Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 97: Cảm giác được tín nhiệm thật thoải mái




Việc mở nhà hàng ăn đó, Nghiêm Minh bị cha anh ta từ Nhất Trung kéo về, Nhất định nhốt trong nhà, ngoài việc đi học ra, bất kì việc gì cũng không cho đi. Nghiêm Ngọc Thành nói ra những lời nghiêm khắc, nếu như Nghiêm Minh không thi đỗ đại học, thì sẽ cho anh ta vào quân đội.

“Ở đây giáo dục không tốt thì cho vào quân đội, ở đấy họ sẽ dạy bảo.”

Sắp thi đại học, chút thời gian này Nghiêm Minh rất nỗ lực, hy vọng thi đỗ đại học là rất thấp đến 8 phần là anh ta sẽ phải vào quân đội.

Thảo nào mỗi lần thấy Nghiêm Minh, ,thì mặt mũi anh ta cũng đăm chiêu ủ dột.

Việc này thì tôi không thể giúp đỡ anh ta được. Làm người phải biết tiến lùi, tuy tôi chỉ có 10 tuổi, nhưng mà đã thể hiện là một tài hoa khác thường, nếu đem ra so sánh, Nghiêm Minh đứa trẻ này càng không còn lời nào để nói nữa, Nghiêm Ngọc Thành vô cùng phiền muộn. Tôi thì lại cứ ở trước mặt ông ta làm huyên náo, đó được gọi là không thức thời.

Kì thực nếu như theo suy nghĩ tận trong lòng tôi thì Nghiêm Minh vào quân đội huấn luyện vài năm cũng tốt. Một là tạm rời xa những nhung lụa của con nhà giàu, hai là cũng coi như là lấy cái tiếng, sau khi trở về cũng dễ sắp xếp công việc hơn. Hơn nữa lại là cháu của thư kí ủy ban nữa, tóm lại sẽ có việc là thỏa đáng. Nếu không thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.

Phương Khuê thấy Nghiêm Minh không có hy vọng thi đỗ, không có việc gì thì cứ đến tìm tôi làm ồn. Tôi đoán rằng tên tiểu tử này không phải nghĩ tới quyền thế của cha tôi, mà là đỏ mắt vì số tiền giấy trong túi của những nha nội. Cho dù có nói như thế nào, anh ta vẫn là một học sinh cấp 3, lấy chiêu bài giả danh lừa bịp để ăn uống thì có khi sẽ gặp trở ngại thôi, thấy cái “Người Giàu Có” của tôi như thế, còn không vội vàng chạy tới bên cạnh hay sao? Cái quan trọng là, cái danh “ Người Giàu Có” này vẫn là một đứa trẻ, bên ngoài rất dễ lung lay.

Thấy cha anh ta là trưởng kiểm sát, tôi cũng thi thoảng cũng sẽ phản ứng lại vài câu. Nhiều lần như thế, thì rất chán ngán.

“Học sinh lớp 11, trước mắt phải thi đỗ đại học, không chăm chỉ đi học, cả ngày từ sáng tới tối hồ đồ làm những gì thế?”

Tôi nghiêm mặt dạy bảo.

“Hihi, anh bây giờ là lớp 12 rồi.”

Khi đó cấp 3 chỉ cần học 2 năm, học 3 năm là học lại rồi. Tôi chưa từng thấy ai học lại mà lại đắc ý như vậy, không cầm được vừa tức vừa buồn cười, mặt của người này có lẽ quá dày rồi.

“Anh biết học đại học là rất tốt, khi trở về cũng có chút sĩ diện…”

Tôi không nói gì. Mục đích học đại học của tên này chẳng qua cũng chỉ là để khoe khoang, thế thì không cần nói tới học lại một, hai, ba hay bốn năm gì đó đều như nhau cả, căn bản cũng không có chút hy vọng nào.

“……….Anh không muốn học, chẳng ai có cách gì được.”

Quả nhiện, Phương Khuê chủ động cung khai.

“ Thế cha anh sẽ không cho anh vào quân đội chứ?”

Tôi cũng tiện miệng hỏi một câu.

Phương Khuê vô cùng kinh ngạc, kêu lên: “Anh Tuấn, không nên hại người như thế chứ, cho vào quân đội, khác nào không cần tới cái mạng nhỏ của tôi nữa chứ?”

