Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 235: Khốn long thăng thiên




"Lão đại, ngươi nghĩ kỹ chưa. Nếu không có Thác Bạt gia bảo vệ, Hạo Thiên chịu để yên cho ngươi sao?" Lãnh Phong Tuyệt Kiếm lo lắng nói, bọn họ đã từng là người của Bích Lạc Thương Khung nên quá rõ ràng tính cách của Hạo Thiên.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi, tuyệt đối không thể ở lại đây được, ta sẽ chuyển nhà tới Nam Lâm rồi làm một người chơi tự do vậy." Thủy Sắc Yên Đầu nói, hắn không tin sau khi chuyển đi rồi Hạo Thiên vẫn còn có thể tìm ra được.

"Nếu lão đại đi, chúng ta còn ở lại làm gì, ta cũng rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp, ông đây không làm nữa." Lãnh Phong Tuyệt Kiếm và Thủy Sắc Yên Đầu trước đây cùng nhau rời khỏi Bích Lạc Thương Khung, hai người đã gắn bó cả năm sáu năm nay, là huynh đệ cùng chung hoạn nạn, loại tình cảm này không cách gì chia cắt.

"Ta cũng vậy, chỉ cần bồi thường tiền thôi chứ gì, ta đã gom đủ từ lâu, nếu không phải có lão đại ở đây ta đã sớm rời khỏi phòng công tác Khô Diệp rồi." Mộc Ân ở bên cạnh nói.

"Ta cũng rút lui." Luân Hồi cũng nói.

"Ta cũng vậy."

Trong một lúc Phòng công tác Khô Diệp tưởng như dậy sóng, nguyên một đám ồn ào đứng cả dậy. Rất nhiều người trong đó đều là huynh đệ trước đây đã cùng nhau rời khỏi Bích Lạc Thương Khung.

Năm sáu trăm người trong Phòng, lại có hơn một trăm người hưởng ứng, những người khác tuy rằng cũng muốn theo nhưng không phải ai cũng có một số tiền lớn như thế để bồi thường.

"Lãnh Phong, Mộc Ân, hai người các ngươi làm cái khỉ gì vậy. Đều đã có gia đình rồi, sao tính tình vẫn trẻ con như thế." Thủy Sắc Yên Đầu nổi giận mắng, quyết định rời khỏi phòng công tác đã khiến hắn rất thê thảm nên không hề muốn các huynh đệ của mình cũng phải chịu cảnh này, rời khỏi Khô Diệp chỉ là chuyện riêng của hắn, hắn không muốn liên lụy đến ai khác.

"Đây không phải là tính trẻ con! Lão đại, ngươi hãy nhớ lại đi, lúc chúng ta cùng nhau rời khỏi Bích Lạc Thương Khung, ngươi đã nói gì? Ngươi nói, như vầy cũng tốt, hai bàn tay trắng làm lại từ đầu, là người không thể không có chí khí, ngươi nói chỉ cần ngươi có cơm ăn, tuyệt sẽ không để cho huynh đệ chúng ta bị đói. Lúc mới thành lập phòng công tác Khô Diệp khó khăn vô cùng, không có lấy một đơn đặt hàng. Chỉ có thể dựa vào buôn bán trang bị trên mạng, mỗi ngày ngươi đều phải ra ngoài kiếm hợp đồng, còn thường xuyên bị Hạo Thiên uy hiếp, phòng công tác thì bị đập phá nhiều lần, không phải chúng ta cũng đều cùng nhau chịu được đó sao? Mọi người cùng chung hoạn nạn mới được như bây giờ, giờ thì sao, hiện tại khi đã có tiền có của, nhiều người đã là triệu phú. Thế nhưng lại không thể cùng chung hoạn nạn rồi sao? Có nhiều tiền rồi thì quên luôn tình huynh đệ sao? Ông đây khinh bỉ người như vậy! Ngươi rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp, mà vẫn nghĩ rằng chúng ta còn có thể ở lại sao?" Lãnh Phong Tuyệt Kiếm nói, hoạn nạn mới thấy chân tình, trước đây Thủy Sắc Yên Đầu đã làm rất nhiều chuyện vì bọn họ, bọn họ vẫn luôn ghi tạc trong lòng, làm người không thể vô ơn!

"Lãnh Phong nói đúng, cho dù trở nên nghèo khó thì thế nào, cho dù phải ra đường ở thì đã sao, cũng chưa phải chúng ta chưa trải qua những khó khăn như vậy! Chỉ cần huynh đệ chúng ta vẫn ở cùng với nhau, chắc chắn sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi! Chúng ta cực cực khổ khổ suốt mấy năm nay đã kiếm bao nhiêu tiền cho Thác Bạt Hồng Dã? Nhưng hắn có coi chúng ta ra gì không, rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc gia nhập Khải Hoàn Đế Quốc, chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy mà hắn cũng nói được? Chỉ có những kẻ tiểu nhân hèn hạ mới làm thế!" Mộc Ân chửi mắng.

"Đúng vậy lão đại, ngươi nói ngươi sẽ không làm chuyện có lỗi với huynh đệ, sẽ không rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc. Chẳng lẽ lại để cho chúng ta làm tiểu nhân hèn hạ sao?" Lãnh Phong Tuyệt Kiếm hỏi ngược lại.

"Vì vợ con, người nhà của các ngươi, các ngươi phải nghĩ cho kỹ, chẳng lẽ lại muốn để cho bọn họ theo các ngươi chịu khổ hay sao?" Nghe những lời Lãnh Phong và Mộc Ân nói, Thủy Sắc Yên Đầu quả thật rất cảm động, nhưng dù sao rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp là một chuyện lớn, bọn họ cũng quá kích động rồi!

"Cùng chịu khổ cũng tốt, là người một nhà, càng trải qua gian khổ càng hiểu được chân tình đáng quý!"

"Chúng ta chỉ có một lão đại mà thôi, tên là Thủy Sắc Yên Đầu, nếu ngươi rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp chúng ta còn ở lại làm cái khỉ gì?"

"Đúng thế, lão đại."

"Được lắm, ta sẽ đi vay ngân hàng, rút hết số tiền còn lại của Phòng công tác Khô Diệp, ta cũng không tin làm một người chơi tự do lại không kiếm được tiền, dù sao hiện tại đã có Thích Khách Liên Minh, còn có thể tiếp nhận vụ!" Nghe những lời này của các huynh đệ, Thủy Sắc Yên Đầu thấy sóng mũi cay cay, đôi mắt đã ứa lệ.

"Lão đại, ngươi đừng nói như vậy, huynh đệ chúng ta đều ở đây, cho dù rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp vẫn có thể mở phòng công tác Hồng Diệp, phòng công tác Tử Diệp, lúc trước khi cùng nhau rời khỏi Bích Lạc Thương Khung huynh đệ chúng ta đã từng thề có phúc cùng hưởng có khổ cùng chịu! Cho dù có gặp khó khăn hơn nữa, không phải vẫn còn anh em huynh đệ đây sao!" Lãnh Phong Tuyệt Kiếm thấy Thủy Sắc Yên Đầu vẫn một mực im lặng nên nóng nảy nói.

"Đúng thế, lão đại, không có tiền chúng ta có thể kiếm lại, nhưng không thể đánh mất tình huynh đệ được! Ngươi đi đến đâu chúng ta theo đến đó, chỉ cần ngươi không chê chúng ta làm vướng chân ngươi!" Mộc Ân nói. Với thực lực của họ, chỉ cần Thủy Sắc Yên Đầu không mất niềm tin, bắt đầu lại từ đầu, cho dù không phát triển được như trước cũng hơn xa người khác. Nhưng tình trạng của Thủy Sắc Yên Đầu hiện giờ làm hắn rất lo lắng.

Thủy Sắc Yên Đầu vô cùng xúc động, hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, trịnh trọng nói: "Ta, Thủy Sắc Yên Đầu được làm huynh đệ với các người, đời này đã đáng giá. Nếu ai nguyện ý đi theo ta, vẫn là câu nói kia, chỉ cần ta có cơm ăn, tuyệt đối sẽ không để các ngươi bị đói."

"Lão đại, có những lời này của ngươi, chúng ta không có gì phải lo lắng nữa. Với bản lĩnh của chúng ta, sợ gì không kiếm được tiền?" Lãnh Phong Tuyệt Kiếm xúc động đến chảy nước mắt. Nghe Thủy Sắc Yên Đầu nói như vậy, hắn hiểu rằng lão đại trước đây đã trở lại rồi.

"Ta nhớ nhất chính là những ngày tháng trước đây lúc chúng ta còn tay trắng, cùng nhau dốc sức mưu sinh, khi đó, ăn một chén mì đã trương lên cũng cảm thấy như đang thưởng thức sơn hào hải vị, giờ nhiều tiền rồi lại không còn cảm giác thoải mái nữa. Rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp, chúng ta có thể tranh thủ ôn lại chuyện xưa, đời người được mấy lần như vậy" Mộc Ân nhớ tới khoảng thời gian lúc trước, bùi ngủi nói.

Đây đều là huynh đệ chí cốt, có khó khăn gì mà chưa từng trải qua, mọi người đều ở đây, Thủy Sắc Yên Đầu hắn còn sợ cái gì!

"Huynh đệ nào muốn theo ta thì đem trang bị trả lại cho phòng công tác, đến tập hợp ở Tạp La Nhĩ thành truyền tống trận, sau đó rời khỏi Khô Diệp! Rồi ngày mai cùng nhau đi Nam Lâm." Thủy Sắc Yên Đầu đột nhiên cảm thấy hào khí ngút trời, tựa như lúc trước rời khỏi Bích Lạc Thương Khung, thành lập nên Phòng công tác Khô Diệp.

"Lão đại, các ngươi cứ đi Nam Lâm trước, ta còn có chút khó khăn, e là phải thêm ít thời gian." Có vài người tình hình kinh tế không được tốt lắm, thật sự không gom đủ tiền bồi thường.

"Nếu huynh đệ nào không đủ tiền, ta còn ở đây một ít. Cho các ngươi mượn trước." Mộc Ân nói.

"Mộc Ân, tên xấu xa nhà ngươi sao giàu thế hả!"

"Ta đem tiền đi đầu tư, kinh doanh, cũng có lời một chút."Mộc Ân cười xấu hổ. Coi vậy mà giúp được rất nhiều huynh đệ giải quyết tình trạng khó xử trước mắt.

"Ngươi coi vậy mà cũng có khiếu kinh doanh đấy, từ nay về sau tiền chúng ta kiếm được cứ đưa cho hắn đi đầu tư thôi!" Thủy Sắc Yên Đầu cười, hiện giờ mà nói phòng công tác thiếu nhất chính là tiền.

Thủy Sắc Yên Đầu đến chờ ở điểm truyền tống, hai người Lãnh Phong Tuyệt Kiếm và Mộc Ân tới trước, ngay sau đó nguyên một đám cũng lục tục kéo nhau đi tới, không ngờ lại nhiều như vậy, xấp xỉ cả trăm, còn có vài người không phải là huynh đệ cũ từ Bích Lạc Thương Khung, về sau mới gia nhập Phòng công tác Khô Diệp nhưng cũng tới.

"Tên Luân Hồi xấu xa này, sao hắn không tới mà logout chi vậy?" Mộc Ân nói.

"Thằng khỉ này, để ta đi gọi hắn" Lãnh Phong Tuyệt Kiếm mắng, Luân Hồi là huynh đệ cũ từ Bích Lạc Thương Khung, nếu hắn không đến thì thật đáng giận.

"Nhiều khi có chuyện gì Luân hồi mới phải logout." Thủy Sắc Yên Đầu nói, ba người hắn tin tưởng nhất chính là Mộc Ân, Lãnh Phong và Luân Hồi. Mặc dù Luân Hồi logout, nhưng hắn không hề nghi ngờ gì cả, Luân Hồi chắc chắn sẽ đến!

