hổ thẹn không đành lòng. Công việc của cô liền biến thành những nhiệm vụ có độ khó không cao như là mỗi ngày cùng con trai chơi một chút, buổi tối dỗ bé đi vào giấc ngủ.
Mỗi ngày tan tầm về nhà việc đầu tiên của Tưởng Trọng Lâm chính là vào phòng trẻ con nhìn con trai, mỗi khi nhìn khuôn mặt nhỏ tròn trịa và dáng vẻ khi ngủ lăn của nhóc liền cảm thấy tâm tình vô cùng vui sướng. Đôi khi Cố Nhược Ngu sẽ quỳ bên mép giường nhỏ, lải nhải nói chuyện với thằng nhóc cái gì cũng đều không hiểu, tỷ như con về sau nhất định phải học nhạc cụ, không được đánh bóng rổ, nhất định phải đá bóng đá các kiểu. Ban đầu lúc anh nghe thấy, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy rất tò mò, hỏi cô vì sao phải nói như vậy. Cố Nhược Ngu đúng lý hợp tình nói,
"Em muốn bồi dưỡng một hoàng tử trường học được yêu thích hơn cả cậu em trai anh."
Tưởng Trọng Lâm buồn cười, nhưng cũng không nghĩ tới lời này lại thành sự thật, đương nhiên, đây đều là chuyện phía sau.
Mắt thấy nhi tử từng ngày lớn lên, Tưởng Trọng Lâm cảm thấy cũng nên cùng Cố Nhược Ngu phục hôn, chính là thái độ trước mắt của Cố Nhược Ngu không rõ ràng, mỗi lần nhắc tới chuyện này đều bị cô đổi chủ đề, dường như không muốn nhắc đến vậy. Tưởng Trọng Lâm bắt đầu hoảng loạn, sợ Cố Nhược Ngu vẫn còn giận, không muốn làm hòa. Nhưng nhìn thái độ của cô thì lại không giống như là có ý tứ đó, chuyện này làm cho Tưởng tiên sinh có EQ hữu hạn lâm vào mê man xưa nay chưa từng có. Mãi đến một ngày, trong lúc vô ý anh trông thấy một cái quảng cáo đá quý đồ trang sức, trong đó nam chính vì muốn cầu hôn nữ chính mà thiết kế rất nhiều tiết mục, cuối cùng móc ra nhẫn kim cương sáng chói.
Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên liền ngộ đạo Cố Nhược Ngu vì sao lại có loại thái độ không minh bạch này, hoá ra là thiếu một phân đoạn quan trọng a!
Sau khi nghiên cứu rất nhiều phương án Tưởng Trọng Lâm thậm chí còn tìm công ty sáng tạo tới thảo luận phương án cầu hôn. Cố Nhược Ngu nói cho cùng thì vẫn là cô gái nhỏ, đối với chuyện cầu hôn hẳn là từng có ý tưởng trong mơ của mình đi, đáng tiếc vào lần đầu tiên anh không tặng cô cái gì, ngay cả cầu hôn cũng không có, cứ như vậy nhanh chóng ngắn gọn kết hôn, tuy rằng về sau cô chưa từng oán giận, nhưng hẳn là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối đi. Nghĩ vậy, Tưởng Trọng Lâm có chút áy náy, càng thêm hy vọng có thể tặng cho cô một lần cầu hôn lãng mạn.
Hết thời gian ở cữ, Cố Nhược Ngu chẳng khác nào tù phạm vừa mới được thả ra khỏi ngục, xử lý bản thân cho rực rỡ hẳn lên xong, hận không thể đi ra ngoài dạo hết một ngày, đi khắp các cửa hàng, nhưng điều khiến cô buồn bực chính là dáng người hiện tại không thon thả được như trước kia, tuy chưa nói tới mập mạp nhưng so với trước khi sinh con thì vẫn là nặng hơn nhiều, có những món quần áo dù mua về cũng không mặc được.
Ngay lúc đang nhìn tủ quần áo âm thầm do dự, thì cô nhận được tin nhắn từ Tưởng Trọng Lâm, hẹn cô đến một tiệm cơm Tây bình thường không hay đi, đến đó ăn bữa tối.