Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 720: Kiểm điểm




Lục Hương Mai, Lục Hương Mai!

Cô huyện trưởng này đúng là làm người ta đau đầu.

Đối với chuyện Đào Nghĩa Âu coi trọng Lục Hương Mai thì Liễu Tuấn cũng biết, thậm chí còn có lời đồn bậy bạ rất khó nghe, đối với những lời đồn này Liễu Tuấn chỉ cười mà thôi, không thèm bận tâm.

Y biết khó khăn của cán bộ nữ, đặt biệt là cán bộ nữ trẻ tuổi xinh đẹp trong thể chế.

Tin đồn Lục Hương Mai có thể tủy tiện ra vào biệt thự số một thành ủy, Liễu Tuấn thấy không đáng tin.

Có điều tin hay không tin, thì Liễu Tuấn phải suy nghĩ tới việc Lục Hương Mai được Đào Nghĩa Âu coi trọng, hiện giờ xem ra không chỉ hắn phải suy nghĩ, mà Đường Hải Thiên cũng đang suy nghĩ.

Liễu Tuấn nhìn Đường Hải Thiên, mong có thể nhìn ra chút gì đó.

Đường Hải Thiên cười khẽ:
- Đừng nhìn ta, cháu nghĩ thế nào thì nói đi.

Liễu Tuấn lập tức nghiêm chỉnh nói:
- Đúng, bao gồm cả Lục Hương Mai! Dù sao quỹ này là do một tay cô ta lập ra.

Đường Hải Thiên hỏi:
- Nhưng đó vốn không phải là một ý tệ phải không?

- Ý tưởng thì không tệ, bình tâm mà luận nếu như có thể giám sát thật tốt, quỹ này đúng là có tác dụng chính diện nhất định, sau lầm của Lục Hương Mai là ở chỗ không giám sát được.
Liễu Tuấn rất thẳng thắn.

Đường Hải Thiên trầm ngâm một chút mới hỏi:
- Vậy cháu định xử phạt đảng thế nào với Lục Hương Mai.

- Cảnh cáo.
Liễu Tuấn đáp ngay.

Lục Hương Mai cấp bậc hành chính tương đồng với Liễu Tuấn, dưới tình huống bình thường, huyện ủy không thể xử phạt đảng với thành viên trong ban, nhất là phó bí thư thứ nhất.

Quyền phán xử Lục Hương Mai nằm trong tay thành ủy.

Nhưng huyện ủy có quyền kiến nghị.

Chuyện này ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế.

Giả sử huyện ủy chính thức thỉnh cầu thành ủy xử phạt Lục Hương Mai, thì bất kể cuối cùng thành ủy có đồng ý hay không, uy tín của Lục Hương Mai cũng sẽ bị đả kích cực kỳ trầm trọng, làm tình cảnh vốn không tốt lắm của cô ta càng thêm khốn khó.

Còn ba tháng nữa huyện Ninh Bắc sẽ mở đại hội đại biểu nhân dân khóa mới, Lục Hương Mai có thể bỏ đi hai chữ "tạm thời " hay không phải xem kết quả biểu quyết của đại hội.

Đương nhiên bình thường mà nói vấn đề không lớn, quyền khống chế của Liễu Tuấn với huyện Ninh Bắc là chưa từng có, nhưng cũng không thể bài trừ hoàn toàn khả năng bất ngờ.

Người nhắm vào vị trí huyện trưởng chẳng phải chỉ có một.

- Làm như vậy sẽ rất bất lợi cho cháu đó.
Đường Hải Thiên khẽ thở dài.

Đây không phải là giọng thị trưởng nói chuyện với cấu dưới, mà là trưởng bối nói chuyện với vãn bối rồi.

Liễu Tuấn gật đầu.

Y biết vụ án này chỉ xử lý nhân viên liên quan, thu hồi tài sản là đủ để có câu trả lời cho qua rồi, Lục Hương Mai cũng chỉ là sơ xuất mà thôi.

Nhưng Liễu Tuấn muốn lấy xử phạt này để làm lời cảnh tỉnh cho người kế nhiệm huyện Ninh Bắc về sau, bất kỳ ai cũng phải tận tâm tận lực! Nếu không xảy ra vấn đề dù là huyện trưởng cũng bị xử phạt.

- Bác Đường, cháu vẫn kiên trì ý kiến đó.
Liễu Tuấn trầm ngâm nói.

- Ừ!
Đường Hải Thiên gật đầu.

Cuối tháng 10, vụ án tra xong, bắt đầu đi vào trình tự tư pháp.

