Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 69: Bổn vương có một buổi tối rất nhàm chán! (1)




Hàn Trạch cẩn thận ôm cậu đặt lên giường, còn bản thân thì đi vào nhà tắm tắm nước lạnh để hạ hỏa. Nhưng Tiêu Vĩnh Thụy lại níu hắn lại, không cho hắn đi, hai tay vòng qua ôm lấy cổ hắn. Đầu cậu dụi dụi vào cổ Hàn Trạch như một con thú nhỏ.



Mọi khi Tiêu Vĩnh Thụy ngoan ngoãn bao nhiêu thì bây giờ cậu dính người bấy nhiêu. Đốt dục hỏa trong người Hàn Trạch ngày càng bùng cháy, hắn thật sự không muốn thương tổn cậu trong lúc Tiêu Vĩnh Thụy đang mê man vì bị chuốc thuốc. Nhưng khổ nỗi tiểu yêu tinh Tiêu Vĩnh Thụy này trong lòng cũng đang rất nóng, lại thêm tác dụng của thuốc, cậu nằm trong ngực Hàn Trạch nỉ non.



" Hàn Trạch... làm em đi."



Hàn Trạch suýt chút nữa thì mất khống chế. Hắn ôn nhu nhìn cậu, "Thụy Thụy, em biết em đang nói gì chứ?"



Tiêu Vĩnh Thụy bất mãn, cậu đã nói như thế mà tên này lại như chính nhân quân tử không thèm đụng vào cậu, hừ hừ vài tiếng, ngượng ngùng nói, "Em... em chắc chắn, mình cùng làm đi... em khó chịu quá."



Một chân cậu giơ lên, cạ vào chỗ đũng quần đang có một túp lều, ý muốn rất rõ ràng.



Hàn Trạch chửi thầm trong miệng, một tháng hắn đi công tác, Tiêu Vĩnh Thụy đã lăn lộn ở chỗ nào mà làm ra được cái tư thế quyến rũ chết người kiểu này. Hàn Trạch nhào lên giường, đè Tiêu Vĩnh Thụy dưới thân. Cậu "A..." một tiếng hoảng hốt, không ngờ Hàn Trạch đang nghiêm chỉnh lại ập tới như sói đói thế này. Nhưng cũng không sao, cậu thật sự rất thích hắn đôi khi bộc lộ chút dã tính kiểu này!



Tiêu Vĩnh Thụy bị dược tình làm nhiễu loạn lý trí, bị Hàn Trạch sờ một cái cũng không chịu nổi mà run rẩy. Cậu ôm hắn, môi chu ra mạnh bạo mổ một cái vào môi Hàn Trạch. Cứ nghĩ trêu chọc chút rồi thôi, ai dè cậu chưa kịp trốn đi thì Hàn Trạch đã vòng tay ra sau gáy cậu, đảo khách thành chủ, làm sâu sắc hơn nụ hôn của cậu.



Tiêu Vĩnh Thụy từ nhỏ đến giờ đã hôn môi ai đâu, cậu lúng túng phối hợp với hắn, hắn đòi thế nào cậu chiều thế đó, mặc hắn hoành hành trong miệng mình, cũng không còn dư sức lực nào để nghĩ tới từng lớp áo trên cơ thể mình đã bị hắn từ từ lột ra.



Hàn Trạch hôn Tiêu Vĩnh Thụy thật lâu, đến khi cậu thiếu dưỡng khí phải dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra, thở hổn hển. Hạ thân của cậu cũng cứng như ai kia. Trên người hắn áo quần chỉnh tề, mà Tiêu Vĩnh Thụy đã không còn mảnh vải nào.



"Anh, em lạnh." Cậu ngượng nghịu nói.



Hàn Trạch vuốt ve cơ thể trắng muốt của cậu, khiến cậu run rẩy từng cơn. Vì trên người Tiêu Vĩnh Thụy đã không còn mảnh vải nào nên biến hóa chỗ dưới bụng đều bị hắn nhìn thấy hết. Cậu đỏ mặt không dám nhìn nữa.





"Lạnh sao? Để anh làm em nóng hơn nhé." Nói xong, hắn cúi người xuống, Tiêu Vĩnh Thụy ngơ ngác không biết hắn định làm gì thì một luồng khoái cảm ập đến khiến cậu không kiềm nổi rên rỉ.



Hàn Trạch hắn... giúp cậu khẩu giao...



Tiêu Vĩnh Thụy như con cá mặc người xử trí, chỉ biết nằm đơ ra hứng từng luồng nhiệt truyền lên đại não. Hàn Trạch hắn một tay lão luyện, phục vụ cậu sướng đến ngây ngất mụ mị đầu óc. Cậu vô thức mở rộng hai chân ra cho hắn càng được nước làm tới, chơi đùa hạ thân cậu ngày càng hăng. Phía sau hậu huyệt của cậu chịu kích thích như vậy cũng hơi ngứa ngứa khó chịu. Cho đến một lúc cậu không chịu nổi vừa khóc vừa bắn ra. Chất lỏng từ từ chảy xuống hậu huyệt, khiến cậu rối tinh rối mù.



"Hức...hức anh, anh bắt nạt em!" Cậu ôm mặt, cơ thể mới bắn một lần nên vô cùng nhạy cảm. Hàn Trạch vô liêm sỉ lấy tinh dịch của cậu bắn ra, bôi lên bụng, lên ngực, lên hai nhũ hoa của cậu, lưu manh nói, " Bảo bối, em xem em dâm đãng chưa này, đầy người đều là dịch thể của em."



Tiêu Vĩnh Thụy liền khóc to hơn.



Hàn Trạch hôn môi cậu, rồi hôn lên từng giọt nước mắt của cậu, một tay nhẹ nhàng chơi đùa viên hồng đậu nho nhỏ xinh xinh đến cương cứng, một tay mò xuống phía dưới hậu huyệt, âm mưu muốn công thành chiếm đất.



"Bảo bối, nhấc chân lên cao một xíu."



Tiêu Vĩnh Thụy tuy còn khóc, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhấc chân lên. Cậu không chịu thua kém cởi bỏ áo của hắn, hai tay cũng bắt chước theo hắn thò vào vuốt ve.



Hậu huyệt của Tiêu Vĩnh Thụy non mềm, chưa ai chạm vào nên vô cùng khít. Khách sạn vô cùng chu đáo để gel bôi trơn ngay trên đầu giường, chắc cũng nghĩ tới sẽ có chuyện ịch ịch này xảy ra. Hàn Trạch đổ một chút lên tay, bắt đầu khai phá moi móc bên trong hậu huyệt.



Tiêu Vĩnh Thụy mò mẫm trong áo của hắn, mò đến hai đầu ti nho nhỏ.



Đây là gì vậy nhỉ? Tiêu Vĩnh Thụy nghĩ ngợi, giờ đây, cậu chỉ biết người đang hoành hành trên người cậu là Hàn Trạch, còn sâu hơn thì không còn sức để nghĩ nữa.




Cậu khẽ nhéo đầu ti của hắn, cậu nghe thấy Hàn Trạch hít một hơi thật sâu, dường như thích lắm. Tâm lý nghịch ngợm của Tiêu Vĩnh Thụy nổi lên, cậu rướn người lên, ngậm vào một bên đầu ti. Hàn Trạch đang phận sự bên phía dưới rên một tiếng, một chịu nổi giơ tay đánh mông cậu một cái.



"Chát!"



"A... đau!" Tiêu Vĩnh Thụy ăn đau nên nhả ra.



"Tiểu yêu tinh! Anh không hầu hạ em bên trên nên em bất mãn đúng không?" Hàn Trạch nghiến răng nghiến lợi nói, ngón tay càng đâm sâu vào trong, chọc ngoáy bên trong. Hắn cúi người xuống, ngậm viên hồng đậu bên trái, ác ý cắn một cái.



Tiêu Vĩnh Thụy trên dưới đều bị chọc, cậu ứa nước mắt, giãy dụa xin tha, "Đừng...a...đừng cắn mà, em sai rồi, em xin lỗi mà!"



Kỹ thuật của hắn vô cùng tốt, ngậm một lát đã làm cho Tiêu Vĩnh Thụy sướng đến co chân. Nhưng Hàn Trạch chỉ liếm có mỗi một bên, làm bên còn lại vô cùng ngứa ngáy. Cậu không chịu nổi, bèn lấy tay tự xoa nắn, hai má ửng hồng, ngại ngùng nhắm mắt lại.



Bên dưới đã đút vào được ba ngón tay ngày càng dễ dàng. Hàn Trạch xóc người Tiêu Vĩnh Thụy lên, nói "Bảo bối, dạng hai chân ra, phải, cao lên chút nữa."




Tiêu Vĩnh Thụy nghe theo lời của hắn mà làm theo tạo thành một tư thế chữ M vô cùng xấu hổ, hạ thân của cậu bị hắn nhìn thấy không xót một thứ gì. Cậu lấy hai tay ôm mặt.



Hàn Trạch tụt quần, đưa con cự long đã thức tỉnh ra ngoài, hắn nhịn vô cùng khổ cực, cũng chỉ vì muốn cậu ít đau đớn một chút, vì đây là lần đầu của bảo bối nhà hắn, hắn không thể sơ suất.



Cự vật từ từ đi vào, hắn di chuyển rất chậm. Nhưng không vì thế mà cậu có thể thoải mái hơn, Tiêu Vĩnh Thụy đau đến tái mặt. Cậu nhỏ phía dưới cũng héo luôn rồi. Cậu cắn răng, nước mắt cứ thế chảy dài ra ngoài, cậu đau quá....



Chịu đựng một hồi, cậu không chịu nổi nữa, từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ chịu đau đến như vậy, cơ thể như một xé rách ra làm hai mảnh. Tiêu Vĩnh Thụy giãy dụa, khóc lóc gào thét, "Hàn Trạch! Anh đi ra.... đi ra! Anh đi ra ngay! Không, hức hức, không làm nữa!"




Hàn Trạch cũng khó khăn không kém, hai bên trán đổ mồ hôi, vừa thương vừa xót, nhưng súng đã lên nòng, bảo đi ra thì hắn liệt dương mất!



"Ngoan, bảo bối, chịu đựng một chút, sẽ không sao đâu... ngoan, anh yêu em." Hắn ôn nhu an ủi cậu, hôn cậu thật sâu, khiến sự chú ý của Tiêu Vĩnh Thụy vào nơi đó vơi đi.



Cuối cùng cũng vào được, nhưng chỉ cần động một chút thì Tiêu Vĩnh Thụy liền khóc, hắn cũng xót lắm chứ. Cả hai từ từ chậm rãi thích nghi, cho đến khi cậu không còn thấy chướng ở phía dưới thì hắn động càng mạnh hơn.



Tiêu Vĩnh Thụy bị hắn thúc đến choáng váng, Hàn Trạch phía dưới càn quấy, phía trên liếm láp phục vụ cả hai viên hồng đậu của cậu. Tiêu Vĩnh Thụy không kiềm nén nổi a a rên rỉ. Lại làm cho Hàn Trạch thúc ngày càng hăng.



Hắn vô tình thúc vào một điểm nào đó bên trong hậu huyệt, Tiêu Vĩnh Thụy giật bắn người, hai chân vô lực co rúm lại, bên trong thít cự vật của Hàn Trạch càng chặt. Cậu yếu ớt nói, "Đừng...đừng đụng chỗ đó...a...a.."



Cậu chưa nói xong mà Hàn Trạch đã biết hắn đụng trúng tuyến tiền liệt của bảo bối rồi, cứ ác ý mà đâm vào đó. Tiêu Vĩnh Thụy rên rỉ không thể nào ngậm nổi miệng, vừa rên vừa khóc, "Đáng ghét...Hàn Trạch... anh...a...anh là cái đồ, cái đồ...đáng ghét!" Thế mà lại phản tác dụng, Hàn Trạch vừa hôn cậu, vừa chọc ngoáy sâu vào cái điểm chết người đó. Cậu cảm thấy mình sướng muốn bay lên trời luôn rồi, thét lên phóng thích ra ngoài. Tinh dịch bắn lên người của cậu và Hàn Trạch. Nơi hợp thể giữa hai người ngày càng nhớp nháp.



Hàn Trạch vẫn chưa bắn, cự vật đang nóng hổi bên trong mà tiểu yêu tinh này đã bắn 2 lần, hắn ác ý nói, "Bảo bối, gọi ông xã đi. Anh sẽ nhẹ nhàng hơn."



Tiêu Vĩnh Thụy mới bắn xong, đã cảm thấy phía dưới Hàn Trạch đã động đậy muốn tiếp tục, cậu sợ hãi la lên.



"Đừng mà... đừng làm nữa mà ông xã! Ông xã... em không chịu nổi, em chết mất."



----- Hết chương 69 -----

Kiều: Quà Tết đó quý vị :)))) Chúc mọi người một năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nha. Tui yêu mọi người!!! Tui sẽ cày cuốc để đăng tiếp cho mọi người đọc trong 3 ngày tết he.