Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

Chương 244 : có thể khuyến khích hàng trong nước không




Từ những năm 1982, công ty Kodak đã có văn phòng làm việc ở Bắc Kinh và bắt đầu xuất khẩu phim vào Trung quốc, lại thêm gia đình nhà Sài Yến tương đối có điều kiện, trong nhà có máy chụp ảnh, thậm chí là có đến vài chiếc, vì thế công ty Kodak không hề xa lạ gì với Sài Yến. - Đương nhiên biết rồi! Mọi người đang ngồi ở đó không rõ nguyên do nhưng cũng cứ gật đầu, cả bốn người Mai Nguyên Võ, chưa nói câu nào cả cũng gật theo. - Không phải cậu đang muốn làm quảng cáo cho công ty Kodak chứ? Sài Yên phản ứng lại, thốt ra, mọi người cũng ngơ ngác nhìn nhau, đột nhiên ồ lên, suy nghĩ này của Phương Minh Viễn không tránh khiến người ta ngạc nhiên. Công ty Kodak là nhà cung cấp sản xuất sản phẩm về nhiếp ảnh và các dịch vụ có liên quan lớn nhất trên thế giới, phát triển trên địa bàn hơn một trăm quốc gia và khu vực, công nhân trên khắp thế giới lên tới hàng vạn người, trụ sở chính đặt ở New York, Mĩ, là công ty danh giá trên thị trường chứng khoán New York, là công ty nhiếp ảnh tổng hợp hàng đầu trên thế giới, mở ra thị trường những người yêu thích nhiếp ảnh, do khống chế được sản xuất và in ấn phim chụp, Kodak là một trong những nhãn hiệu nổi tiếng nhất thế giới, với tính năng hiển thị màu đặc biệt, hình ảnh sinh động và tuổi thọ lâu dài, Kodak luôn là sự lựa chọn hàng đầu cho các công ty truyền thông, tập đoàn xuyên quốc gia này có sức ảnh hưởng lớn cả trong và ngoài nước, có thể nói vượt xa hẳn các xí nghiệp Trung Quốc, nếu như có thể biến họ trở thành khách hàng quen thuộc của mình, vậy thì sau này dù có đi đến đâu ở Trung Quốc thì nhân viên của công ty đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một tập đoàn xuyên quốc gia như Kodak phát triển ở Bắc Kinh sẽ chú ý đến sản phẩm của một công ty vừa mới thành lập sao? Mấy người Sài Yên không ai dám chắc chắn, công ty của Mĩ này không dễ dàng như các công ty trong nước, không có cách nào để tạo mối quan hệ cả, với những áp lực của người trực tiếp sản xuất, nếu người ta không phản ứng lại bạn thì chẳng có cách nào nữa, trừ khi bạn gây ra scandal! Nhưng như vậy không hề có lợi cho mình, về điểm này, bọn người Sài Yên đều hiểu rất rõ. - Việc này không dễ, mấy con quỷ nước Mĩ này rất xảo quyệt, muốn kiếm được lợi ích từ tay họ thì cần phải có chuẩn bị tinh thần sẽ phải chịu thua thiệt Mai Đông Trạch cau mày nói, kể từ khi cải cách mở cửa cho đến nay, Trung Quốc thực hiện các kế hoach kinh tế mười năm, đụng phải mấy nhà lão luyện trên thương trường, đương nhiên đã quen với việc thất bại, thậm chí có lúc tự cho rằng đi lợi dụng nhưng qua một thời gian lại phải cân nhắc lại, đến lúc đó mới nhận ra chính mình là kẻ tiêu tiền như rác, đừng nói lợi dụng người khác, chỉ cần không lỗ vốn đã là may lắm rồi. Mấy người Mai Đông Trạch, mấy năm gần đây nghe qua không ít những chuyện như vậy, vì thế trong lòng đối với những công ty hàng đầu ấy của Mĩ có vài phần kiêng kị, nói cho cùng, vẫn là các xí nghiệp trong nước không thông thuộc các quy tắc kinh doanh của nền kinh tế thị trường mới bị các doanh nghiệp nước ngoài quét sạch. - Đúng là không dễ, nhưng một khi đã nắm chắc trong tay thì nó sẽ có sức ảnh hưởng vô cùng lớn. Lư Minh Nguyệt và Mai Đông Trạch đã nghĩ đến những khó khăn trong vấn đề này, Sài Yên thì lại nhìn thấy những điểm có lợi của nó, nhìn về phía Phương Minh Viễn, lập tức thấy ngay sự ánh mắt tán thành, thực ra họt động