Liễu Tuấn mở cuộc họp thường ủy, chủ yếu thảo luận vấn đề một số lãnh đạo phải gánh vác tránh nhiệm nên có, trước khi mở cuộc họp này, Lục Hương Mai chủ động tới tìm Liễu Tuấn hơn nữa không phải ở phòng làm việc mà ở gian phòng số ba nhà khách Thiên Nga.

Liễu Tuấn vừa xem xong thời sự thì điện thoại của Lục Hương Mai gọi tới, thời gian rất vừa khéo.

Người làm lãnh đạo thường không bỏ thời sự.

- Chào bí thư.
Giọng nói của Lục Hương Mai rất nhu hòa, mang theo chút nũng nịu.

Cú điện thoại này vừa nằm trong dự kiệu, vừa lại ngoài dự liệu.

Trong dự liệu là cùng với vụ án đi vào trình tự tư pháp, chuyện người chịu trách nhiệm sắp đưa lên thảo luận rồi, thái độ Liễu Tuấn bày tỏ trước mặt Đường Hải Thiên đoán chừng Lục Hương Mai đã biết, hiện giờ tình cảnh cô huyện trưởng này thật đáng lo lắng, bình thường mà nói thì huyện trưởng cúi đầu trước bí thư không có gì phải mất mặt.

Chung quy huyện trưởng nằm dưới sự lãnh đạo của đảng mà.

Nằm ngoài dự liệu là, ấn tượng Lục Hương Mai để lại cho Liễu Tuấn rất cững cỏi, thậm chí có chút ngang ngạnh, sau lưng có bí thư thành ủy chống đỡ, nào dễ dàng chịu thua được.

Đoán chừng có người đánh tiếng cho cô ta.

Bất kể người sau lưng Lục Hương Mai có nâng đỡ ra sao, nhưng nếu Liễu Tuấn kiên trì kiến nghị muốn thông qua xử phạt Lục Hương Mai trên cuộc họp thường ủy thì không ai ngăn cản được, kiến nghị này đưa lên thành phố, Đào Nghĩa Âu cũng không có khả năng bác bỏ lắm.

Dù thế nào cũng phải chú ý ảnh hưởng chứ.

- À, đồng chí Hương Mai, xin xào.
Liễu Tuấn cười nói.

- Bí thư có thời gian không? Tôi muốn qua chơi một chút, thuận tiện báo cáo ít việc.

Lục Hương Mai xin chỉ thị đúng theo quy củ.

- Hoan nghênh.
Liên Tuấn đáp đơn gian.

Lục Hương Mai bực lắm.

Người này đúng là biết làm khó người ta.

Khi Lục Hương Mai tới nhà khách Thiên Nga, các phục vụ đều giật mình, vội đứng dậy chào hỏi huyện trưởng, trước kia Lục Hương Mai chẳng bao giờ tới khu vực này.

- Đồng chí Hương Mai đại gia quang lâm, thật là vinh hạnh.
Liễu Tuân cười rất sáng lạn.

Dù sao đây cũng là "nhà" mà, người đến là khách cả.

- Bí thư khách khí rồi, có thể tới bái phỏng bí thư là vinh hạnh của tôi.
Lục Hương Mai cố gắng để giọng nói mình thật nhu hòa, có điều do trước nay không quen nói "nhỏ nhẹ" trước mặt Liễu Tuấn, nên nhiều lúc sơ ý vẫn lộ ra chút khô cứng.

Có thể nhìn ra trước khi tới Lục Hương Mai đã cố ý trang điểm, thậm chí còn kẻ lông mày, dưới bộ đồ tây màu thẩm, là chiếc áo len bó sát người màu vào, đôi vú ưỡn cao, vòng eo nhỏ nhắn, dáng người trông vo cùng lả lướt.

Lúc này Liễu Tuấn mới ý thức được, Lục Hương Mai kỳ thực cũng chỉ lớn hơn mình bốn năm tuổi, chính vào thời kỳ hoàng kim của nữ nhân, vừa có nét quyến rũ của thiếu phụ trưởng thành, lại kiều diễu không kém thiếu nữ thanh xuân.

Cùng với dung mạo Lục Hương Mai không tệ, cố tình trang điểm như vậy, rất là mê người.

- Đồng chí Hương Mai, mời ngồi.
Liễu Tuấn khách khí nói, ánh mắt không hề dừng lại trên người Lục Hương Mai.

Phục vụ tầng tới rót trà cho huyện trưởng.

