Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 498: Em muốn ôm chị




Đại Ninh không phải ăn năm mới trong bóng đêm, nhưng Bạch bí thư , Bành huyện trưởng, Liễu bí thư thì phải đón năm mới trong hầm hỏ.

Bạch Dương đầy một bụng tức, Bành Thiếu Hùng lòng nơm nớp lo sợ, rời khỏi phòng làm việc của Quan phó tỉnh trưởng cả đường không nói gì, trở về huyện Ninh Bắc, thì phát hiện ra huyện ủy đã "không còn một bóng người".

Cả hai nhìn nhau, không khỏi ngạc nhiên.

May mà Trần Lỗi cởi bỏ nghi hoặc cho bọn họ, ông ta nói tất cả được Liễu bí thư an bài xong rồi, tất cả lãnh đạo cấp phó huyện đã bị điều đi tới các hương trấn "đốc chiến" cả rồi.

Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng vừa ngạc nhiên lại vui mừng, nhất thời chẳng ai để ý tới Liễu Tuấn "vượt quyền" nữa.

- Liễu bí thư đâu? Đồng chí ấy cũng đi rồi?
Bạch Dương quan tâm nhất là Liễu Tuấn đi đâu.

Trần Lỗi báo cáo:
- Liễu bí thư đi tới Thất Lĩnh Trùng.

Bạch Dương gật đầu, rất là cảm khái.

Bành Thiếu Hùng càng cảm khái, thời khắc mấu chốt, tên tiểu tử kia không hề hàm hồ, một phó bí thư mà dám mở cuộc thường ủy, phải cả một đám thường ủy, phó huyện trưởng cùng cấp bậc đi làm việc, mà không ai có nửa phần dị nghị gì.

Đúng là thủ đoạn rất cao.

Chuyện này chủ yếu là làm Bành huyện trưởng hắn vượt qua cửa ải khó khăn, Bành Thiếu Hùng phải ghi nhận ân tình này.

Vì thế Bạch bí thư và Bành huyện trưởng bất giác cũng suy tính vấn đề theo đường lối của Liễu bí thư , căn dặn Trần Lỗi mấy câu, chia nhau lên xe, ai nấy tự tới "tiền tuyến" đốc chiến.

Một phen động viên khẩn cấp, tất cả mỏ than quốc doanh và tập thể của huyện Ninh Bắc toàn lực vận hành, tăng thêm công nhân xuống mỏ, ra sức sản xuất. Tới gần bữa trưa, công ti vận chuyển Thông Đạt điều gấp ba mươi cỗ xe tải tầm trung tới huyện Ninh Bắc, do chủ tịch hội đồng quản trị công ti là Triệu Thành Cương đích thân dẫn đội, báo cáo với Trần Lỗi. Tới bốn giờ chiều, đợt xe tải đầu tiên chở đầy than rầm rầm rộ rộ tiến vào cổng nhà máy điện Đại Ninh, quản đốc nhà máy khẩn trương báo cáo cho giám đốc, giám đốc lập tức cúp đện thoại vội vàng đánh cho Quan Minh Kiệt, báo cao tin tức tốt lành.

Khuôn mặt đanh lại của Quan Minh Kiệt lúc này mới thoáng lộ ra nụ cười.

- Tỉnh trưởng, hai mươi chiếc xe than đầu tiên đã vận chuyển tới nhà máy điện Đại Ninh.
Quan Minh Kiệt ngay lập tức báo cáo cho Trương Quan Minh.
Trương Quang Minh khen ngợi.
- Làm tốt lắm, đồng chí Minh Kiệt, các đồng chí huyện Ninh Bắc làm việc rất đắc lực.

Quan Minh Kiệt lập tức phụ họa:
- Đúng thế, đúng thế, buổi sáng tôi còn gọi Bành huyện trưởng tới mắng cho một trận, hiện giờ xem ra trách oan đồng chí này rồi, tới lúc quan trọng vẫn không hàm hồ chút nào.

Trương Quan Minh cười:
- Là thư ký tiền nhiệm của anh mà, là do anh dạy dỗ có phương pháp.

Quan Minh Kiệt lại kiếm tốn mấy câu.

Mặc kệ thế nào, Bành Thiếu Hùng là cán bộ do hắn bồi dưỡng lên, khi cần chiếu cố thì phải chiếu cố. Còn về phần Bạch Dương, Quan Minh Kiệt cứ nghĩ tới là nổi giận, nào chịu nói tốt cho cô trước mặt tỉnh trưởng?

Nhưng chẳng làm gì được, người ta có cha tốt như vậy, khó chịu cũng chỉ nín nhịn thôi, đổi lại bất kỳ một bí thư huyện ủy nào khác, Quan Minh Kiệt tuyệt đối không có thái độ này.

Tuy tạm thời làm dịu tình trạng căng thẳng ở nhà máy điện Đại Ninh, nhưng tình hình tiếp đó vẫn rất không lạc quan, bởi thế toàn bộ lãnh đạo huyện Ninh Bắc trước năm mới phải đốc chiến. Cho tới tận tối ba mươi, vẫn còn thợ mỏ hăng hái chiến đấu, Bạch Dương, Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn thảo luận với nhau, đưa ra quyết định, cùng ăn cơm tất niên với thợ mỏ ở ngay trong hầm than.

Đối với lãnh đạo huyện úy thân mang trọng trách mà nói, khái niệm năm mới sớm đã không còn giống với người dân bình thường rồi.

Trưởng phòng tuyên truyền Thư Kính Hán kịp thời thông báo tin tức này cho đài truyền hình Đại Ninh, đài truyền hình nghe xong biết ngay chuyện này ý nghĩa không tầm thường, lập tức phái nhân viên công tác chạy tới huyện Ninh Bắc, tháp tùng Bạch Dương và Bành Thiếu Hùng cùng xuống mỏ, chụp cảnh lãnh đạo cùng công nhân vui vẻ đón năm mới ở dưới mỏ than.

Những lãnh đạo cấp phó như Liễu phó bí thư thì không có loại đãi ngộ này.

Đương nhiên, tiếp sau đó Thư Kính Hán tổ chức một loạt bài báo, Liễu phó bí thư cũng chiếm số trang nhất định, chưa nói Thư Kính Hàn là đại tướng của Bạch Liễu hệ, chỉ riêng việc Liễu phó bí thư quản lý việc tuyên truyền, không cho cho người ta một phần là quyết không thể được.

Huống hồ Liễu phó bí thư cũng thực sự ăn năm mới trong hầm mỏ.

Bạch Dương và Liễu Tuấn không cùng ăn cơm tất niên trong cùng một hầm mỏ với công nhân, Bạch Dương và Liễu bí thư vội vã trở về nhà khách Thiên Nga, vì giám đốc khách sạn Lưu Học Dương chưa về nhà đoàn tụ với người thân, mà chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn đợi hai vị lãnh đạo trở về. Vì thế hai vị bí thư sau khí rửa ráy thay y phục xong, liền ra phòng ăn nhỏ cùng ăn tất niên với mọi người.

Cùng ăn cơm với bọn họ, trừ Lưu Học Dương, còn có vợ chồng Dịch Hàn và Phan Tri Nhân, cùng với lái xe Ngân Hoa và Vương Á.

Nhà của Dịch Hàn trong nội thành Đại Ninh, theo lý phải về mừng năm mới với cha mẹ, Bạch Dương cũng sớm bảo Trương Hiểu Mạn về nhà không cần theo cô tới mỏ than nữa.

Nhưng Trương Hiểu Mạn sao chịu làm theo?

Bạch bí thư độc có một mình, vì việc đào than này mà không thể về thủ đô đoàn tụ với cha mẹ, Trương Hiểu Mạn tuyệt đối không thể để cô một thân một mình ở lại khách sạn, nên nói gì cũng không chịu về trước, cứ theo Bạch Dương xuống mỏ, rồi lại về nhà khách.

Còn Phan Tri Nhân chưa kết hôn, lúc quan trọng tất nhiên không thể vứt bỏ lãnh đạo về nhà một mình được.

Vựa vặn một bàn tám người, mọi người quây quần nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.

Trong bữa tiệc, Lưu Học Dương đứng dậy, nâng chén rượu kích động nói:
- Bạch thứ ký, Liễu bí thư , nói thực, Lưu Học Dương tôi đã công tác ở huyện Ninh Bắc hai mươi năm rồi, gặp không ít lãnh đạo huyện ủy, nhưng ba mươi tết xuống mỏ ăn tất niên cùng công nhân đúng là lần đầu mới thấy. Thật cảm động ... Riêng điểm này, hai lãnh đạo đã là quan tốt rồi, tôi kính phục tận đáy lòng, xin kính hai vị bí thư một chén.

Bạch Dương cũng mỉm cười đứng dậy nói:
- Giám đốc Lưu, nửa năm quá làm ông vất cả rồi, phải là tôi kính ông mới đúng.

Lưu Học Dương cuống quít nói:
- Bạch bí thư nói như thế tôi nào dạm nhận chứ? Tôi xin cạn trước, xin hai vị bí thư tùy ý.

Nói rồi Lưu Hoạc Dương ngửa cổ đổ cả chén Mao Đài xuống bụng.

Bạch Dương chỉ nhấm một ngụm nhỏ, còn Liễu bí thư cũng uống cạn chén.

Tiếp theo đám Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cũng cùng chúc rượu Bạch Dương và Liễu Tuấn, khung cảnh rộn rã tiếng cười.

Ăn xong, Bạch Dương nói với Liễu Tuấn:
- Tiểu Tuấn, cậu mau về thành phố đi, Nghiêm bí thư và mọi người hẳn là đợi tới sốt ruột rồi.

Liễu Tuấn vốn định đưa Nghiêm Phi tới tỉnh J cùng cha mẹ đón năm mới, nhưng tình hình thay đổi, đành hủy bỏ dự tính này, ở lại Đại Ninh, sau đó mới tới Hồng Châu thăm cha mẹ.

Không tới Hồng Châu, năm mới tất nhiên phải ở nhà họ Nghiêm.

Liễu Tuấn nhìn Bạch Dương, mỉm cười nói:
- Em ở lại một chút rồi mới đi, họ đều biết em xuống mỏ mà.

Bạch Dương nói:
- Vậy, bọn Hiểu Mạn còn đợi đi cùng xe với cậu đó...

Lái xe Trần Ngân Hoa nói ngay:
- Không sao đâu, Bạch bí thư , tôi đưa chị Hiểu Mạn về vậy.

Trần Ngân Hoa không nói nhiều, Trương Hiểu Mạn tính tình sảng khoái, hai người sớm chiều ở chung, thành bạn bè thân thiết rồi.

- Vậy được, làm phiền cô rồi, chú ý an toàn nhé.
Bạch Dương cũng không do dự mấy, đêm cuối năm rồi, chuyện gì cũng dễ nói.

Tiếp theo Phan Tri Nhân và Vương Á cũng bị Liễu Tuấn đuổi về, Lưu Học Dương nói vài câu chúc may mắn rồi thức thời cáo từ. Tuy là cuối năm, nhưng nói không chừng các lãnh đạo còn có chuyện công phải thương lượng.

An bài trực ban của huyện, mùng một tế là Bạch Dương, giống như Liễu Tuấn, cô cũng không thể về thủ đô đoàn tụ cha mẹ, nên để mấy ngày sau mới về.

Liễu Tuấn nói với Bạch Dương:
- Chị, tới phòng chị ngồi đi.

Bạch Dương nhoẻn miệng cười, gò mà trắng nõn ửng hồng, làm dung nhan mỹ lệ của cô càng thêm phần kiều diễm.

Phục vụ của phóng số một và số ba đều đã về nhà đón năm mới rồi, nói mùng hai tế mới đi làm, phục vụ cho lãnh đạo. Sau khi Lữ Vượng Hưng và Trần Bảo Quý cho tay vào còng, Tống Giai không còn thích hợp làm phục vụ chuyên chức cho Liễu Tuấn nữa, phục vụ của phòng số ba đổi thành một phụ nữ lớn tuổi đã kết hôn, nhan sắc bình thường, hẳn không phát sinh sự kiện "nửa đêm mò vào phòng" nữa.

Bất quá hiện giờ phàm là cán bộ biết Liễu Tuấn, không còn ai cho rằng y là một tên công tử phong lưu háo sắc nữa, trong chưa đầy ba tháng ngắn ngủi, uy vọng của Liễu bí thư đã được lập nên, vượt quá bất kỳ một vị tiền nhiệm nào. Rất nhiều cán bộ đang cẩn thận nghiên cứu đạo dùng người của Liễu bí thư , bởi vì mọi người mơ hồi nhận ra một sự thực, huyện Ninh Bắc thực tế có hai bí thư huyện ủy.

Suy đoán này căn cứ vào một lý do: Trên cuộc họp thường ủy, phàm là ý kiến Liễu bí thư đề xuất ra, Bạch bí thư chưa bao giờ phủ quyết.

Liễu bí thư quản tổ chức cán bộ đảng, dùng ai không dùng ai, hoàn toàn nắm trong tay y, thêm vào sự ủng hộ của Bạch Dương, có thể nói về mặt sự dụng cán bộ, Liễu bí thư có uy quyền nhất ngôn cửu đỉnh.

Người như vậy, còn mang cái nhìn phiến diện với y, đó là tự chuốc lấy phiền toái.

Đương nhiên lúc này Bạch bí thư lẫn Liễu bí thư đều không để tâm tư lên việc điều chỉnh cán bộ, Liễu Tuấn ở lại là muốn bầu bạn với Bạch Dương.

Mỗi khi tới mọi người tết đều nhớ nhà!

Trong ngày cả nước vui mừng này, Bạch Dương là người cô độc nhất.

Liễu Tuấn chỉ nghĩ tới thôi là trong lòng lại thấy đau xót.

Liễu Tuấn biết, ở phương diện đối đãi với cô gái trong lòng, bản thân không đủ quyết đoán, không đủ mạnh mẽ, là loại tính cách "cầm lên được không buông xuống được" loại điển hình.

Mