Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài

Trùng Sinh Chi Sủng Nhĩ Nhập Hoài - Chương 20




Dư Hạc nhẹ nhàng gợi lên một nụ cười, chợt hiện rồi biến mất ngay, sau đó… bước qua khẽ hôn lên trán Quân Khải, rồi an ổn ngủ đi.

Bạn bè cùng lớp Dư Hạc kinh ngạc phát hiện cậu dường như đã thay đổi, về phần thay đổi như thế nào thì thực sự không thể nói được, chỉ là cảm thấy Dư Hạc so với trước kia dễ hấp dẫn ánh mắt của người khác hơn, giống như từ trong ra ngoài đều tản mát ra một loại mị lực kỳ dị. Kỳ thật, chỉ cần để ý kĩ sẽ nhận ra, không biết từ lúc nào, Dư Hạc không còn mặc những tấm áo nhem nhuốc, không còn để mái tóc dài hỗn độn che khuất đi đôi mắt, từ một tiểu khất cái lôi thôi nhếch nhác biến thành một thiếu niên thanh tú trầm lặng, nếu như không có thành kiến đối với cậu, thì sẽ có biết bao tiểu nữ sinh mặt đỏ tim đập.

Bất quá… không có thành kiến ? Phải biết rằng, đã là thành kiến thì rất khó mà đột ngột tiêu tán.

Vì thế, trong trường học vẫn như cũ không có ai chủ động đi nói chuyện với cậu, dĩ nhiên cậu cũng không muốn bắt chuyện với những người đó.

Đến lúc tan học, Dư Hạc thu thập tập sách này kia, đi ra ngoài. Quân Khải vẫn như mọi lần đứng ở cửa lớp đợi cậu, thấy cậu đi ra thì nhẹ nhàng cười, “Em định hôm nay đi mua máy tính sao ?”

“Ừm.” Dư Hạc gật đầu.

“Thật ra em có thể dùng của anh.”

“Em… không quen.” Dư Hạc lắc lắc đầu, cậu không quá thích dùng máy tính của người khác để chơi cổ phiếu này kia.

Quân Khải cười cười, không nói gì.

Dư Hạc ngẩng đầu nhìn anh một cái, khẽ cắn môi, giống như có chút khó mở miệng, rốt cục, cậu cũng hơi bất an lên tiếng, “Cái kia… Em muốn trở về chỗ ở.”

Giản Quân Khải hơi sửng sốt, sau đó xoay đầu lại nhìn cậu.

Vẻ mặt của Dư Hạc có chút bồn chồn, cậu lẳng lặng nhìn Quân Khải, giống như lo lắng anh sẽ sinh khí.

Quân Khải mỉm cười, “Không muốn ở cùng với anh, hay là cảm thấy chưa làm được gì mà ở nhà anh mãi cũng không tốt ?”

Dư Hạc kinh ngạc mở to hai mắt, sau một lúc lâu khóe mắt mới mang theo mỉm cười, “Là ở nhà anh không tốt.”

“Vậy chia tiền thuê nhà với anh đi, hai đứa mình mỗi người một nửa.” Thái độ của anh có vẻ thực tùy ý.

Thế nhưng Dư Hạc lại bĩu môi, “Em có nhà không tốn tiền, cần gì không ở mà phải đến chỗ anh a ! Với lại em cũng không có tiền.”

Quân Khải phụt cười, anh có vẻ hơi bất đắc dĩ, “Vậy anh rời nhà thuê sang ở nhà em nha ? Nếu như nhà em có chỗ chứa.”

“Anh nhiều tiền sao không tìm chỗ khác đi ? Nhà của em chật lắm mà !” Dư Hạc nhỏ giọng than thở.

Quân Khải nặng nề mà xoa xoa đầu cậu, như là đang phát tiết mọi bất mãn trong lòng, “Ai bảo tính tình tiểu Hạc nhà ta không được tự nhiên làm chi a ! Dù gì đi nữa anh cũng mặc kệ, em đừng hòng bỏ lại anh, dám thử bội tình bạc nghĩa xem, anh khóc cho em coi !”

