Trùng Sinh Chi Thương Lam

Chương 150




Nửa đêm, Thương Lam tỉnh lại ở trên giường, một mùi xạ hương quen thuộc tràn ngập trong mũi. Rèm cửa sổ tung bay, mượn ánh trăng yếu ớt nhìn lên, thấy được hầu kết của Triển Mộ ở ngay trước mắt mình.

Anh ôm lấy cô, hơi thở đều đặn.

Sắp vào thu nên thời tiết ban đêm trở nên mát mẻ, gió lạnh thổi vào bên trong phòng, tấm chăn mỏng không đủ để chống lạnh, một cánh tay liền rụt lại. Đột nhiên cô cảm thấy lạnh, theo bản năng muốn hướng gần đến nguồn nhiệt ở bên cạnh.

Buổi tối sau khi hai người ăn cơm xong, cô ôm gối đi đến phòng khách ngay trước mặt anh. Lần này Triển Mộ cũng không có ý kiến, chỉ để tờ báo xuống, lẳng lặng nhìn cô.

Cô nằm ở trong lòng anh nhìn khắp bốn phía, nơi này đã từ phòng khách biến thành phòng ngủ chính.

Từ lúc nào mà anh đã đưa mình đến đây rồi?

Lông mày chợt nhíu lại, Thương Lam cúi đầu nhìn về phía anh mà đờ đẫn.

Đây chính là cái mà Triển Mộ nói là "Không ép" sao?

Cô xoay người, đáy lòng cảm thấy mất mác.

Thật ra thì trong lòng cô không ôm hy vọng với những lời hứa hẹn của anh. Là vợ chồng đã nhiều năm, tính cách anh như thế nào cô còn không rõ sao? Ở trước mặt anh, cho tới bây giờ cô cũng chưa có quyền phát biểu.

Một động tác rất nhỏ này của Thương Lam đủ khiến Triển Mộ tỉnh giấc. Anh mở mắt, cọ vào cổ cô, bàn tay to lớn vô thức nắm lấy ngực cô.

"Á. . . ." Nơi đầu ngực truyền đến một trận căng đau vì bị đè ép, cô liền kêu rên.

Bả vai rụt về phía sau, theo bản năng cô co người lại, yếu ớt quát: "Không được chạm."

Triển Mộ mò mẫm bật ngọn đèn ở đầu giường lên, xoay người cô lại hỏi: "Rất đau sao? Bị đau chỗ nào? Để anh xem thử."

Sắc mặt Thương Lam trắng bệch, cô lắc đầu, ôm ngực không muốn để anh đụng.

"Là đau chỗ này sao?"

Mặc dù hai người là vợ chồng nhiều năm nhưng dựa vào tính tình bảo thủ của Thương Lam, ngực bị căng sữa như thế, cô tuyệt đối sẽ không mở miệng nói với anh.

Tay nhỏ bé bị người nào đó nắm chặt, Thương Lam kinh ngạc, thậm chí còn không kịp phản ứng đã bị người ta cởi áo ngủ, nắm một bên nhũ hoa.

Sức lực của anh rất nhẹ nhưng dưới bàn tay anh, cô vẫn phải hít sâu một tiếng.

Sắc mặt Triển Mộ cũng không thay đổi. Hiện tại con của bọn họ vẫn được nuôi ở trong bệnh viện, vì vậy sau khi sinh chưa có ai mút qua chỗ đó của Thương Lam.

Anh thu tay lại, nhìn chằm chằm ngực của cô, khàn khàn hỏi: "Có phải em bị đau ngực không?"

Sắc mặt Thương Lam liền đỏ bừng, cô cắn môi không trả lời, im lặng một lúc lâu mới ngượng ngùng gật đầu trước mặt anh.

"Đừng!"

Triển Mộ luôn là người thuộc phái hành động. Anh giữ chặt cánh tay đang làm loạn rồi đè cô xuống, cởi từng nút áo ngủ của cô ra.

Mấy ngày trước ngực Thương Lam vẫn có cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng vì đó là chỗ riêng tư nên cô không dám nói với Triển Mộ. Trải qua một khoảng thời gian, cảm giác vừa căng vừa đau này càng nhiều. Đến hôm nay, chỉ cần vừa chạm đến đã cảm thấy đau đến khó chịu.

Cô không mặc áo ngực nên sau khi áo ngủ được cởi ra, hai con thỏ trắng như thoát khỏi trói buộc mà nhảy ra ngoài.

Triển Mộ nhìn chăm chú hai nhũ hoa sáng mịn, ánh mắt liền căng thẳng. Giữa lúc Thương Lam kinh ngạc thở gấp, anh lại xoa lên bên trên một lần nữa.

