Trùng Sinh Chi Tư Nguyên Đại Hanh

Chương 221 : Kinh ngạc




- Đây là xe Rolls-Royce! Sato tỏ ra kích động vô cùng, phải biết rằng, ở nước Nhật, Rolls-Royce cũng đứng đầu trong các loại xe hạng sang, chỉ có hoàng gia Nhật Bản, các thành viên trong nội các của chính phủ và các công ty lớn nổi tiếng trên thế giới mới có được, người Nhật bình thường cũng chỉ có thể nhìn mà thèm. Ít nhất theo ông ta biết, công ty xăng dầu Sikemo có cổ đông lớn là gia tộc Yamamoto đã xin công ty Rolls-Royce nhiều năm bán một chiếc Rolls-Royce màu trắng nhưng vẫn không mua được! Mà trước mắt ông ta đang thấy là một chiếc Rolls-Royce màu bạc! Murakami cũng giống như Sato, người này cũng sở hữu không ít xe, mà người yêu xe có mấy người không biết đại danh của Rolls-Royce, nhất là những người trong giới thương nhân như họ thì càng biết đến sự quý phái của Rolls-Royce từ sớm. Hiện tại trước mắt có một chiếc Rolls-Royce màu bạc, đại diện cho điều gì, trong lòng Murakami rất rõ ràng. Đây là chiếc xe được đặt hàng duy nhất trên thế giới, chủ xe muốn đặt hàng còn phải chịu công ty thẩm tra thân phận ! Nếu thân phận không đủ, cho dù trả nhiều tiền công ty Rolls-Royce cũng không bán xe cho. “Shit!” trong lòng Robert mắng thầm. Tuy rằng đã sớm biết Phương Minh Viễn sẽ chiếm thế thượng phong ngay từ đầu cuộc đàm phán, khẳng định là sẽ chèn ép mạnh các đại biểu từ hai công ty xăng dầu lớn của Nhật Bản, nhưng dùng Rolls-Royce thì làm gã có chút bất ngờ. Chiêu thức ấy quả thật là quá độc ác, đừng nói đến hai người Nhật Bản là Murakami và Sato, chính người Anh bản địa như gã, gặp xe Rolls-Royce cao quý như vậy cũng phải cúi thấp cái đầu vốn đang ngẩng cao! Từ cửa xe Rolls-Royce mở ra, bước xuống là một người trẻ tuổi, làm một động tác mời lên xe. Những người ở đây, ngoài trừ Robert tỏ vẻ kinh ngạc thì tất cả còn lại đều ngây dại cả người! Không ai nghĩ chiếc xe dành cho vua chúa này không ngờ là xe Vu Đông Phong phái tới để đón khách! - Ông Robert, ông Murakami và ông Sato, mời lên xe, Tổng giám đốc Vu đang ở biệt thự đợi các vị đến! Nhìn thấy bộ dạng ngây người như phỗng của mấy người Sato, người thanh niên nhỏ giọng thúc giục. - À…à… Lúc này Sato mới tỉnh lại, vội vội vàng vàng lên xe, Murakami và Robert thì khiêm nhường hơn một chút, người thứ hai lên xe là Robert, rồi mới tới Murakami. - Mời những vị còn lại ngồi xe phía sau! Người thanh niên phất tay về phía mấy người Watanabe nói, rồi chính anh ta cũng lên xe, lúc này cửa xe mới đóng lại. Bây giờ mấy người Watanabe mới chú ý tới đằng sau xe Rolls-Royce còn có một xe Mercedes-Benz hạng sang và BMW. Ngồi ở trong xe, vuốt ve ghế bọc da thật, Sato vẫn đang cảm thấy mơ hồ, không ngờ ông ta có thể may mắn được ngồi trên một chiếc Rolls-Royce màu trắng bạc, chuyện này về tới Nhật Bản cũng là chuyện hay đáng để anh ta khoe cả đời! Chỉ sợ ngay cả Tổng giám đốc Yamamoto cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay số lần được ngồi trên xe Rolls-Royce màu trắng bạc. Anh ta không có cảm giác rõ ràng lắm, nhưng nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ thì có thể thấy xe đã chuyển động, hướng về phía khách sạn Hilton. Người thanh niên mở cửa tủ lạnh trong xe cười hỏi: - Ba vị, xin hỏi muốn dùng đồ uống gì? Ở đây tôi có nước khoáng, nước ngọt và một ít nước trái cây, xin các vị lượng thứ, như các vị đã biết nguyên nhân, ở