“Gì chứ ! Không được dùng từ ngữ như vậy !” Dư Hạc nhịn không được trở mình một cái xem thường, nhưng vẫn không giấu được đôi tai đang đỏ lên. Bọn họ sóng vai cùng đi, lại vô tình mà tự nhiên tạo nên một không gian không ai có thể chen vào.

“Thế em rốt cuộc là chọn đến nhà anh ở, hay là để anh đến nhà em ? Anh thì sao cũng được rồi đó !” Quân Khải hai tay gác sau đầu, một bộ dáng nhàn nhã thong dong.

Dư Hạc vẫn cúi đầu, rầu rĩ đi về trước, nhìn bộ dáng của Quân Khải hiện tại, Dư Hạc đột nhiên cảm thấy mình cũng không cần quá mức bận tâm chuyện này.

Hai người bọn họ dắt xe đạp ra cổng, hướng về shop máy tính mà chạy.

Biểu tình trên mặt Dư Hạc có chút rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp thở dài, “Vẫn là ở nhà anh đi.” Cũng đến mùa đông rồi, ở căn nhà vừa lạnh lại vừa ẩm thấp kia của cậu Quân Khải chắc chắn sẽ không quen.

Nhưng Quân Khải lại không tỏ ra vui mừng nhảy nhót, chỉ lẳng lặng quay đầu nhìn cậu một cái, “Em không cần lo cho anh, anh đã nói với em rồi, em có thể ở lại nhà anh thì sao lại không ở.”

Dư Hạc hơi kinh ngạc nhìn anh, bỗng nhiên có chút cảm động, nhưng vẫn lắc lắc đầu, “Xin lỗi, cũng giống như anh nói, là em không được tự nhiên.”

“Anh lại thích bộ dáng không được tự nhiên của em.” Giản Quân Khải đột nhiên trêu đùa nhếch khóe miệng.

Dư Hạc bị anh làm nghẹn họng, liếc xéo một phát, rồi chuyên tâm chạy xe không nói gì nữa.

“Ha ha ha ha, tiểu Hạc em sao lại đáng yêu như thế.”

“Đáng ghét, toàn coi người ta như sủng vật.” Dư Hạc cúi đầu, như là đang lầm bầm. (Ây dà, cái chữ ‘đáng ghét’ nghe đàn bà quá, nhưng không thay được bằng chữ nào khác)

Đến khi bọn họ đến shop máy tính, Dư Hạc vẫn nghĩ muốn chọn một chiếc máy tính tốt một chút, Giản Quân Khải đứng một bên nhìn cậu phun ra một đống từ chuyên ngành, gì là cấu hình phần mềm, tính năng, thị trường này nọ, khiến ông chủ tiệm ban đầu cứ nghĩ cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường sửng sốt, cuối cùng lấy giá rẻ khoảng hơn tám trăm đồng bán cho cậu, nhưng mà cậu vẫn than ngắn thở dài. Quân Khải nhịn không được nở nụ cười, trong nụ cười còn mang theo một tia đắc ý.

“Anh cười cái gì ?” Dư Hạc liếc mắt nhìn anh.

“Em lợi hại như vậy nên anh cảm thấy thực tự hào a !” Quân Khải cười ôm cậu.

“Đừng.” Dư Hạc nhỏ giọng nén giận nói, nhưng động tác lại không có gì tỏ ra phản kháng, mặc cho anh tiếp tục ôm như vậy đi ra ngoài.

Quân Khải luôn thích trêu chọc cậu, chọc cho cậu đỏ mặt hoặc là thẹn quá hóa giận đều rất tốt, dần dà Dư Hạc cũng đã quen, tóm lại không cần để ý đến anh là được.