ngoại giao này có điểm chung với ngành ngề, như vậy vẫn còn tốt hơn việc Mĩ và Trung Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, số lượng các nước thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc lập tức đón chào một cuộc nhảy vọt, nắm được trong tay một ông hcur lớn, các nước lệ thuộc kia cũng không còn là vấn đề nữa, ngày trước Trung Quốc và Liên Xô thiết lập quan hệ ngoại giao cũng là theo cái đạo lý ấy. Mai Nguyên Võ bây giờ đã không thể chú ý tới việc ăn uống nữa rồi, nhìn vào ánh mắt của Phương Minh Viễn còn thấy mấy ngôi sao nhỏ bay ra. - Thật sự nắm chắc sao? Lư Minh Nguyệt trầm ngâm một lát nói. - Có chắc chắn hay không không tiện nói ra, nhưng cứ thử đi, cho dù Kodak không thèm để ý chúng ta cũng chẳng mất bao nhiêu tiền, còn nếu họ chú ý đến, thì chúng ta phát tài rồi. Phương Minh Viễn khẽ mỉm cười nói. Thực ra, chi nhánh của siêu thị Carrefour ở Bắc Kinh vẫn còn đang trong quá trình chuẩn bị xây dựng, nếu không thì với danh nghĩa của công ty, làm một đơn hàng quảng cáo với công ty, e rằng cũng có tác dụng tương tự, siêu thị Carrefour ngày nay trong hệ thống các siêu thị của Trung Quốc có thể nói là đã có danh tiếng. Khắp các nơi trên cả nước, các thương gia có ý muốn tiến vào kinh doanh trong siêu thị này hoặc rõ ràng hoặc ngấm ngầm đến Carrefour ở Tần Tây khảo sát. - Việc gì cũng phải chắc chắn thì mới làm, thì sẽ ổn định phát triển, nhưng cũng sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, Phương Minh Viễn đã có ý tưởng như vậy thì cứ thử xem sao! Sài Yên đập bàn nói: - Cổ hủ, cứng nhắc đâu có giống một người đàn ông! Cậu nói có đúng không, Mai Đông Trạch? Mai Đông Trạch cười khổ nói: - Chị Yên, chị đâu cần phải móc sang tôi, tôi không đồng tình, cũng không phản đối là được chứ gì? Sài Yên không sợ Lư Minh Nguyệt nghe xong sẽ thấy không thoải mái, y cũng không muốn tranh luận, cãi vã. Lư Minh Nguyệt cũng cười khổ mà liên tục lắc đầu, thực ra y cũng không chú ý lắm đến phí tổn, mà là do làm quan lâu rồi, việc gì đương nhiên cũng phải nghĩ nhiều, chưa thể nói là thắng hay bại cũng là chuyện thường tình. - Được rồi, một phiếu trắng, hai phiếu tán thành, một phiếu phản đối, vậy cứ quyết định thế đi! Sài Yên quyết định. Phương Minh Viễn đương nhiên là đã nghĩ kĩ về phương án, kiếp trước, quảng cáo của phim Kodak đã đi sâu vào lòng người, lưu lại ấn tượng sâu sắc. Trước đây quảng cáo ở Trung Quốc, Kodak chủ yếu dùng các đề tài về cuộc sống gia đình như các hình ảnh thường gặp, con cái, chó, bạn bè, quảng cáo thời hiện đại thì sáng tạo hình ảnh thì trong “ba nhân tố B” đó là, em bé, động vật, người đẹp, Kodak đã có đến hai B, quảng cáo phim của Kodak thường lấy các hình ảnh về cuộc sống ấm áp, vui vẻ, khiến cho mọi người có cảm giác gần gũi với các sản phẩm của Kodak. Ví dụ như, Phương Minh Viễn có được một quảng cáo để lại ấn tượng sâu sắc, một đứa bé đang ngủ, lọ kem đánh răng trong nhà tắm, lấy kem đánh răng vẽ lên mặt, các bạn nhỏ vui đùa trong nhà trẻ, đứa trẻ nhỏ đóng giả một chú hổ con vượt qua hổ già, đang nhảy nhót thì bỗng nhiên quần bị tuột xuống, đứa trẻ nhỏ đang tắm cho chú chó trong vườn và nụ cười vui vẻ của một chú cho đang vui đùa, những câu chuyện nhỏ này đều mang đậm sắc màu của tuổi thơ, sự kinh ngạc đầu đời của một đứa trẻ trong nháy mắt, sự ngượng ngùng của đứa trẻ thứ hai, và cả nụ cười ngây thơ của bé gái, đều khiến cho người ta thấy yêu thương, và ấm áp, đầy ắp những dư vị, niềm vui của cuộc sống, như vậy sẽ khiến cho mọi