Trùng Sinh Cùng Ông Xã Báo Thù Rửa Hận

Chương 47




Cơn mưa đêm rả rích khiến góc phố trở nên ẩm ướt, nhưng cũng vì thế mà không khí trở nên dễ chịu thoải mái hơn hẳn.

Lâm Tô Tô vừa lau mái tóc ướt của mình vừa ngắm những giọt mưa rơi rí tách ở bên ngoài. Tâm trạng cậu dạo này rất thoải mái, cho nên nhìn đâu cũng thấy vui vẻ.

Vương Hoài hay trêu cậu là người có tình yêu thật khác biệt.

Đúng vậy, Lâm Tô Tô thừa nhận điều đó. Tình yêu làm con người mụ mị, nếu không, sao cậu có thể nhìn thấy mọi thứ qua lăng kính màu hồng thế này.

“Để anh sấy tóc cho nhé?”

An Kính từ phía sau ôm lấy chàng trai nhỏ con kia. Chỉ một vòng tay của anh đã có thể bao bọc người kia trọn vẹn, cảm giác có được toàn bộ này làm anh thấy thoả mãn.

An Kính khẽ gối đầu lên vai cậu, sau đó thơm nhẹ vào vành tai đỏ ửng kia. Dù cả hai không làm gì đó quá thân mật, nhưng không hiểu dao Lâm Tô Tô luôn trong trạng thái ửng đỏ toàn thân. Và điều đó thật sự kích thích An Kính đến phát điên.

Kiềm nén bên cạnh người mình yêu rất khó. Nhưng An Kính biết bây giờ chưa phải lúc. Nghĩa vụ của hắn lúc này chỉ là chờ đợi mà thôi.

Lâm Tô Tô lắc lắc mái tóc còn hơi ẩm của mình. Cậu có thói quen không thích sấy khô hoàn toàn mà chỉ thích lau sơ sơ cho tóc còn hơi ẩm một chút, sau đó sẽ đi ngủ.

Biết đây là thói quen xấu, nhưng Lâm Tô Tô cực kì thích cảm giác đó. Bất quá, với người có tính cách nghiêm khắc như An Kính chắc chắn không để cậu làm vậy.

An Kính hai tay đỡ mông bế người kia lên, cằm của Lâm Tô Tô gác lên vai An Kính, tiếng cười trong trẻo của cậu vang bên tai làm tâm trạng hắn trở nên ngứa ngáy. Đặt Lâm Tô Tô ngồi dưới tấm thảm dày, bản thân thì ngồi trên ghế sô pha, sau đó anh mới tự tay lau khô tóc cho cậu.

Lâm Tô Tô ghét máy sấy. Cậu không thích âm thanh ù ù của nó chút nào. Cho nên An Kính đành xài khăn thủ công vậy.

Đôi lúc, An Kính cảm thấy người yêu mình cực kì giống một chú mèo nhỏ. Lúc nào cũng nũng nịu bám người, giương nanh múa vuốt một cách chanh sả. Ngay cả cái nét kiêu kì cực độ ấy cũng làm cho chủ tịch An thị u mê quên lối về.

Chẳng hạn như bây giờ, Lâm Tô Tô lim dim đôi mắt nhận lấy sự hầu hạ từ An Kính. Cậu ngồi được một lúc lại trẹo cái cổ sang một bên ghé sát vào đùi An Kính làm cái gối nằm của mình. Miệng thì than thở ra những lời thật thoả mãn.

An Kính từ phía trên nhìn thấy Lâm Tô Tô lười chẩy thay. Tay chân dang rộng, trong lòng bắt đầu nhộn nhạo không yên.

“Tô Tô,….”

“Vâng ạ.”

Lâm Tô Tô làu bàu trong cuống họng. Lúc này cậu hơi mệt vì tăng ca nên cũng không để ý đế người lau tóc cho mình đã có những biến hoá.

“Anh hôn em được không?”

Đây là một câu hỏi, và An Kính chờ đợi một câu trả lời có thể làm hắn hài lòng. Và tất nhiên, Lâm Tô Tô sẽ không khiến hắn thất vọng.

