Thái tử đi cứu trợ không lâu đã quay về với thân xác đầy thương tích, dân chúng đứng hai bên đường không ai dám lên tiếng trước khung cảnh đáng sợ trước mắt.
Theo sau xe ngựa của Thái tử là hàng loạt thân xác đẫm máu được phủ vải trắng, trái ngược hoàn toàn với khung cảnh lúc rời đi.
Gia quyến của những binh sĩ nhìn thấy con trai mình còn sống liền vui mừng đến chảy cả nước mắt, ngược lại với sự vui mừng kia, cũng là nước mắt nhưng là nước mắt đau khổ của những gia đình mất đi con cái.
Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại trước cổng Hoàng thành, hắn vén màn bước ra gương mặt lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
Nhìn Thái tử phi khóc đến sưng, hắn vẫn không một chút mảy may đi lướt qua vào thẳng bên trong. (2)
[...]
Đại điện.
“Ngươi còn có thể làm được việc gì tốt hơn hả?”
Trong đại điện truyền ra tiếng quát mắng của Hoàng thượng, hắn chỉ thẳng tay vào Thái tử đang quỳ trước mắt: “Chỉ là đi cứu trợ cũng không nên thân. Rốt cuộc ngươi ở ngôi vị Thái tử này có thể làm được gì hả?”
“Nhi thần xin thỉnh tội.
Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: “Một người là đương kim Thái tử, một người là Kiệt vương oai phong lẫm liệt. Vậy mà chỉ có một đám phản tặc đột kích cũng không thể làm gì. Thậm chí còn bị thương nặng”
“Là nhi thần thất trách”
“Còn phải nói sao? Làm bao nhiêu tướng sĩ vì bảo vệ các ngươi mà tử trận như vậy.
Thái tử nén cơn đau từ vết thương trong người mà cúi đầu sát đất không lên tiếng. Hoàng thượng tức đến bật cười: “Vô dụng, cho người đi tìm Kiệt vương về đây.”
Hơn bốn canh giờ sau, Thái tử mới bước ra khỏi đại điện. Vừa thấy người bước ra, Thái tử phi đã lao đến dìu: “Điện hạ, người cẩn thận một chút”
Ánh mắt hắn dừng lại ở người phụ nữ bên cạnh, mím môi không nói gì.
“Thái y thần thiếp đã mời sẵn ở Đông cung, chỉ chờ người trở về.”
“Điện hạ, Kiệt vương không sao chứ?”
Nghe câu hỏi của nàng, Thái tử cười khẩy: “Nàng chờ đợi ta lâu như vậy chỉ muốn hỏi về nam nhân khác?”
Thái tử phi bị câu nói kia làm ngây người, vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ
là lúc trước hắn đi cùng chàng, khi quay về thì không thấy nữa. Nghe người ta đồn rằng đã mất tích”
“Không phải là chuyện của nàng.”
Nói rồi hắn rút cánh tay mình ra khỏi vòng tay của nàng rồi bước đi. Thái tử phi thấy vậy liền trố mắt đuổi theo: “Điện hạ, chờ thần thiếp”
“Đừng chạm vào ta.”“Tại sao chứ?”. Nàng chau mày: “Điện hạ, không phải ngài đang ghen đấy chứ?”
“Không có, đừng có nghĩ lung tung nữa.
[.....]
Sự việc xảy ra lớn như vậy nhưng triều đình hình như chẳng mải mai gì đến. Yến tiệc kén vợ cho thế tử vẫn tiếp tục diễn ra, các nữ tử gia quyến đều phải đến và Lăng Ngữ Yên cũng không là ngoại lệ.
Nhìn người người nhà nhà vui vẻ bên nhau, nàng bất chợt chạnh lòng. Không biết bây giờ điện hạ đang ở nơi nào, không biết có ổn hay không?
Nhìn nét mặt buồn bã của nàng, Trưởng công chúa thở dài bước đến an ủi: “Ngữ Yên, Tứ đệ sẽ không sao đâu. Ngươi cũng đừng quá lo lắng mà sinh bệnh.
“Đa tạ công chúa quan tâm, ta không sao đâu.
Trưởng công chúa thở dài: “Ngươi đó, đừng để sinh bệnh. Tứ đệ có quay về lại phải vừa lo cho ngươi, vừa lo cho bản thân thì không hay đâu.
Không lâu sau, Thế tử Mông Cổ bước vào, vừa ngồi xuống đã dán mắt vào người Lăng Ngữ Yên. Chỉ mỗi ánh mắt của hắn cũng đủ hiểu hắn muốn làm gì, mọi người không ai là không biết nhưng lại chẳng có ai lên tiếng nói gì.
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng vừa nâng ly rượu trong tay vừa lên tiếng hỏi Thế tử: “Hôm nay có rất nhiều nữ nhi ở kinh thành đến, không biết Thế tử đã vừa mắt ai chưa?”
Việc gì đến rồi cũng phải đến, Thế tử nghe hỏi đúng trọng tâm liền cười cười lên tiếng: “Đa tạ Hoàng thượng đã quan tâm, ta đã để mắt đến một nữ nhân ở đây”“Ồ, không biết là ai mà có thể được Thế tử để vào mắt?”
Thế tử nhìn về phía nữ nhân khoác y phục màu xanh nhạt phía đối diện, khóe môi hơi cong lên đắc ý: “Chính là vị cô nương kia.”
Cả một đại điện nghe lời nói của Thế tử liền ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Kia chẳng phải là Kiệt vương phi sao?”
“Thế tử làm thế này... e là...
“Chậc, nữ tử đã gả đi còn muốn lấy sao?”
Trưởng công chúa lạnh mặt nhắc nhở: “Thế tử, kia là Kiệt vương phi.”
“Ta biết, nhưng ta vẫn muốn lấy nàng.
Lăng Ngữ Yên mím môi nhìn về phía Hoàng thượng, mong ông sẽ lên tiếng. Nhưng tiếc là đã phụ lòng nàng, Hoàng thượng vẫn không có động thái nào gọi là ngăn cản cả.
Trong lòng nàng khẽ cười tự giễu, đến con dâu của mình còn muốn đưa cho người khác.
Nàng đứng dậy bước ra khỏi bàn của mình quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng: “Xin phụ hoàng chọn người khác cho Thế tử. Thần thiếp là người của Kiệt vương, càng không nói hiện tại điện hạ vẫn chưa rõ sống chết.”
Nghe lời nói của nàng, Thế tử cười khẩy: “Vương phi à, được gả cho ta là diễm phúc của ngươi đó. Nói không chừng Kiệt vương đã chết ở đâu đó rồi”