đây tôi không thể lấy rượu chiêu đãi các vị được. Thực sự cũng không phải là Hoàng tử Abdullah không có rượu mà là Phương Minh Viễn cảm thấy kinh ngạc như vậy là đủ rồi, chuyện có rượu hay không cũng không quan trọng. Murakami cưỡng chế sự kích động trong lòng mà nói: - Xin phiền anh cho tôi một lon Coca Cola! Chỉ có điều giọng nói run run kia đã làm lộ hoàn toàn sự căng thẳng của ông ta. Những thay đổi liên tiếp này như là những đòn đánh liên tục khiến Sato và Murakami hơi choáng váng đầu óc, không biết làm sao. Không chỉ có hai người đại diện cho Công ty xăng dầu Sikemo và Công ty cổ phần dầu mỏ Shikoku coi trọng thỏa thuận giao hàng dầu mỏ có kỳ hạn trong tay Vu Đông Phong, không ngờ lại còn nhảy ra một công ty xăng dầu của Anh nữa! Tuy không phải nước Anh là nước đứng đầu, nhưng cũng là công ty lớn nổi tiếng thế giới, trước một công ty lâu đời của một đất nước tư bản chủ nghĩa, trong lòng hai người cũng không dám có nửa điểm coi thường Robert. Mà năng lực của Vu Đông Phong lại lớn hơn dự tính của hai người, là một người Singapore, cho dù ông ta có tài sản lớn nhưng có thể tại một quốc gia như Arập Saudi ở khu Trung Đông này, lấy được một chiếc Rolls-Royce màu trắng bạc, cho dù là đi mượn thì cũng khá là khó, cũng là người siêu thường. Chuyện này hiển nhiên là vượt quá những gì trong tài liệu mà hai người đã xem được. Dần dần tỉnh táo lại, hai người không nói gì mà chỉ liếc mắt nhìn nhau, xem ra hiện giờ chỉ sợ đàm phán còn khó khăn hơn là họ dự đoán. - Xin giới thiệu với hai vị khách đến từ Nhật Bản một chút, tôi là Robert Duley người đại diện của Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia, chi nhánh tại vùng Trung Đông. Hiện tại tôi đại diện cho công ty đến thương lượng ký thỏa thuận để mua tất cả số hàng dầu mỏ có kỳ hạn trong tay ông Vu Đông Phong. Xem ra hai vị cũng là cùng một mục đích mà đến phải không? Thật sự là đáng tiếc, vậy có nghĩa là một lúc nữa trên bàn đàm phán, chúng ta lần đầu gặp mặt đã trở thành đối thủ rồi. Robert tươi cười nói nhưng lại mang theo hơi chút dữ tợn. Sato và Murakami thì trong lòng buồn bực, gã quỷ từ Anh quốc này thật quá cuồng ngạo đi, nghĩ hai người bọn họ là ai chứ? Nghĩ chúng tao là giống với mày sao? - Rất vui được làm quen với anh, Robert. Tôi là Sato, trưởng phòng thu mua của Công ty xăng dầu Sikemo Nhật Bản. Theo phân công của công ty chịu trách nhiệm đến trao đổi với ông Vu Đông Phong thêm một bước nữa. Xem ra ông Robert đây rất tin vào việc đàm phán sẽ thành công, nhưng Hoa Hạ có một câu tục ngữ, là không biết mèo nào cắn miếng nào đâu… Sato nói một câu không cứng cũng không mềm để trả lời. - Mèo gì? Vậy là có ý nghĩa gì? Robert kinh ngạc hỏi, gã không hiểu, chuyện đàm phán buôn bán thì có liên quan gì đến chó mèo chứ? Người thanh niên ngồi bên cạnh tươi cười nhỏ giọng giải thích cho Robert, lúc này gã mới ngộ ra, mỉm cười nói: - Ngôn ngữ Hoa Hạ thật là thâm sâu rộng lớn, không hiểu thì không biết thì ra còn có cách nói ám chỉ như vậy. Ha ha, xem ra trưởng phòng Sato cũng cảm thấy bản thân có nhiều hy vọng. Không biết còn ông thì thấy thế nào? Công ty của Murakami so với công ty của Sato ở Nhật Bản thì đại đa số các thời điểm là được quốc gia khen ngợi, cho dù hai công ty này ở Nhật cạnh tranh khốc liệt thế nào, đến mức trời long đất lở nhưng hiện tại đối mặt với người ngoài thì nên liên