Bàn tay to lớn của chàng bao phủ lấy đôi vai gầy gò của Lăng Ngữ Yên, một lúc sau giọng nói trầm ấm truyền đến bên tai nàng: “Sao ta có thể ra tay với nàng chứ?”
Nàng chớp mắt, bất an nói: “Nếu điện hạ không ra tay thì người cũng có thể ra lệnh cho người khác mà”
“Sẽ không”
Trạch Hạo Hiên xoa xoa mái tóc nàng, khẽ cười khẳng định.
[...]
Một tuần sau.
Kinh thành Thương Dương.
“Vương phi, người nghỉ ngơi một chút đi. Đi đường nhiều ngày như vậy, cho dù là khỏe mạnh cũng không tránh khỏi việc mệt mỏi. Những việc này từ từ rồi hẵng làm”
Nguyệt Ánh đứng phía sau lưng nhìn nàng đang bận rộn ghi ghi chép chép những thứ vừa được ban thưởng, lo lắng lên tiếng: “Vương phi, người nghỉ ngơi đi mà. Nếu người không khỏi, điện hạ sẽ trách phạt bọn nô tì đó”
Nghe đến câu “trách phạt bọn nô tì” của Nguyệt Ánh, chân mày của nàng hơi chau lại, nhàn nhạt nói: “Đến khi đó ta sẽ nói với điện hạ là do ta, sẽ không liên lụy với các ngươi”
“Vương phi à, như vậy cũng không được đâu. Chẳng phải người đang chuẩn bị mang thai sao, lao lực quá độ sẽ ảnh hưởng đến chuyện con cái đó”“Hả?”, Lăng Ngữ Yên trợn tròn mắt, miệng há hốc. Ai nói cho bọn họ chuyện này? Không phải là Kiệt vương đó chứ?
Nguyệt Ánh dường như hiểu được thắc mắc của nàng, liền lên tiếng giải đáp: “Khi về đây, điện hạ đã căn dặn đám nô tì phải thường xuyên đem đồ tắm bổ cho vương phi. Cái này không phải là hai người đang chuẩn bị sinh tiểu thế tử thì còn là gì?”
Nàng chau mày, trong lòng thầm mắng điện hạ sao làm lộ liễu như vậy chứ?
“Bỏ đi, ta đi nghỉ ngơi. Nguyệt Ánh, ngươi làm tiếp tục đi”
“Vâng, vương phi nghỉ ngơi đi, mọi thứ cứ giao lại cho nô tì”
Khi bước chân trở về phòng, lúc đi ngang tiểu viện quanh mũi nàng thoang thoảng một mùi hương gì đó rất lạ. Lăng Ngữ Yên cũng không giống người tò mò liền mặc kệ mà quay về căn phòng của mình.
Nàng quay về phòng không lâu thì cánh cửa lại được đẩy ra. Một thân đen lại bước vào, nàng thiết nghĩ sao điện hạ lại thích mặc đồ đen như vậy chứ?
Khép cửa lại, Trạch Hạo Hiên ngẩn đầu nhìn nàng thì chạm phải ánh mắt đang dán lên người chàng. Chàng họ khẽ một tiếng, người kia mới dời ánh mắt đi.
“Vương phi, ta biết bản thân lớn lên có chút tuấn tú nhưng nàng cũng không cần nhìn bổn vương như vậy đâu. Dù sao thì cả đêm ta đều ở bên cạnh nàng, nàng nhìn vẫn không đủ sao?”
Trước lời này của Kiệt vương, Lăng Ngữ Yên hoàn toàn cứng họng. Phu quân của ta, ta nhìn một chút cũng không được sao? Vương gia à, ngài ít kỷ quá đi.
Dù trong lòng mắng người ta như vậy nhưng bề ngoài nàng vẫn tỏ ra bản thân là một nữ tử dịu dàng, e thẹn. Lăng Ngữ Yên che miệng ho vài tiếng: “Vương gia, người đừng nói như vậy. Thần thiếp không có”Trạch Hạo Hiên nhìn dáng vẻ của nàng, trong lòng càng nảy sinh ý nghĩ muốn
ức hiếp: “Ngữ Yên, bổn vương là phu quân của nàng. Cũng không thể trách nàng mãi nhìn bổn vương được”
Ha ha ha, người này hoàn toàn khác với Kiệt vương trong trí nhớ của nàng. Đời trước, Kiệt vương là một nam nhân lạnh lùng, vang danh không mê tửu sắc. Còn người trước mắt này hình như không giống lắm, có khi nào hắn giết chết phu quân của nàng, sau đó giả dạng thành người hay không?
Cũng có thể lắm nha. Mỗi đêm đều hành nàng đến nỗi tay chân run rẩy. Cái gì mà không mê, chỉ là chìm luôn vào đó thôi.
Nghĩ đến đây, nàng liền khẽ lên tiếng: “Điện hạ, có một chuyện thiếp đang thắc mắc muốn hỏi người”
Hiếm khi nàng muốn trò chuyện, Trạch Hạo Hiên cao hứng trả lời: “Nàng cứ việc hỏi thoải mái, bổn vương sẽ giải đáp cho nàng”
Chàng vừa dứt câu, nàng đã đứng dậy đi đến trước mặt. Hai tay nàng chụp lấy má chàng, mắt mở to lên tiếng: “Người có thật sự là điện hạ không?”
“Nàng nói gì vậy?”
Trạch Hạo Hiên chau mày khó hiểu, tay chàng áp lên tay nàng, giọng nói trầm trầm thêm một lần nữa vang lên: “Ta là Trạch Hạo Hiên, là phu quân kết tóc với nàng”
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lăng Ngữ Yên, chàng tức đến bật cười: “Nàng còn chỗ nào không tin?”
“Ta cảm thấy điện hạ từ khi trở về từ chiến trường đã thay đổi gần như khác hẳn so với lúc trước”Trạch Hạo Hiên uống một ngụm trà cho hạ hỏa, hỏi nàng: “Trước kia ta là người như thế nào?”
“Quả thật trước kia thần thiếp không quá tiếp xúc nhiều với điện hạ. Nhưng theo lời người bên ngoài nói và một số hiểu biết ít ỏi của thiếp thì điện hạ là một người lạnh lùng, ít nói, còn có... còn có.”
“Còn có thế nào?”
Nàng bấu tay áo, cắn môi thấp giọng nói: “Còn có là một người thanh tâm quả dục"
“Thanh tâm quả dục? Ý nàng nói bổn vương ham mê tiền tài, vật chất?”
Nghe lời chàng nói, lưng của Lưng Ngữ Yên cứng đờ. Nàng xua tay, một mực lắc đầu: “Không phải, không phải, thần thiếp không có ý này”
Trạch Hạo Hiên đặt mạnh chiếc ly trong tay xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Vậy ý của nàng là gì? Nàng mà không nói rõ thì đừng trách bổn vương”
“Là... là thiếp muốn nói đến chuyện giường chiếu vào ban đêm. Điện hạ... điện hạ mà không tiết chế sẽ... ảnh hưởng đến sức khỏe”