Tôi lập tức nổi da gà. Tên này lớn hơn tôi khéo tới cả chục tuổi, tự nhiên lại gọi tôi là “Anh Tuấn”? thế mà anh ta cũng nói được.

“Được được, em cũng không phải là trưởng kiểm sát Phương, anh có đi quân đội hay không liên quan tới em, đi, em mời cơm!”

Phương Khuê cười toét miệng.

Anh ta cũng thật là không có chút sĩ diện nào, có bữa cơm mà cũng tỏ ra vui mừng như vậy. Chắc là nghĩ, tôi đã mời anh ta ăn cơm thì có lẽ có ý coi anh ta là bạn bè rồi. Từ nay về sau có thể danh chính ngôn thuận xích lại, cùng ăn cùng uống, không khéo lại có thể lừa được một món tiền nho nhỏ.

Tiền cảnh thật là đẹp !

Còn về tôi tôi đột nhiên thay đổi ý mời anh ta ăn cơm, chính là thân phận trưởng kiểm sát của cha anh ta, sau này Phương Khuê còn có giá trị sử dụng. Trước tiên cứ phải mời cơm tạo nền tảng quan hệ cái đã, để đến lúc còn dựa dẫm.

“Đi đâu ăn? Đến chỗ chiêu đãi hay nhà hàng Nhân Dân?”

Tôi hỏi.

“Đều nghe anh Tuấn vậy, anh nói đi đâu thì đi đó.”

Lại là anh Tuấn? tên này cố ý ghét bỏ tôi hay sao thế? Nhìn kỹ biểu hiện của anh ta, thì không giống có ý như vậy. Lập tức trong lòng liền trào lên một cảm giác tự hào. Phương Khuê tuy không thể đãi tiệc được, dù sao cũng là một người trưởng thành. Cuối cùng có người lớn muốn hoàn toàn tín nhiệm tôi rồi. Cảm giác vô cùng tốt.

“ Nếu như nghe theo em, vẫn là nhà hàng Nhân Dân tốt.”

Phương Khuê vừa đưa mắt nhìn tôi vừa dò xét trả lời.

“ Được, theo ý anh”

Tôi cũng lo rằng nếu đến nơi chiêu đãi thì sẽ gặp người quen của ủy ban. Một đứa trẻ đem theo 1 đứa du thủ du thực đi ăn uống, mà bị người ta truyền đến tai chỗ của cha, sợ là sẽ bị phạt.

Lại thấy tôi và Phương Khuê tới, bọn giúp việc ở nhà hàng ăn đó rất có hứng thú, bao gồm cả Từ Kinh Lí trong đó, một tên chó săn. Biết hôm nay Liễu Tuấn Liễu nha nội ở rong nhà hàng Nhân Dân có thể tiếng tăm lẫy lừng rồi.

Bẩy ngày sau ,hai chuyên viên của viện nông khoa tỉnh kết thúc khảo sát điều tra tại huyện Hướng Dương. Hôm đó sở trưởng Trần hẹn tôi dến quán Nhân Dân ăn cơm, lấy ra 1 bản phương án về việc nuôi loài ong mật, mời tôi “ Phủ Chính” (nhờ sửa bài văn cho).

Phần trên của phương án là dựa vào những bản báo cáo nghiên cứu của nhưng chuyên gia giỏi, liệt kê 5 công xã 24 đại đội phù hợp với việc nuôi ong mật của huyện Hướng Dương, trong đó có tên của đại đôi Lâm Phong của công xã Lâm Phong, giống với nhưng đánh giá trước đây của tôi. Đề nghị mở rộng nuôi dưỡng. Hai vị chuyên gia nghiên cứu học vấn chặt chẽ cẩn thận, phần cuối của bản báo cáo còn chỉ ra cần lên kế hoạch cho vấn đề tiêu thụ sản phẩm mật ong. Tránh việc chỉ làm ra mà không có nguồn tiêu thụ.

Tôi gật đầu. người làm học vấn suy nghĩ vấn đề quả nhiên rất chu đáo. So sánh với “ Cán bộ tam phách” cần nghiêm chỉnh phụ trách nhiều hơn.

Sở trưởng thấy tôi gật đầu, thì tỏ ra vui mừng, cho rằng tôi đánh giá cao bài viết của ông ta.

“Thế nào, tiểu Tuấn, có lọt qua được không?”

Tôi cười nói: “Vẫn chưa xem xong.”

Trong lòng nghĩ bản báo cáo này chưa chắc là do chính tay Trần sở trưởng viết, chỉ sợ đây lại là công lao của người khác. Những lời này cũng không nhất thiết phải nói ra, ông Trần dù sao cũng là trạm trưởng đầu tiên chủ động đến tìm nhờ vả tôi, thì ít nhất cũng phải giữ thể diện cho người ta.

Tôi còn nhỏ tuổi, bảo người ta đường đường là trạm trưởng chủ động thể hiện ra thì thật không dễ.

Thấy bộ phận đó của cục nông nghiệp thành lập công ty tiêu thụ, tôi bất giác chau mày lại. Cái tên mật ong của “Vườn Hướng Dương” ngoài tôi từng nói cho ông ta ra, nền tảng căn bản trong việc kết nối với công ty tiêu thụ, và những nền tảng khác thì đều là con số 0. Nhưng khi đến đoạn kết, thì từng phần lớn đều là những lời nói trống rỗng, nó phải chiếm tới trang rưỡi. Không chỉ nói phương châm kinh doanh và sách lược tiêu thụ không có nội dung gì, ngay cả việc kết nối của công ty cũng không hoàn chỉnh.

Nếu như bản báo cáo này mà nộp lên trên thì kiểu gì cũng làm cho cha tức đến nỗi phát bệnh ra mất.

Tôi lại thở dài một tiếng, lấy từ trong túi áo ra mấy tờ giấy rồi viết đầy chữ lên trên đó, vứt cho Trần trạm trưởng.

Mặt ông ta đầy nghi ngờ mở tờ giấy ra xem, nhưng đó lại là một phần kế hoạch trong việc tiêu thụ mật ong. Tôi sớm thì đã biết phương án mà cục nông nghiệp này đưa ra hoàn toàn không giống như thế này, cho nên một buổi trưa mấy hôm trước, trong hai giờ đồng hồ ngồi tại căn phòng của Lương Xảo viết ra phương án sơ lược cho vấn đề này rồi.

Tuy nói làm phương án này nhàm chán vô vị, cũng chẳng phải là sự kiên cường của tôi, cũng may có cái đẹp đi cùng nếu không có lẽ cũng rất khó chịu đựng được. Cái mà viết ra cho Trần cục trưởng xem , có chút không bực tức trong lòng. Giả sử nếu như cục nông nghiệp có thể để một người đẹp đến nói chuyện với tôi, có lẽ có thể không thể biết được ý chí chiến đấu sục sôi của nha nội này, ha ha.

Cho dù chỉ là một bản phương án đơn giản, nhưng phương án kinh doanh và kết giao đều rất rõ ràng. Thậm chí bao gồm cả tên của công ty tiêu thụ tôi cũng đã ghĩ xong rồi, cũng gọi là “ Vườn Hướng Dương”, tên công ty và tên sản phẩm nhu nhau, có lợi cho việc tuyên truyền mở rộng. Phương châm kinh doanh và chiến lược tiêu thụ được nói đến rất tường tận, thu mua như thế nào, định giá như thế nào, đóng gói như thế nào, phát triển như thế nào đều đã được nói tới. Đương nhiên, quy tắc chi tiết cụ thể, cần tự họ đi hoàn thiện.

Nếu như tôi đã làm tới mức độ này , mà cục nông nghiệp vẫn không thể làm ra một phương án hoàn chỉnh lọt vào mắt cha, thì tôi sẽ trực tiếp yêu cầu trần lập đâm xuống sông mà tự sát đi.

Thấy kế hoạch trù hoạch tôi viết, Trần Lập Hữu vừa kinh ngạc vừa phục, nếu như bảo vật quý, cẩn thận gấp lại, cho vào trong túi áo trước ngực. Cái nhìn lần này ông ta nhìn tôi khác với lần trước.