- Bí thư, tôi tới để kiểm điểm.
Đợi phục vụ đi ra, Lục Hương Mai gian nan nói với Liễu Tuấn, nói tới đây ánh mắt Lục Hương Mai có chút né tránh, không dám nhìn thẳng Liễu Tuấn, khuôn mặt trắng trẻo, ửng lên hai áng mây hồng.

Lục Hương Mai từ khi tới huyện Ninh Bắc, tựa hồ là làm một cái đinh đóng bên cạnh Liễu Tuấn, thời gian dài, Lục Hương Mai và Liễu Tuấn đều có thói quen "đối lập" với nhau.

Lúc này bảo cô ta phải lấy thế của cấp dưới đi kiểm điểm đúng là làm khó cô ta rồi.

Trong lòng Lục Hương Mai thực sự khó diễn tả.

Liễu Tuấn trở nên nghiêm túc, nói:
- Đồng chí Hương Mai, chuyện quỹ hỗ trợ đúng là cần phải kiếm điểm, không chỉ đồng chí, mà tôi cũng phải kiểm điểm.

Vừa mới mở miệng Liễu Tuân đã không chút khách khí tiếp nhận "kiểm điểm" của mình, Lục Hương Mai tức thầm trong bụng, nghe tới sau sau mới dễ chịu hơn một chút.

Cho dù câu nói này rất đường đường chính chính, có điều chỉ là lời "quan cách" mà thôi.

- Cái quỹ này ý tướng ban đầu là rất tốt, cũng vì xúc tiến kinh tế huyện phát triển mà.
Lục Hương Mai chỉ nói được một nửa, liền ý thức được không ổn, vội ngậm miệng lại.

Câu nói này phải để sau khi cô ta kiểm điểm xong rồi do Liễu Tuấn nói, sao luýnh quýnh thế nào mình lại nói ra trước rồi? Vậy thì lần này tới làm kiểm điểm trở thành chẳng có chút thành ý nào.

Muốn tranh luận, cũng chẳng cần phải tới tối đến "nhà " người ta chứ?

Hơn nữa bản thân sai trước, chẳng có vốn liếng gì để tranh luật.

Liễu Tuấn nói:
- Đồng chí nói không sai, ý tưởng thì là tốt, nếu vận hành thỏa đáng có thể có một chút tá dụng, nhưng đồng chí hẳn cũng hiểu, một cơ cấu tái chính thiếu giám sát, hơn nữa vận hành theo kiểu khép kín, là khẳng định có vấn đề, sai lầm của đồng chí hay nói là sai lầm của chính phủ là giám sát bất lực, quá tin vào những đồng chí phụ trách quỹ và cục nông nghiệp. Đồng chí Hương Mai ai cũng có nhược điểm, khi đối diện với sự cám dỗ lớn mà không có giám sát, rất khó mà không chế được.

Thấy Liễu Tuấn tỏ thái độ người đứng đầu, trong lòng Lục Hương Mai thấy phát ngán, nhưng không thể không gật đầu phụ họa:
- Vâng, bí thư nói rất chính xác, quyền lực thiếu giám sát là rất nguy hiểm! Bài học lần này thật sâu sắc.

- Đồng chí Hương Mai, ngày mai tôi định mở cuộc họp thường ủy, tháo luận trách nhiệm vụ án này, đồng chí có suy nghĩ gì.
Liễu Tuấn chẳng chơi trò vòng vo với Lục Hương Mai, nói thẳng thừng.

- Bí thư là lãnh đạo, bí thư cứ quyết định.
Lục Hương Mai trả lời rất nhanh.

Tôi đã tới tận cửa rồi, thái độ cũng đã bày tỏ rồi, làm thể nào thì tùy cậu, hẳn vì sao tôi tới đây thì cậu cũng phải hiểu rõ.

- Đồng chí Hương Mai, tôi kiến nghị đồng chí ngày mai chủ động kiếm điểm trước các đồng chí trong thường ủy, đồng thời tự xin xử phạt.
Liễu Tuấn uống một ngụm trà, bình tĩnh nói.

Lục Hương Mai ngẩng phát đầu lên nhìn Liễu Tuấn, mắt tóe lửa phẫn nộ.

Vậy là tôi khép nép xuống nước tới cầu cậu đều là uổng công hết à?

Khinh người quá đáng.

- Đây là quyết định của Liễu bí thư sao?
Giọng nói Lục Hương Mai khôi phục sự lạnh nhạt thường ngày.

Liễu Tuấn không hề né tránh, nhân nhượng ánh mắt của cô ta:
- Đồng chí Hương Mai, đây không phải là quyết định của tôi, mà là kiến nghị! Quyết định phải do thường ủy đưa ra.