thủ với nhau. - Chúng tôi đến Arập Saudi không phải chỉ làm khách để chứng kiến thắng lợi của ông Robert đây, nếu ông Vu Đông Phong đã đồng ý thỏa thuận với Công ty cổ phần British Petrolium Fotermedia rồi thì còn muốn chúng tôi tới đây làm gì nữa phải không? Trong lòng Sato tràn đầy vẻ khoái chí nhìn Robert giống như vừa bị đánh một đòn vào chính diện, sắc mặt lập tức thay đổi. Những lời của Murakami đúng là trúng tâm tư của ông ta. Tuy nhiên sự khoái chí này cũng không duy trì được bao lâu, nhìn ra ngoài cửa xe thì thấy đoàn xe lúc này đã đi đến bờ biển, tốc độ chậm dần, chuẩn bị ngừng xe, ngừng trước cửa biệt thự cạnh bờ biển. Có người tiến đến mở cửa xe cho bốn người, bốn người nối đuôi nhau mà ra, Robert nhận ra chỗ này, đây chính là khu biệt thự Hoàng tử Abdullah cho Phương Minh Viễn mượn. - Xem ra quan hệ của ông Vu Đông Phong ở khu Trung Đông này thật thâm sâu, thật sự là làm một người thường trú tại Trung Đông như tôi cũng cảm thấy xấu hổ, tôi nhớ khu biệt thự này, thuộc quyền sở hữu của Hoàng thất Kuwait, của Hoàng tử Abdullah. Robert hít một hơi mà nói. Người thanh niên cười mỉm nói: - Quả nhiên con mắt của ông Robert thật tinh tường, chủ nhân của nơi này đúng là Hoàng tử Abdullah, nhưng hiện tại tất cả nơi này Hoàng tử Abdullah đã cho chúng tôi mượn để sử dụng. Xin mời các vị theo tôi, hiện tại Tổng giám đốc Vu đang ở vườn sau chờ các vị. Hai người Sato và Murakami cũng không ngăn nổi hít thở gấp mấy hơi, nhìn thoáng qua khu biệt thự này cũng biết là người thường khó mà có được, không nói đến việc nó rộng lớn thế nào, bên trong còn có người hầu đứng rải rác các góc, xe thể thao hạng sang bày ở một khu, liền có thể thấy được chủ nhân là người nhiều tiền có thế lực lớn. - Vậy chiếc xe Rolls-Royce này là? Robert hỏi đúng câu hỏi mà hai người bọn họ cũng đang thắc mắc. - Cũng là của Hoàng tử Abdullah, tuy nhiên trong thời gian Tổng giám đốc Vu của chúng tôi ở Arập Saudi có thể tự do sử dụng. Người thanh niên mỉm cười nói: - Loại xe này từ khi đặt hàng đến khi có xe để sử dụng tốn thời gian quá lâu, Tổng giám đốc Vu của chúng tôi tỏ ra rất tiếc nuối với hiệu suất làm việc của công ty Rolls-Royce của quý quốc nhưng cũng không có cách nào khác. - Xe Rolls-Royce toàn bộ đều được làm thủ công, tự nhiên là tốc độ sẽ kém hơn so với làm theo dây chuyền rồi. Robert cười khổ nói. Đừng nói Vu Đông Phong tiếc nuối, kể cả là Nữ hoàng Anh đặt hàng thì thời gian chế tạo cũng không nhanh hơn được là bao. Murakami và Sato đã bị cuộc nói chuyện giữa hai người làm cho hết hồn, không ngờ nơi này thuộc sở hữu của thành viên Hoàng thất Kuwait, xe Rolls-Royce cũng là xe của thành viên Hoàng thất Kuwait. Không ngờ tất cả toàn bộ chỗ này đều cho một người Singapore như Vu Đông Phong mượn dùng, vậy rút cuộc người Singapore này và Hoàng tử Abdullah có giao kết sâu đậm đến mức nào? Không ngờ có thể nhận được đãi ngộ đến như vậy! Người thanh niên nhìn thấy ba người từ sau khi xuống xe đã bị khung cảnh trước mắt làm cho vô cùng kinh ngạc. - Đây là bãi biển tư nhân, không có phận sự miễn vào, nhưng tôi phải nhắc nhở các vị một chút, trong các vị có cả phụ nữ, nếu muốn tắm biển thì để ý một chút về quy định ở Arập Saudi này. Chúng ta đều là khách, cũng nên tuân thủ theo phải không? Đương nhiên nếu nói bốn vị khách nữ thật sự muốn bơi lội thì bên trong biệt thự có bể bơi.