Giang Hữu Tín bảo anh ta đến tìm tôi, anh ta đem theo thái độ nói vậy thôi, thăm dò hẹn tôi, dù sao cũng chỉ là tiền một bữa cơm, hẹn con trai Liễu chủ nhiệm cũng không bị cho là vứt tiền xuống sông. Sau buổi tối nghe những lời tôi nói, đã nhìn tôi với cặp mắt khác xưa, đợi kiến thức mở mang thì tôi đã làm náo động cả quán cơm Nhân Dân này, trước mặt trách mắng Từ Kinh Lí, làm cho Từ Kinh Lí chán nản, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cảm thấy đứa trẻ con này thật lợi hại.

Sau khi nhìn thấy kế hoạch này, Trần Lập Hữu có thể nhìn thấy ánh mắt ông ta đầy sự khâm phục.

Huyện Hướng Dương khi đó, có mấy người hiểu được chiến lược nhãn hiệu sản phẩm? lại có mấy người hiểu được kế sách kinh doanh? Những thứ này được trần lập coi là “ Thiên Thư” lại bị một đứa trẻ con 10 tuổi chỉ trong mấy trang giấy viết ra rõ ràng, mạch lạc, bảo ông ta làm sao không khâm phục khẩu phục được?

“Cục trưởng Trần, sau khi bác về, không cần sợ khổ, hãy làm hoàn chỉnh phương án này đi, nhanh chóng trong ngày mai nộp bản hoàn chỉnh cho anh Giang. Anh ta nhất định sẽ nhanh chóng sắp xếp cho bác gặp cha cháu báo cáo. Nhớ, cái này nhất định phải tự mình hiểu rõ. Nếu không khi cha cháu hỏi, bác ông thể trả lời, thì sẽ làm cho cười cho thiên hạ đó.”

Sở trưởng Trần vội vàng nói: “ Cái này thì đương nhiên, cái này là đương nhiên, ta nhất định sẽ nhớ trong lòng.”

Tôi lắc đầu: “ Không phải bảo bác sống chết cũng phải học thuộc, mà là phải hiểu rõ bản chất, đây mới có thể tùy cơ ứng biến, ngay lập có thể phát huy.”

Trần Lập liên tục gật đầu.

Nhìn dáng mù mờ của ông ta, trong lòng tôi cũng không muốn tìm cách thoái thác nhưng tạm thời cũng chỉ có thể như thế, khó tôi chui vào bụng ông ta mất rồi?

“ Chuyên gia của viện khoa học nông nghiệp tỉnh, vẫn chưa đi sao?”

“Chưa, vẫn ở tại chỗ chiêu đãi”

“Thế thì tốt, bác sắp xếp một chút, để bọn họ tiếp tục nghỉ ngơi một hai ngày nữa, tốt nhất là có thể cùng họ đến báo cáo taj chỗ cha cháu. Bọn họ là chuyện gia, rất nhiều vấn đề có tính chuyên nghiệp có họ đến giải thích thì càng có tính thuyết phục. Cục nông nghiệp huyện chúng ta, chủ yếu quản lý vấn đề phát triển và tiêu thụ.”

Trần Lập lúc này đối với tất cả những điều tôi nói, dường như nói gì nghe nấy, tôi nói cái gì đều liên tiếp gật đầu.

“Có thêm một vấn đề nữa, cũng rất quan trọng”

“ Vấn đề gì?”

Trần Lập vội vàng hỏi, trong đầu tự nhiên tập trung về phía tôi, đem theo nụ cười khểnh.

“Nhân tài”

“Nhân tài?”

“Đúng. Công ty tiêu thụ này, nhất thiết cần lựa chọn một người có tài giỏi giang, hiểu việc điều kiển những thay đổi trong thị trường. Nếu không, kinh doanh có tốt hơn cũng hỏng giống như hòa thượng niệm kinh. Cục nông nghiệp của các bác có nhân tài như vậy không?”

“ Ừm, cái này, tôi phải từ từ suy nghĩ.”

Trần Lập có thái độ này làm cho tôi cảm thấy mãn nguyện. Cho dù như thế nào, việc này nên thận trọng một chút, suy nghĩ nhiều, cẩn thận lựa chọn, tránh việc ăn nói lung tung. Cục diện của huyện Hướng Dương như hôm nay, không yêu cầu những cán bộ vỗ ngực viết huyết thư để bảo đảm, cái yêu cầu là những cán bộ có thực lực thật sự.