Giản Quân Khải đang cười đùa với Dư Hạc, đột nhiên, ánh mắt đảo qua một điểm, mọi động tác của anh đều sững sờ ngưng lại. Vẻ mặt của anh trong nháy mắt lạnh xuống, ngón tay không kìm được mà run rẩy, đôi mắt hiện lên tia ngoan độc, toàn thân tản mát ra một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.

“Sao vậy ?” Dư Hạc có chút nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ cảm thấy khuôn mặt anh trong thoáng chốc đã trở nên lạnh như băng, làm cho cậu hơi sợ hãi.

Quân Khải phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn cậu đột nhiên có gì đó rất phức tạp.

“Rốt cuộc là làm sao ?”

“Không có gì.” Anh lắc lắc đầu, bỗng dưng cầm lấy tay Dư Hạc, “Em có thích anh không ?”

Dư Hạc sửng sốt, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cậu vẫn khẳng định gật đầu, “Thích, rất thích.”

Quân Khải lúc này mới lộ ra một nụ cười xán lạn. Đúng vậy, hiện tại đã không còn giống kiếp trước nữa, bây giờ trong sinh mệnh của Dư Hạc không tồn tại người nào tên là Kiểu Tân Hạo cả, người em ấy thích là mình, người duy nhất có thể làm cho em ấy cười cũng chỉ có mình, tất cả mọi thứ của em ấy đều thuộc về mình, không hề thuộc về bất kì ai khác.

Anh quay đầu lại nhịn thoáng qua cái kẻ đã từng khiến anh thống hận cùng cực kia, trong ánh mắt hiện lên tia đắc ý, mày đã mất tư cách tranh đoạt Dư Hạc với tao rồi !

“Anh thật kỳ quái nga.” Dư Hạc nhìn sắc mặt trong chớp mắt biến hóa nhiều lần của anh, hơi nhíu nhíu mày.

Quân Khải dịu dàng sờ mặt Dư Hạc, “Em không biết đâu, trong quan hệ của chúng ta, người sợ hãi nhất chính là anh.”

Dư Hạc kinh nghi nhìn anh, giống như căn bản không rõ ý anh.

Giản Quân Khải khẽ thở dài, không nói gì. Anh lộ ra một cái mỉm cười như bình thường, “Ngày mai lại là cuối tuần.”

Dư Hạc nhíu mày, nối tiếp lời của anh, “Cho nên anh phải về nhà ba phải không ?”

Anh cười nhìn Dư Hạc, “Có muốn theo anh về không a ?”

“Đừng có dụ dỗ.” Dư Hạc bĩu môi, cậu kỳ thật cũng không phải không hiểu lời Quân Khải vừa nói, nhưng là cậu không rõ, vì sao lại thế ? Cho tới nay người luôn sợ hãi tự ti, luôn nghĩ đông nghĩ tây không phải là mình sao ? Vì sao Quân Khải lại cảm thấy như thế ? Có cái gì phải lo lắng chứ, Dư Hạc nghĩ như vậy, liền kìm lòng không được muốn cười, sao anh có thể nghĩ mình sẽ bỏ anh. Người lo sợ chẳng phải nên là mình hay sao ?

Mà cách đó không xa, Kiều Tân Hạo yên lặng nhìn tay hai người bọn họ nắm chặt lấy nhau, hơi mấp máy môi, biểu tình trong nháy mắt trở nên quái dị hẳn. Hồi lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng thở dài, xoay người chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa đi không được vài bước, hắn lại đột ngột dừng lại, xoay người một lần nữa nhịn bóng dáng Dư Hạc cùng Giản Quân Khải đi xa, không hiểu sao cảm thấy người kia có chút quen mắt.

Trong lòng bỗng xuất hiện một loại tình tự mãnh liệt, khiến lòng hắn có chút phiền muộn, hô hấp bất chợt trở nên dồn dập, hắn hít sâu vài hơi, cau mày.