Anh nắm lấy một bên ngực rồi ấn xuống, phía dưới da thịt đã xuất hiện một khối cứng rắn.

Thương Lam giãy dụa nhưng không tránh được tay anh, chỉ có thể mở to đôi mắt mà lườm anh, quát: "Anh dừng tay lại, tôi đau!"

Rõ ràng anh không quan tâm đến việc cô có đồng ý hay không, chỉ bắt cô nằm thẳng rồi lấy tay xoa một bên ngực cô. Rốt cuộc, Thương Lam không chịu nổi, vừa đánh anh vừa nghẹn ngào nói: "Buông ra, anh buông ra."

Thu tay lại, anh đứng dậy khỏi người cô rồi gọi điện thoại cho bác sỹ. Thấy anh đã đi, cô vội vàng kéo áo, cũng cảnh giác theo dõi bóng lưng của anh.

"Đúng, có cục sưng. . . . Không có sốt. . . .Ừ . . . . Được, được, làm phiền ông . . . ."

Nhìn anh tắt điện thoại rồi đi về phía mình, đáy lòng Thương Lam vang lên hồi chuông cảnh bảo. Nhưng vừa mới xoay người định chạy trốn thì đã bị người ta giữ eo từ phía sau.

Anh ấn cô lên giường, cởi chiếc áo ngủ mà cô vừa cài lại, nhìn chằm chằm hai nhũ hoa đang căng trướng ở trước mặt.

Khi thấy ánh mắt anh trắng trợn nhìn cơ thể mình, Thương Lam chợt cảm thấy không có đất dung thân.

"Bác sỹ nói là bị căng sữa." Anh nhìn thẳng vào cô, gương mặt nghiêm túc nói: " Hiện tại vẫn chưa đến mức nghiêm trọng, chỉ cần hút ra là được rồi."

". . . . . ." Tim đập mạnh và loạn nhịp trong chốc lát, lúc này Thương Lam mới hiểu ý tứ của anh, chống lại cặp mắt nóng bỏng đến dọa người, cô vội vàng hấp tấp lắc đầu: "Không . . . . Không cần, tôi có thể tự mình hút ra . . . ."

Cô vừa thẹn vừa tức, hốc mắt liền ửng hồng.

"Nghe lời anh! Bây giờ không hút sữa ra, mấy ngày nữa em sẽ đau hơn."

Thương Lam cố gắng đẩy bàn tay của anh ra, hoảng sợ nói: "Tôi có thể đi bệnh viện để bác sỹ xử lý, anh đừng như vậy. . . . . . A!"

Trong khi cô nói chuyện, Triển Mộ đã bắt được một bên ngực của cô. Từ sau khi Thương Lam mang thai, ngực cô ngày càng to lên. Bây giờ nắm trong tay, lớn nhỏ vừa vặn, cảm xúc mềm mại này khiến trong đầu Triển Mộ lại hiện lên hình ảnh dáng người cô khi nằm dưới thân mình. . . .

"Chút chuyện nhỏ này không cần đi bệnh viện." Môi dừng lại trên đầu nhũ hoa của cô, anh đè nén giọng nói của mình rồi ngậm khối thịt mềm mại trước mặt này vào trong miệng.

Một bên anh mút, một bên thì dùng tay xoa bóp như muốn đẩy dòng sữa ra ngoài. Mặc dù sức lực không lớn, nhưng vẫn khiến Thương Lam đau đến trào nước mắt.

Nghe được tiếng anh mút vào, cô mắc cỡ nhắm mắt lại. Giây tiếp theo, khi anh nuốt thứ chất lỏng vừa hút ra vào bụng, trong lòng Thương Lam chợt chấn động, kinh ngạc ngước mắt, cũng vươn tay giằng co kịch liệt hơn.

"Không. . . . Rất dơ. . . . . ."

Triển Mộ mút giọt cuối cùng vào trong miệng, sau đó lại hít sâu một hơi mới buông nhũ hoa của cô ra, in một nụ hôn lên môi cô.

Mùi sữa nồng đậm trên môi, cô bị anh ép nuốt xuống sữa trong miệng anh. Răng môi dây dưa, Thương Lam như bị hút đi toàn bộ sức lực, yếu ớt thừa nhận sự chiếm đoạt của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn càng tái nhợt vì thiếu dưỡng khí.

Anh dây dưa với cô hồi lâu, đến khi cô sắp ngất đi thì bờ môi mỏng kia mới buông môi cô ra.