“Người như thế này phải lựa chọn cẩn thận. Tốt nhất khi báo cáo có anh ta đi theo.”

Hai ngày sau, hội báo cáo được tiến hành trong phòng hội nghị nhỏ của ủy ban. Tham gia nghe báo cáo không chỉ có cha, còn có phó chủ nhiệm thường vụ Mã Tri Khoan và phó chủ nhiệm phân công quản lý nông nghiệp Tưởng Lập Quần. Tưởng Lập Quần khoảng 40 tuổi, vóc người trung bình, đeo kính, là khi ban điều chỉnh ban nghành của huyện ủy cách mạng, khu vực phân đến, trước vốn là phó chủ nhiệm phụ trách cục nông nghiệp khu vực, cũng coi như là cấp trên của Trần Lập. Giang Hữu Tín thư kí của văn phòng ủy ban cách mạng huyện phụ trách thư kí hội nghị.

Trần Lập và một một thanh niên khỏe mạnh tầm khoảng 30 tuổi cùng hai chuyên gia viện khoa học nông nghiệp tiến vào hội nghị, phát hiện Nhan xưởng trưởng của xưởng rượu huyện và phó xưởng trưởng Lí cũng có mặt tại đó. Nhưng không biết việc báo cáo về vấn đề nuôi ong mật này có liên quan gì tới hai vị “ Thần Rượu “ này?

Ba vị chủ nhiệm mỉm cười đứng dậy chào đón, bắt tay với hai vị chuyên gia trước, sau đó mới tới cục trưởng Trần và người thanh niên khỏe mạnh kia. Khi bắt tay cha tỏ ra rất nhiệt tình, ngay cả với cục trưởng Trần cũng như vậy, ngược lại với chủ nhiệm Mã, có chút dè dặt, chỉ là chạm tay với cục trưởng Trần một chút, ý nghĩa, kiểu cách nhà quan chỉ chạm như vậy là quá đủ rồi.

Trần Lập có chút xúc động, cảm thấy vẫn là chủ nhiệm Liễu thân thiện. Kỳ thực không biết vẫn là do bản báo cáo của ông ta phát huy tác dụng. Kiểu đãi ngộ này không hơn gì so với Nhan xưởng trưởng và phó trưởng xưởng Lí đến trước ông ta.

Cha tỏ lòng cảm ơn của ủy ban huyện Hướng Dương đối với hai vị chuyên gia của tỉnh, sau đó mời chuyên gia giới thiệu về kết quả của việc nghiên cứu điều tra lần này. Do bản báo cáo đã được nộp lên từ sớm, cho nên hai vị chuyên gia này cũng chỉ nói vài câu đơn gian về tình hình này mà thôi.

Chủ nhiệm Mã và chủ nhiệm Tưởng vừa nghe vừa đọc báo cáo điều tra và phương án cục nông nghiệp của hai vị chuyên gia, thi thoảng gật đầu. Đợi sau khi hai vị chuyên gia giới thiệu xong, chủ nhiệm Mã cười nói 1 câu: “ Thật không ngờ huyện Hướng Dương chúng ta, còn cất giấu một vườn ong mật lớn như vậy.”

Chuyên gia gật đầu, phụ thêm: “Đúng vậy, việc nuôi ong mật của huyện Hướng Dương rất có tiềm năng, đặc biệt là cục nông nghiệp của các đồng chí, làm xong công tác nghiên cứu trên diện rộng, đặc biệt là phương án thành lập công ty tiêu thụ mật ong “ Vườn Hướng Dương”, chủ đề mới lạ, tính thực hiện rất cao.”

Trần Lập thoáng tỏ ra cảm kích đối với vị chuyên gia đó.

Đồng chí cơ sở, có đủ để giành được sự khen ngợi của chuyên gia trong tỉnh không phải là việc dễ dàng gì. Những chuyên gia học giả này làm học vấn, có thể không quen nói những lời nịnh nọt.

Cha rất vui mừng, cười nói: “ Đồng chí Lập Hữu, nói về phương án cụ thể của cục nông nghiệp các vị đi”

Trần Lập Hữu liền đứng dậy, phấn chấn tinh thần, nói đến “ Vườn Hướng Dương”. Con người này đều ghi nhớ những lời tôi đã nói, thật sự đã bỏ công sức ra, không nhìn tài liệu, nói đều rất có lý, khi nói tới những điểm có hứng thú còn đưa hai tay ra biểu đạt, khoa chân múa tay, dùng tay ra hiệu, quên đi đang tiến hành báo cáo ở huyện ủy, không phải là báo cáo ở các đơn vị cấp dưới tại cục nông nghiệp.

Báo cáo của cục nông nghiệp, cha sớm đã xem qua, rất tán thành. Lúc này vẫn đem ánh mắt rất chăm chú nhìn cách biểu đạt của cục trưởng Trần. Để cho Trần Lập ở ngay hiện trường phát huy, một là trình tự bắt buộc, hai là cũng muốn để cho ông ta thể hiện trước mặt của 2 vị Mã, Tưởng.

Trần Lập Hữu làm sao không biết? nhìn thấy ba vị chủ nhiệm cùng hai vị chuyên gia chăm chú nghe như vậy, trong lòng thầm cảm ơn “ Tiểu Tuấn”

Trần lập hữu có ghi nhớ những lời dặn rò của tôi, sau khi tự mình diễn thuyết toàn bộ phương án, lại đưa người thanh niên mạnh khỏe đó ra, giới thiệu đây là phó chủ nhiệm của văn phòng của cục nông nghiệp Ngụy Hoằng Bác, đảm nhiệm giám đốc của công ty “Vườn Hướng Dương” sẽ là anh ta. Ngụy Hoằng Bác cũng đứng lên báo cáo sách lược tiêu thụ và phương án công việc cụ thể, tuy không nhập tâm như trần lập hữu, nhưng cũng tương đối chắc chắn, những chỗ quan trọng diễn thuyết cũng rất rõ ràng.

“Tốt, diễn thuyết rất tôt, đồng chí Lập Hữu, đồng chí Hoằng Bác, khổ cho hai vị rồi….”

Cha là người vỗ tay đầu tiên, cả hội nghĩ cả một tràng pháo tay vang lên.

Trần Lập hữu mặt đỏ lên, cả người như run lên, không ngờ Liễu chủ nhiệm lại cổ vũ như vậy, có lẽ Trần Lập Hữu này chưa từng nhận sự cổ vũ như thế này bao giờ.
Mã Trí Khoan và Tưởng Lập Quần cũng lần lượt phát biểu, nói những lời hết sức nhiệt tình, biểu thị thừa nhận và biểu dương đối với con đường tư tưởng của việc thành lập công ty “Vườn Hướng Dương” và công việc của cục nông nghiệp.

“ Đồng chí Lập Hữu, đồng chí Hoằng Bác, làm rất tốt, nhất định vì toàn thể xã viên của huyện Hướng Dương mà làm tốt công việc nuôi ong mật này, tranh thủ để toàn thể nhân dân nhanh chóng thoát nghèo…”

Trần Lập Hữu và Ngụy Hoằng Bác lại vội vàng đứng dậy, thề sẽ nhất định không phụ sự tín nhiệm của Liễu chủ nhiệm và ủy ban.

“Ừm, rất tốt đó, làm công tác cách mạng, thì càng khó khăn càng phải làm. Bước chân vào thực tế, động não suy nghĩ, nghĩ ra nhiều cách hay….thế nào, xưởng trưởng Nhan, xưởng trưởng Lí, phương án này của cục nông nghiệp, có gợi ý cho các vị chứ?”

Cha đưa mắt nhìn, liền nhằm ngay vào hai vị phụ trách xưởng rượu, trên mặt tuy vẫn cười, nhưng trong ánh mắt lại biến thành rất nghiêm khắc.

Lúc này hai vị xưởng trưởng mới biết được nguyên nhân chủ nhiệm Liễu mời họ tham dự hội nghị nuôi ong mật này, vội vàng đứng dậy, đỏ mặt biểu thị cái tốt nhận được trong hôm nay là không nhỏ, sau khi trở về, nhất định động não, đưa ra những phương án để vực xưởng rượu lên.[/FONT][FONT=&quot]