người xem một lần mà nhớ mãi. Kodak chính thức thông qua tuyên truyền hình ảnh về những thời khắc khó quên này, đánh vào tâm lí của người tiêu dùng, thêm vào một lời bộc bạch “đừng để trôi qua từng giây phút với Kodak”, “Kodak xuyên qua từng khoảnh khắc”, trong mỗi bức hình sinh động ấy, những lời quảng cáo đã thâm nhập vào tâm lí người tiêu dùng, khiến cho người tiêu dùng tự nhiên thấy vui vẻ cùng với Kodak. Kết quả là, số lượng tiêu thụ phim Kodak ở Trung Quốc đứng đầu bảng, khống chế các nhà sản xuất khác, đương nhiên trong đó cũng có cả thương hiệu của Trung Quốc. Lư Minh Nguyệt không dễ tìm được Thi Chí Huy, nhưng Phương Minh Viễn thì chỉ cần gọi điện cũng có thể đưa y đến ngay trước mặt mình. Thi Chí Huy vừa ngồi xuống , liền thao thao bất tuyệt nói đến công tác chuẩn bị của “ Kiếm Sáng” - Địa điểm quay tôi đã chọn được rồi, chính là ở Tỉnh Hồ Bắc, cách Bắc Kinh không quá tám mươi km, hiện tại nhân vật chính Lí Vân Long, tôi đã chọn mấy người nhưng họ không thể hiện được cái gan và sự bỉ ổi của nhân vật... - Từ từ, từ từ! Phương Minh Viễn liên tục xua tay nói - Anh Thi, hôm nay mới anh đến không phải vì việc này, tôi có việc muốn nhờ anh giúp đỡ, muốn mượn nhân viên tốt bên công ty anh giúp tôi quay một quảng cáo. - Quảng cáo? Thi Chí Huy có chút kinh ngạc. - Quảng cáo! Là một quảng cáo truyền hình! Phương Minh Viễn tiện tay đưa quảng cáo ra, nói: - Anh là người trong ngành, thử xem xem liệu còn cần người như thế nào, tất cả đều phải là tốt nhất, vấn đề tiền nong thì không cần phải lo, tôi chỉ cần quan tâm đến kết quả! - Cái này không có vấn đề gì, tôi nhất định sẽ cử người tốt nhất công ty để làm, đảm bảo cậu Phương sẽ hài lòng! Thi Chí Huy cầm kế hoạch quảng cáo của Phương Minh Viễn xem, một lúc sau, chặc chặc nói: - Đúng là một cảnh tượng ấm áp và hạnh phúc, trong nhà nếu như có máy ảnh nhất định sẽ chụp ra những nụ cười như thế, sáng kiến này đúng là người thường không thể nghĩ ra được. Một người trong nghề đã vài năm như y mặc dù đã gặp không ít các tác phẩm hay, nhưng ánh mắt này đúng là có ma lực, chỉ là trong lòng nghĩ, Thi Chí Huy có thể tưởng tượng được hiệu quả của quảng cáo này sau khi quay xong có thể nói là một quảng cáo kinh điển. - Cậu Phương, tôi mạo muội hỏi một câu, đây là quảng cáo cho công ty nào vậy? Thi Chí Huy chần chừ một chút nói. - Aiz... vốn định cho văn phòng đại diện của Kodak ở Bắc Kinh xem. Phương Minh Viễn nói, mặc dù giao tiếp với Thi Chí Huy không nhiều nhưng dù sao cũng xem như là người một nhà, ông Tô cũng từng nhắc nhở mình có cơ hội thì phải giúp y, vì thế Minh Viễn cũng không giấu giếm mà nói. - Công ty Kodak? Thi Chí Huy hơi run một chút, có chút bực bội, nói: - Thì ra là bọn họ sao. Phương Minh Viễn nhận ra thái độ của Thi Chí Huy có chút thay đổi, liền hỏi: - Sao vậy? Không có vấn đề gì chứ? Thi Chí Huy hơi khó nói, mãi lúc sau mới nói ra, thì ra y thấy ý tưởng quảng cáo này rất hay, muốn giới thiệu cho công ty Nhạc Khải, trong công ty đó có anh em của y, hiện nay đang đứng đầu quản lí tiêu thụ ở Bắc Kinh, hai người rất thân thiết, cứ cách mấy ngày lại tụ tập lại ăn uống, tán chuyện. - Kodak và Fuji, mấy năm nay chèn ép Nhạc Khải, anh em của tôi phụ trách bên tiêu thụ, rất khó được thăng chức, tôi nghĩ quảng cáo này nhất định sẽ có lợi cho việc tiêu thụ của họ, cũng coi như là giúp họ một tay, hơn nữa, tôi cũng cho rằng phải chăng chúng ta trước tiên nên khuyến khích hàng trong nước! Thi Chí Huy nhìn sắc mặt Phương Minh Viễn, nói nhỏ!