Chỉ trong nháy mắt, khi Triển Mộ thả ra, Thương Lam liền giờ tay giáng một cái tát lên mặt anh.

Cô thở dồn dập khi nằm phía dưới anh, mắt đỏ lên, giận dữ nói: "Biến thái, ghê tởm, khốn kiếp."

Triển Mộ khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, trên người hiếm khi lộ ra sự vô lại, anh trêu ghẹo cười nói: "Em chỉ biết mấy câu này thôi sao?"

"Vô sỉ, hạ lưu, hèn hạ. . . . Cút ngay . . . ." Thương Lam vừa khóc vừa mắng nhưng giọng nói mềm mại không có bất kỳ lực uy hiếp.

Ở trước mặt anh, cô như một con cừu non gặp phải sư tử, chỉ có thể nhũn như con chi chi mặc cho người kia vuốt ve.

Triển Mộ liếm khóe môi, vẫn chưa thỏa mãn, vân vê bên còn lại của cô, nói: "Mùi vị của em không tệ, rất ngọt, anh thích."

Hạ lưu, không biết xấu hổ –

Thương Lam phẫn nộ đến mức cả người run rẩy, giơ tay lên lại muốn tát lên mặt anh, nhưng lần này Triển Mộ sớm có phòng bị, dễ dàng bắt được tay cô.

"Cút ngay, không được chạm vào tôi . . . ."

"Quả nhiên, lúc em ngốc nghếch sẽ đáng yêu hơn, ít nhất. . . ." Anh cúi đầu, khẽ hôn lên đầu cô, trong mắt hiện lên sự trêu ghẹo: "Ngoan ngoãn hơn nhiều so với em bây giờ."

Bỗng nhiên nhớ lại đoạn cuộc sống đã vùi sâu trong đầu trước kia, mặc dù không thể nói được nhưng qua ánh mắt của tiểu Lam ngu ngốc kia mà nhìn tất cả chung quanh. . . .

Hiểu được ý tứ của anh, gương mặt Thương Lam đỏ bừng như sắp nhỏ ra máu.

Khi đó. . . . Khi đó anh dụ dỗ cô bày ra các loại tư thế, dụ dỗ cô mặc những loại quần áo có hình thù kì quái, thậm chí dụ dỗ cô ở trong phòng làm việc, trong nhà wc công cộng . . . .

"Biến thái, vô sỉ. . . ." Cô mắng, đôi mắt chỉ kém không phun ra lửa: "Tôi không muốn sống ở chỗ này, để . . . . Buông tôi ra!"

"Bảo bối đừng động, vẫn còn một bên." Một bên ngực căng cứng dựng lên, anh ngoảnh mặt làm ngơ với lời mắng cô, nháy mắt liền cúi đầu xuống ngậm lấy.

Buổi sáng hôm sau, Thương Lam đẩy sữa tươi trên mặt bàn ra, chậm rãi đứng lên.

"Đi đâu?" Thấy cô đi ra cửa, Triển Mộ ở trong bếp gọi: "Lại đây ăn bữa sáng đi."

Đêm qua mới trải qua một cơn mưa nhỏ, trong không khí lộ ra mùi ẩm ướt. Thương Lam đi tới cửa bên, lúc này mới nhớ tới trên người mình không có tiền, do dự một hồi, cô ngừng lại bước chân: "Cho tôi tiền, tôi muốn về nhà."

Thấy Triển Mộ vẫn thờ ơ như cũ, Thương Lam nhíu mày nói: "Anh đã nói nếu như tôi muốn đi sẽ không ngăn tôi nữa."

Triển Mộ nhún vai: "Trước tiên ăn bữa sáng đã."

"Tôi muốn về nhà." Thương Lam bình tĩnh lặp lại.

Nhà –

Triển Mộ âm thầm nghĩ, ngoại trừ chỗ này của anh ra, em đâu còn nhà nào nữa.

Cũng đã là mẹ trẻ con rồi, sao suy nghĩ vẫn còn ngây thơ như vậy, thật sự cô nghĩ mình sẽ thả cô sao?

Khóe miệng Triển Mộ hiện lên nụ cười ôn hòa, nhìn cô nói: "Ăn điểm tâm xong, chúng ta đi bệnh viện xem con gái một chút."

"Con gái . . . ." Sống lưng Thương Lam cứng đờ, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Không phải em muốn đi xem con bé sao? Vừa rồi anh mới nói chuyện qua với bác sỹ, không đến một tuần là chúng ta có thể đón con gái về rồi." Trong mắt chợt lóe lên ánh sáng rồi biến mất, anh bê ra đĩa sandwich vừa làm xong, cũng thuận tay dẫn cô quay lại ngồi xuống ghế.