Ánh mắt cậu ngập nước nhìn lên người đang xin xỏ. Trong mắt hoàn toàn là si mê không chối từ, An Kính sao có thể không hiểu câu trả lời của cậu nữa. Hắn nhẹ nhàng cúi xuống, đặt lên môi Lâm Tô Tô một nụ hôn thật nhẹ.

Ban đầu chỉ là cái chạm môi cực kì ngọt ngào, sau đó không biết là ai bắt đầu trước mà cái hôn trở nên nồng cháy quyến rũ hơn bao giờ hết.

Lâm Tô Tô chủ động mở miệng để An Kính có thể thâm nhập sâu vào trong. Cả hai quấn quýt lấy nhau, đầu lưỡi vờn lấy nhau.

Tay Lâm Tô Tô bấu vào tóc An Kính khi anh liếm nhẹ một vòng miệng của cậu.

Tiếng rên rỉ nho nhỏ thoát ra từ kẽ răng khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai.

Cho đến khi An Kính chấm dứt nụ hôn, hai mắt của Lâm Tô Tô đã mờ ảo không thấy rõ đâu là đâu. Cả người mềm nhũn như nước nằm trong lòng anh. Khoé miệng vẫn còn vương chút nước bọt. Trông cực kì đáng thương, thật sự khiến người ta muốn bắt nạt mà.

“Mai em phải đi sớm. Nên là…

“Hửm…”

Quyết định làm tiếp hay không phụ thuộc vào Lâm Tô Tô. An Kính là người dẫn dắt cuộc chơi nhưng anh là người cực kì biết cách thao túng tâm lý người khác. Anh đưa cho Lâm Tô Tô quyền quyết định, nhưng từ trong ánh mắt của anh đều nói là anh muốn tiếp tục, anh muốn đè cậu ra ăn sạch cậu.

Lâm Tô Tô thở dài. Hương thơm từ người đàn ông trước mắt khiến cậu mê muội, không cách thoát thân.

“Mai phải đi qua Trương thị làm khảo sát sớm. Cho nên một lần thôi anh nhé.”

Chỉ chờ có thế, An Kính lập tức xốc cả người Lâm Tô Tô bế cậu vào trong lòng mình đi vào phòng ngủ.

Lâm Tô Tô ngượng chín mặt. Dù cho An Kính là người đưa ra tín hiệu trước nhưng bản thân cậu mới là người đưa ra lời cầu hoan ái. Nói thế nào cũng không giống cậu chút nào.

Cho đến khi tấm lưng tiếp xúc với tấm nệm mềm mại, trái tim Lâm Tô Tô đã nhảy cẫng lên.

Cậu thừa nhận mình mong chờ, khao khát nhiều hơn thế nữa. Cậu thích An Kính. Thích anh đến điên lên được.

Lâm Tô Tô biết bản thân vẫn còn sợ hãi những lần làm tình nhạt nhẽo, đau đớn trong quá khứ. Những tấm ảnh nóng, những đoạn clip, đều là thứ làm cậu sợ.

Nhưng nếu người đó là An Kính thì cậu sẵn sàng. Sẵn sàng cùng anh hoà làm một.

“Em sợ sao?”

Lâm Tô Tô gật đầu rồi lại lắc đầu. Hơn cả nỗi sợ, chính là khao khát và mong chờ.

“Anh sẽ xoa dịu nỗi sợ đó của em. Anh sẽ nhẹ nhàng.”

An Kính hôn lên đôi mắt người kia. Bàn tay nhanh chóng chui vào áo ngủ mỏng manh.

Hơi thở cả hai trở nên nóng bỏng quấn quýt hơn bao giờ hết.

Ngoài trời vẫn mưa rất to. Từng hạt mưa đập vào cửa kính lộp độp.

Thông thường, Lâm Tô Tô rất thích ngắm nhìn những hạt mưa. Nhưng bây giờ thì không, bởi cậu đang tập trung một trăm phần trăm cảm xúc của mình vào người đàn ông đang hôn mình.