Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 297: Cường địch




“Có lão đại của Thị Huyết Cuồng Đao chú ý đến, đám Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ không ngu tới độ điều động đại bộ phận nhân mã đến đối phó chúng ta. Chỉ cần không quá trăm người, tới bao nhiêu ta giết bấy nhiêu, như mấy tên đạo tặc rác rưởi lúc trước ấy! Cũng không biết cái tên Niết Viêm kia lúc nào sẽ xuất hiện”



Du Nhiên uống một ngụm nước suối, chậm rãi nhàn nhã nói.



“Lão đại Thị Huyết Cuồng Đao chính là có ý tứ như vậy, tốt nhất là cái đám ngu ngốc tự cho là đúng kia dẫn xác tới đây.”



Thuẫn giáp chiến sĩ Tàn Sắc cười nói. Hắn đang nhặt các thứ đồ từ quái vật rơi ra nhặt lên.



Đám người bọn hắn ở trong Chiến Đao Thị Huyết cũng đều là cao giai tinh anh. Đẳng cấp bình quân là bốn mươi bốn, trang bị trên người đều là đồ tốt nhất mà hiện tại có thể tìm được. Bọn hắn không phải lăn lộn đi ra từ máy cái phó bản, hơn nữa đều am hiểu PK. Lấy phân tích của Thị Huyết Cuồng Đao với Nhiếp Ngôn mà nói, với cá tính của Nhiếp Ngôn, luôn độc lai độc vãng. Lại có thêm Trật Tự Chi Chương làm mồi nhử. Hắn chắc chắn sẽ tới. Thị Huyết Cuồng Đao đã bố trí mười ba người am hiểu công kích nhất công hội ở đây, chờ đợi Nhiếp Ngôn tới thăm hỏi.



Mười ba tên đội viên này, mỗi người đều sở hữu lượng lớn kỹ năng kế cuối (ulti), ngày thường, mỗi cá nhân có thể thoải mái đồ sát năm, sáu ngoạn gia tinh anh cũng không vấn đề.



Thị Huyết Cuồng Đao không thừa nhận cũng không được. Khả năng pk của Nhiếp Ngôn là rất đáng sợ, nếu như 1 vs 1, đến chính bản thân hắn cũng không giám nắm chắc đánh chết được Nhiếp Ngôn. Nhưng dù sao Nhiếp Ngôn cũng chỉ có một người, chỉ là một người thì có thể nghịch thiên hay sao chứ?



Nhiếp Ngôn nhìn lại phía sau tảng nham thạch cách đó không xa, chỉ thấy Vô Đạo đang nắm thật chặt thanh chủy thủ trong tay, trên cánh tay nổi đầy gân xanh.



“Vô Đạo, thế nào rồi?”



Nhiếp Ngôn pm cho Vô Đạo hỏi.



“Mấy thằng cờ hó này, bọn hắn mắng ta thì cũng thôi đi, còn những huynh đệ đạo tặc kia, mặc dù thua nhưng cũng tuyệt đối không phải cái gì rác rưởi, mẹ kiếp, bọn chúng như thế nào nhổ ra được mấy cái lời ấy, ta muốn chúng phải nuốt hết trở về”



Trên mắt Vô Đạo hiện lên đầy tia máu, như một đầu mãnh thú bị chọc giận. Vài câu nói thản nhiên của đám người kia đã làm hắn nổi điên.



Trong ý nghĩ của Vô Đạo, người khác mắng hắn thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được chạm đến nghịch lân trong lòng hắn. Các huynh đệ đã cùng hắn kề vai chiến đấu, tài nghệ mặc dù không bằng người, bị chết rồi, nhưng chí ít cũng được nhận sự tôn trọng của đối thủ chứ không phải sự vũ nhục. Một nam nhân huyết tính, đó là người vĩnh viễn đánh không gãy bẻ không cong! Đây là điều mà phụ thân Nhiếp Ngôn luôn nhắc hắn, hắn vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, liếc qua Vô Đạo, trong ánh mắt hiện lên vẻ tán thưởng.



“Lão đại”



Vô Đạo nhìn về phía Nhiếp Ngôn, trên mặt lộ ra vẻ kiên định.



“Nói đi”



Nhiếp Ngôn đã cảm giác được, Vô Đạo muốn cái gì.



“Ta muốn giết tên gia hỏa tên Du Nhiên kia, ta muốn cho hắn biết ai mới là rác rưởi!”



Vô Đạo trịnh trọng nói.



Nhiếp Ngôn suy nghĩ một lát rồi gật đầu:



“Ta sẽ không ra tay với tên đó, đợi lát nữa, có thể thịt hắn hay không, phải xem chính ngươi rồi”



“Uhm, vì những huynh đệ đã chết đi, ta nhất định phải đập chết hắn”



Vô Đạo cắn răng nhìn chằm chằm Du Nhiên đằng xa, trong mắt lộ ra sát cơ.



Kỹ thuật của Vô Đạo có thể không sánh bằng tên pháp sư Du Nhiên kia, nhưng hắn đã quyết tâm cỡ này, cũng không ngại để hắn thử một lần. Nói không chừng lần này có thể làm cho hắn lĩnh ngộ được chút gì đó. Kể cả có chết thì chỉ cần có cái cốt khí nam nhân này, nhất định về sau có thể lấy lại danh dự.



Nhiếp Ngôn suy nghĩ thoáng qua, an bài phương án. Đầu tiên Vô Đạo sẽ hấp dẫn sự chú ý của đám này, sau đó hắn sẽ thừa dịp rối loạn mà rat ay, xử lý Tàn Sắc!



Phía bên tổ đội Tàn Sắc, hai tên đạo tặc lại vừa kéo tới một đám mãng xà, bọn hắn vẫn đang thoải mái train.



Nhìn thần thái nhàn nhã và động tác trôi chảy của bọn chúng, Nhiếp Ngôn có thể khẳng định, đám này tuyệt đối không đơn giản. Chiến Đao Thị Huyết đem nguyên một đám ngoạn gia cường hãn như vậy tụ tập một chỗ, mục đích đã quá rõ ràng.



Đây là đang đợi Nhiếp Ngôn! Đám ngoạn gia này, nếu có treo đi thì đối với Chiến Đao Thị Huyết cũng không có gì lớn, nhưng nếu Nhiếp Ngôn treo đi, đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc mà nói chính là một đả kích trầm trọng.



Bất quá, trong người Nhiếp Ngôn lúc nào cũng trang bị quyển trục tùy cơ truyền tống, dù có gặp nguy hiểm đến mấy thì vẫn có thể tin tưởng, hắn sẽ chạy thoát.



Nhiếp Ngôn ra hiệu cho Vô Đạo, sau đó dần dần di chuyển về vị trí Tàn Sắc.



Đám Tàn Sắc đang trò chuyện, hắn sử dụng 1 chiêu công kích, rồi bồi thêm một skill anh dũng đả kích, đạp lui một con mãng xà lùi lại mấy bước.



“Tàn Sắc, lão đại Thị Huyết Cuồng Đao nói, một giờ nữa chúng ta sẽ hạ phó bản Long Dịch Sơn Cốc!” Một thánh kỵ sĩ bên cạnh vừa nói, vừa thi triển Thần Thánh Đả Kích, chém ngã một con mãng xà xuống đất.



“Biết rồi”



Tàn Sắc gật đầu trả lời.



Đột nhiên trong lúc đó, trong đầu tên thánh kỵ sĩ chợt nổi lên một tia dự cảm bất an. Nội tâm hắn cả kinh. Có đạo tặc!



Trong mắt hắn, một đạo thần quang sắc bén bắn ra, xuyên qua ánh nắng gay gặt, tập trung vào một tảng nham thạch cách đó không xa. Tiếp đó, một cái bóng lóe lên.



“Bên kia có đạo tặc!”



Thánh kỹ sĩ vừa dứt lời, chỉ thấy một đạo quang cầu do mục sư phát ra bắn lên thiên không. Bạch quang chiếu xuống, nhanh chóng tập trung vào một người.



Giữa màn bạch quang, bóng lưng Vô Đạo đã rời vào trong tầm mắt đám ngoạn gia này, nhưng vừa bị phát hiện, hắn đã chạy quay đầu về phương xa chạy như điên.



“Lại thêm một tên ngu xuẩn đến đây chịu chết!”



Tên thánh kỵ sĩ cười lạnh, đuổi theo hướng Vô Đạo bỏ chạy. Tiếp theo một đám người cũng di động, bọn hắn bảo trì khoảng thời gian, hô ứng lẫn nhau. Đám ngoạn gia này hiển nhiên có ý thức của cao thủ, thời điểm truy kích, trận hình một chút cũng không hỗn loan, khoảng cách với nhau tuyệt đối không vượt qua sáu mã.



Bọn hắn đều rõ ràng, đối phương không có khả năng chỉ có một người, rất có thể phụ cận, còn có những người khác đang tiềm phục.




Tên thánh kỵ sĩ tự buff cho mình Khí thế như hồng, tốc độ tăng vọt, đuổi theo hướng Vô Đạo. Cùng lúc, ánh mắt sâm lãnh của Nhiếp Ngôn đã tập trung vào đội ngũ thuẫn giáp chiến sĩ của Tàn Sắc, hắn tiến vào trạng thái tiềm hành, lướt theo sau lưng Tàn Sắc.



Tàn Sắc đang cùng đồng đội truy kích Vô Đạo, đột nhiêm cảm thấy một cỗ sâm lãnh hàn khí ập đến.



Tốc độ thật nhanh! Tàn Sắc rùng mình, vội vàng tự buff cho mình Chiến thần hộ thể. Toàn thân phát ra kim sắc quang mang nhàn nhạt, tựa như một chiến thần từ trên trời giáng xuống.



Trủy thủ trong tay Nhiếp Ngôn nhoáng lên, muộn kích với tốc độ cực nhanh đâm về phía ót Tàn Sắc.



Sau một hit muốn kích, Nhiếp Ngôn đang chuẩn bị công kích Tàn Sắc, bỗng phát hiện Tàn Sắc vẫn có thể nhúc nhích, trong nội tâm hắn cả kinh, là kỹ năng hộ thể!



Toàn phong trảm!



Đại kiếm trong tay Tàn Sắc xoáy mạnh như một cơn lốc quét mạnh tới, kiếm khí vung ra bốn phía.



Nhiếp Ngôn vội vàng lùi về phía sau, tự gia trì cho mình Hắc diệu hộ thuẫn, sau đó sử ra đón đỡ. Đinh một tiếng, ngăn lại được một chút thương tổn từ Toàn Phong Trảm, nhưng kiếm khí vẫn theo đó tiến vào cơ thể, hơn một trăm điểm HP cứ thế mất đi.



Tàn Sắc nhìn thấy Nhiếp Ngôn, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh.



“Cuối cùng ngươi cũng đã tới! Cuồng tặc Niết Viêm phải không, ta chờ ngươi đã lâu lắm rồi!”



Tàn Sắc vừa nói vừa sử dụng trùng phong lao tới, đại kiếm trong tay chém thẳng xuống người Nhiếp ngôn. Một tiếng quát dữ dội vang lên, kiếm khí tăng vọt.



Bạo liệt hỏa diễm trảm!



Một đạo liệt diễm khủng bố, dài đến 3, 4 mã chồm lên rồi chém xuống.



Cao cấp kỹ năng Bạo liệt hỏa diễm trảm! Tàn Sắc không khỏi quá sốt ruột rồi, mới vào đã sử dụng kỹ năng cao cấp thế này. Tuy rằng bề ngoài của hắn bình tĩnh, trong trong lòng lại như thủy triều cuộn sóng. Đối thủ trước mặt hắn không phải là người bình thường, mà là cuồng tặc Niết Viêm thanh danh vang dội. Tâm lý không có một chút áp lực là không có khả năng! Thế nhưng càng nhiều hơn trong hắn là một loại cuồng nhiệt, nếu như có thể chém chết Niết Viêm dưới kiếm của mình, từ nay về sau danh chấn thiên hạ!




Một cỗ hỏa diễm nóng rực phả vào mặt, khóe miệng Nhiếp Ngôn lộ ra tia cười lạnh.



Âm ảnh vũ bộ.



Chỉ thấy phía trước đột nhiên biến thánh một khoảng không. Dĩ nhiên tránh được một kích. Oanh, liệt hỏa diễm trảm đánh thẳng lên mặt đất, đá bụi kèm theo những tia lửa văng tứ phía.



Nhiếp Ngôn vừa né được, lập tức rút ra Trạch Ân Nạp Đức chi kiếm, một phát chém tới, quét qua người Tàn Sắc.



-500, -121, -182..



Hơn 1500 huyết lượng của Tàn Sắc lập tức bị gọt sạch một nửa.



Không nghĩ tới huyết lượng tụt nhanh như vậy. Tàn Sắc hoảng sợ, quát to một tiếng:



Liệt diễm chấn kích!



Đạo đạo liệt diễm được phóng ra, khí thế bức người. Từng vết rách loằng ngoằng xuất hiện trên mặt đất, như một cái mạng nhện đang trải dần ra xung quanh.



Liệt Diễm của Tàn Sắc giống như ngọn lửa đang bao quanh một chiến thần, đem lại cho người ta cảm giác áp bức mãnh liệt



Xa xa, tên mục sư đang truy kích Vô Đạo, phát hiện Tàn Sắc bị công kích lập tức quay lại, buff cho Tàn Sắc trị liệu, thêm cả một thuẫn lá chắn.



Mục sư phản ứng quá tốt! Mặt khác, đạo đạo hỏa cầu, băng đạn trực tiếp nện ầm ầm về phái Nhiếp Ngôn.



Nhiếp Ngôn thấy không cách nào đắc thủ, sử dụng Tật phong bộ, xông ra từ trong ngọn lửa. Hiệu quả vô địch của Tật phong bộ giúp Nhiếp Ngôn không cần để mắt đến Liệt diễm chấn kích. Thời điểm đám ngoạn gia bên cạnh xúm tới định hội đồng thì Nhiếp Ngôn đã tiêu thất ngoài tầm mắt.



“Tên vừa rồi là cuồng tặc Niết Viêm?”



Tên cuồng chiến sĩ liếc quanh nhưng nào đâu còn thấy tung tích Nhiếp Ngôn.



“Chính hắn!”



Tàn Sắc gật đầu nói, vừa rồi cùng Nhiếp Ngôn giao thủ, hắn đã quá sơ suất, thiếu chút nữa oẳng trong tay Nhiếp Ngôn. Không phải hắn kịp thời thi triển Liệt diễm chấn trích, có khi Nhiếp Ngôn đã đắc thủ.



“Các ngươi giao thủ quá nhanh, bọn ta vừa quay đầu lại chiến đấu đã kết thúc rồi, tên cuồng tặc Niết Viêm kia kỹ thuật như thế nào?



“Chẳng qua cũng đến vậy mà thôi!”



Trong lòng Tàn Sắc thoáng tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn quá nóng lòng, quá cầu thành. Nếu là một chọi một, hắn thừa nhận không phải đối thủ của Nhiếp Ngôn. Công kích thương tổn quá kinh khủng. Phải biết rằng hắn chính là một thuẫn giáp chiến sĩ phòng ngự cực cao. Nhiếp Ngôn chỉ một kích đã có thể xin của hắn nửa tiết, lại còn thêm vào hiệu quả xuất huyết, tổn thương hỏa diễm, quả thật dọa người. Bất quá bên cạnh hắn dù sao cũng có nhiều người như vậy. Hắn không tin Nhiếp Ngôn dưới tình huống này còn có thể làm cái gì nghịch thiên! Nhiếp Ngôn ban đầu ở Dong hỏa sâm lâm, một kích đánh chết hội trưởng công hội Tung hoành thiên hạ - Hắc trác kia, đối với bọn hắn là không có hiệu quả.



“ Mọi người chú ý một chút, đừng quá sơ suất”



Một thánh ngôn pháp sư, trên người khoác bạch sắc pháp bào nghiêm nghị nói. Người này bề ngoài khoảng 30 tuổi, biểu lộ bình tĩnh, vẻ mặt không giận mà uy, khí thế vô cùng tự nhiên.



Tàn Sắc há to miệng, rồi lại không nói gì nữa. Thánh ngôn pháp sư này là người duy nhất trong team hắn nể phục. Nói về kỹ thuật, trong Chiến Đao Thị Huyết bài danh thứ hai, ngày thường rất ít xuất hiện, cũng rất ít nói chuyện. Cũng không có đảm nhiệm bất cứ chức vị gì trong Chiến Đao Thị Huyết. Nhưng kỹ thuật mà hắn thể hiện ra, đến cả Thị Huyết Cuồng Đao đối với hắn cũng phải khách khí.



Thánh ngôn pháp sư Phong Viêm Tâm! Gia hỏa sở hữu hai thánh đường ma pháp, nhân vật trụ cột của Chiến Đao Thị Huyết.



Vừa rồi tình huống Nhiếp Ngôn và Tàn Sắc giao thủ đều đã rơi vào trong mắt hắn. Tàn Sắc suýt chút mất mạng. Nếu không phải có mục sư kịp thời trị liệu, hắn đã sớm nằm ngửa bụng trên mặt đất, biến thành một cỗ thi thể lạnh băng. Buồn cười là người này còn ngây ngô không biết, cho rằng Liệt diễm chấn kích đã dọa được Nhiếp Ngôn, ép Nhiếp Ngôn lui lại.



Đúng lúc này, Phong Viêm Tâm nhìn thoáng qua kênh trò truyện trong pt, trầm giọng quát:



“Điêu Linh phát hiện hắn”