Thương Lam không lên tiếng, cũng không phản đối, nhưng trong đôi mắt tròn to kia tràn đầy nhớ nhung.

Khoảnh khắc khi con gái sinh ra, cô giống như bị thứ gì buộc chặt lấy chân tay, vốn dĩ trong lòng đã hết hy vọng, nhưng vì sự ràng buộc liền dấy lên hi vọng.

Thương Lam cúi đầu, nuốt thức ăn trong miệng: "Tôi ăn xong rồi, đi bệnh viện thôi."

Tùy tiện ăn vài miếng, cô đẩy đĩa trước mặt ra.

Đối với đứa con gái này –

Cô nghĩ muốn đối xử tốt với nó cả đời, nhìn nó lớn lên, nhìn nó lập gia đình . . . .

Nghĩ tới đây, trong lòng Thương Lam không khỏi chua xót, sự bi thương hiện rõ trong mắt, không thể tan đi.

"Nếu không ăn hết, hôm nay em đừng nghĩ ra khỏi cửa." Anh chỉ đồ ăn còn thừa trong đĩa, lạnh lùng nói ra.

"Anh lại muốn ra lệnh cho tôi sao?" Thương Lam nhíu chặt chân mày, bất giác nói ra những lời ngoài ý muốn với anh.

Triển Mộ ngẩn người, anh đã thành thói quen dùng thái độ này với cô, cũng quen với việc cô ngoan ngoãn và nghe lời. Nhưng hiện tại vì muốn có được trái tim của cô, anh không thể không thay đổi cách làm. . . .

Anh ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói sang chuyện khác: "Ít nhất . . . . Cũng uống hết sữa tươi đã."

". . . ." Nhìn chất lỏng màu trắng ngà trong ly kia, cô liền không nhịn được nhớ tới chuyện đêm qua: "Thực sự tôi đã ăn no rồi."

Triển Mộ than nhẹ, quyết định không ép buộc cô cô nữa, mặc dù anh rất muốn làm như vậy.

Cầm lấy cái ly của cô, anh ngửa đầu uống sạch.

Chớp mắt khi Thương Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt không tự chủ nhìn vào vệt sữa còn dính trên khóe môi anh, nhìn anh mập mờ khẽ liếm, mặt cô liền đỏ ửng, xấu hỗ quay mặt đi.

Trẻ con nằm trong lồng kính sẽ ngủ rất sâu, thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn khẽ đóng mở, nhúc nhích tay chân, nhìn thấy bộ dáng kia đã biết là đứa trẻ hoạt bát.

Thương Lam đứng ở phía trước cửa sổ, trong lòng suy nghĩ sau khi đứa bé xuất viện sẽ chăm sóc dạy dỗ bé từ nhỏ, nuôi dưỡng bé thành một tiểu thục nữ . . . .

Mà Triển Mộ đứng ở một bên, nhìn con gái yêu của bọn họ, suy nghĩ hoàn toàn khác biệt với cô.

Lúc rời đi, Triển Mộ dắt tay cô tới tận cửa. Mới đầu Thương Lam còn không được tự nhiên muốn thoát ra, nhưng thấy nhiều người đi lại xung quanh, cô đành cam chịu để yên.

So với sức lức với anh, cô yếu ớt đến đáng thương.

Cứ cố chấp giãy dụa như vậy, cuối cùng người mắt mặt chỉ có cô mà thôi.

Hai người còn chưa đi đến lớn cửa, đột nhiên Triển Mộ liền dừng bước lại.

Cách đó không xa, trong tay Trầm Thành đang cầm một bó hoa lan, xách theo một giỏ trái cây đứng ở ngã rẽ nói chuyện với y tá.

Khoảng cách quá xa nên không nghe được họ nói gì.

Thương Lam kinh ngạc ngẩng đầu lên, vừa mới nghiêng mặt sang bên cạnh thì nghe thấy tiếng gọi mạnh mẽ vang lên: "Này! Em dâu!"

Trầm Thành lướt qua bả vai của y tá, ánh mắt chuẩn xác tìm được vị trí của Thương Lam, hắn kêu lên: "Xuất viện cũng không nói với anh một tiếng."

Hắn bước tới nói: "Đây là quà tặng em." Dứt lời, hắn không nói thêm gì liền nhét hoa lan vào trong ngực cô.

Nhìn hành động của Trầm Thành ở trước mặt, nụ cười của Triển Mộ liền biến mất, cũng ngăn Thương Lam ở phía sau.