Lăng Ngữ Yên ngồi cùng một bàn với Kiệt vương nhìn từng tì nữ bưng thức ăn lên, trong lòng cảm thấy hơi hồi hợp. Cũng từ rất lâu rồi, nàng và Kiệt vương chưa ăn chung một chỗ, lần cuối cùng cũng phải từ lúc trước khi chàng ra trận ấy nhỉ?
Nghĩ rồi nàng lại cười nhạt, vô tình thế nào nụ cười kia lại lọt vào mắt của Trạch Hạo Hiên. Chàng nhíu mày, rốt cuộc này nghĩ cái gì trong đầu? Không muốn ăn cùng chàng hay sao? Hình như đời trước nàng và chàng cũng tách riêng ra ăn.
[Nhớ lại]
“Cạch”
Lăng Ngữ Yên đặt đũa xuống bàn, xoay người đối diện chàng, dè đặt lên tiếng: “Điện hạ, hay là người và thần thiếp tách riêng ra ăn được không?”
Nghe lời này của nàng, trong lòng Trạch Hạo Hiên có chút tức giận. Chàng nhăn mày, trầm giọng hỏi: “Tại sao? Việc này đến lượt nàng quyết định à?”
“Chẳng phải thiếp đang hỏi ý kiến của người hay sao?”
“Hỗn láo”
Kiệt vương đập tay lên bàn một cái “rầm”, đứng bật dậy: “Nàng đừng ăn nói hàm hồ. Đừng nghĩ bổn vương thuận theo ý nàng liền được nước lấn tới. Nàng nhìn ngoài kia xem, có ai làm như nàng hay không?”
Lăng Ngữ Yên cắn môi, bàn tay trong tay áo siết chặt, nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thiếp không muốn làm phật ý người. Nhưng mà những thứ trên bàn, thiếp ăn không vô”
“Đổi món khác”
“Chẳng phải đây là những thứ điện hạ thích hay sao? Sao có thể vì thiếp…”
Trạch Hạo Hiên hừ lạnh: “Rốt cuộc nàng vẫn muốn chia bàn với ta đúng không? Nàng không thích món kia hay là nhìn mặt ta nàng ăn không vô. Lăng Ngữ Yên, nếu nàng muốn ăn riêng thì bổn vương cũng không muốn miễn cưỡng nàng”
“Từ nay về sau, cũng đừng ăn chung nữa”
Lăng Ngữ Yên nghe mà run người, quai hàm nàng cắn chặt, đầu cúi xuống không dám ngẩn nhìn người trước mắt. Trạch Hạo Hiên bị nàng chọc tức cũng không muốn nán lại đó nữa liền rời đi.
[…]
Hồ Hạ đang đứng trước cửa nghe tiếng động liền nhìn sang liền bị ném cho một ánh mắt sắc bén. Nội tâm hắn thầm than, vương phi ơi người dỗ điện hạ một chút đi, thần không muốn bị hành đâu.
[Trở lại hiện tại]
Trạch Hạo Hiên liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt nói: “Nàng có gì muốn nói sao?”
“Điện hạ muốn nói gì với thiếp sao?”
Hai người đồng thanh lên tiếng, rồi bất ngờ nhìn nhau im lặng. Lăng Ngữ Yên mím môi quan sát gương mặt không chút cảm xúc nào lộ ra bên ngoài của chàng. Trạch Hạo Hiên cũng không khác gì nàng, hắn mím chặt môi, trong lòng nghĩ thầm. Có phải nàng đang muốn nói ra câu kia không?
Cuối cùng, vẫn là Trạch Hạo Hiên lên tiếng trước: “Nàng nhìn xem những món này có hợp khẩu vị của mình hay không?”
Lăng Ngữ Yên nhìn những món ăn hắn thích trên bàn, bàn tay trong tay áo nắm chặt lại. Nàng mỉm cười chần chừ lên tiếng: “Đây… chẳng phải là món điện hạ thích hay sao?”
“Ăn cùng một bàn, nếu chỉ món của ta thích, vậy còn nàng thì sao?”
“Điện hạ không cần lo lắng cho thần thiếp. Thiếp ăn món gì cũng được”
Kiệt vương nhíu mày, trầm giọng vừa như cảnh cáo, vừa như trách nàng: “Vương phi, nàng gả cho ta. Ở vương phủ này, nàng cũng có quyền để lên tiếng. Nếu ăn không hợp thì đổi món khác, không cần nhẩn nhịn”
“Điện hạ…”
“Nàng không cần giải thích. Ta biết những thứ ta thích sẽ không hợp với nữ quyến như các nàng. Nàng muốn ăn gì cứ dặn dò đám hạ nhân chuẩn bị”
Hắn còn biết món hắn thích khó ăn sao? Tại sao là một hoàng tử được thái hậu nuôi dưỡng lại có sở thích kì lạ thế này chứ? Kiếp trước tuy ta chịu đựng không lâu nhưng mỗi ngày ba bữa đều dùng thế kia thì thực sự chẳng khác nào đang đày ta.
Lăng Ngữ Yên mỉm cười đáp: “Tạ ơn điện hạ”
Sau khi ăn xong, nàng liền đi về phía hậu viện. Bước chân nàng chưa đến thì từ xa, bên tai đã nghe thấy âm thanh sắc bén của thanh kiếm đang chém vào gió. Đến đây, chân mày nàng liền nhíu lại.
Rốt cuộc là ai? Ở đây là vương phủ, kẻ nào dám to gan dùng kiếm như vậy?
Thấy vậy, Lăng Ngữ Yên liền giơ tay bảo Nguyệt Ánh lui trước, một mình nàng đi về phía trước thăm dò. Núp bên chậu cây cảnh lớn, bỗng một viên đá từ đâu bay đến chỗ nàng đang ẩn náo.
Hừ, vẫn chưa nhìn thấy mặt ngươi mà ngươi đã phát hiện ra ta. Hay lắm, để xem là cao nhân ở phương nào. Lăng Ngữ Yên rút con dao găm bên hông hất viên đá kia về lại chỗ xuất phát.
“Keng”
Nghe tiếng có vẻ như đã bị đối phương hất đi, Lăng Ngữ Yên cười nhạt. Nhưng đối phương đâu dễ bỏ qua như vậy, liền chĩa mũi kiếm về phía nàng với tốc độ nhanh như cắt.
Gió thổi mái tóc nàng bay phấp phới, ánh mắt của Ngữ Yên chớp mắt trở nên sắc bén. Nàng dùng con dao găm trong tay, chặn mũi kiếm đang đến. Đối phương vốn cũng chẳng hề yếu thế trước nàng, mũi kiếm cứ bị đẩy tới khiến nàng cũng bị đẩy về sau một đoạn.
Lúc này, nàng và đối phương đã nhìn rõ mặt của nhau. Lăng Ngữ Yên mở to mắt đầy ngỡ ngàng, người kia cũng bất ngờ mà vội vàng thu kiếm.
“Vương phi, sao nàng lại đến đây?”