Lại có nhiều người lục tục kéo tới, nhân số đã vượt quá hai trăm.

Một lúc sau, Luân Hồi mới vội vội vàng vàng chạy lại: "Bị mẹ gọi đi làm chút việc, không trốn được, may mà vẫn kịp."

"Nếu ngươi dám không đến, ta bóp chết ngươi." Lãnh Phong Tuyệt Kiếm hung hăng nói, nhưng lại cười một cách thoải mái. Nếu Luân Hồi không tới đúng là một đả kích lớn với bọn họ, dù sao cũng là huynh đệ với nhau từng ấy năm.

"Sao mà không tới được, đừng có coi thường nhau. Lão đại phải đi, ta làm sao có thể ở lại, ngươi nói vậy khác nào khinh bỉ ta". Luân hồi trừng mắt với Lãnh Phong Tuyệt Kiếm.

"Được được, ta sai rồi." Lãnh Phong Tuyệt Kiếm cười xin lỗi.

Thủy Sắc Yên Đầu vô cùng cảm động, không nói nên lời, chỉ đấm đấm vào ngực Luân Hồi.

"Mà ta nhớ hình như ngươi phải bồi thường những ba triệu, chỉ ít hơn lão đại." Mộc Ân ở bên cạnh đột nhiên nói. Luân Hồi là một trong những ngoạn gia hàng đầu, thuộc top ba ở bảng xếp hạng mục sư, cho nên giá trị hợp đồng rất cao. Nhưng hắn là mục sư, thu nhập cũng không được tốt lắm, khó mà gom đủ ba triệu.

Thủy Sắc Yên Đầu cũng vừa nghĩ tới, nhìn về phía Luân Hồi.

Luân hồi cười xấu hổ: "Đúng là hơi khó khăn, nhưng cũng không đến nỗi quẫn bách, thật mà."

Bọn Thủy Sắc Yên Đầu lúc này mới nghĩ lại, lúc nãy Luân Hồi logout, nhất định là đi mượn tiền rồi.

"Đúng là huynh đệ tốt, nếu có bất cứ khó khăn gì cứ nói với chúng ta." Thủy Sắc Yên Đầu áy náy. Mặc dù Luân Hồi không nói ra, nhưng hắn có thể tưởng tượng được chuyện rời khỏi Phòng công tác Khô Diệp lần này gây ra cho Luân Hồi bao nhiêu rắc rối và phiền toái.

"Đúng đó Luân Hồi, có khó khăn thì cứ nói, ở đây có nhiều huynh đệ chúng ta như vậy." Mộc Ân vỗ vai Luân Hồi nói.

"Không sao rồi, đã giải quyết xong hết. Chỉ là thời gian sắp tới mới khó khăn đây này, ta đem nhà cửa đi cầm cố hết rồi, còn mượn thêm tiền chỗ anh em bà con nữa. Lão đại, từ nay về sau ta theo ngươi ăn cơm à." Luân hồi cười đau khổ.

"Ngươi làm khỉ gì mà thảm vậy hả, sao không hỏi mượn ta?" Mộc Ân nói.

"Ai mà biết ngươi lại có nhiều tiền như vậy, ta nghĩ mọi người ai cũng phải lo đền hợp đồng hết rồi, còn tiền đâu mà hỏi." Luân hồi buồn bực nói.

Thủy Sắc Yên Đầu nhìn các huynh đệ, mọi người cũng tha thiết nhìn lại hắn, bọn họ không tiếc táng gia bại sản, bỏ qua hết thảy lợi lộc để đi theo hắn, hắn nhất định sẽ không để những huynh đệ này thất vọng. Khô Diệp đã mất. Nhưng hắn không thể nhụt chí! Từ nay về sau, khốn long thăng thiên! Nhất định phải dẫn theo mọi người cùng nhau vẫy vùng giữa trời cao biển rộng.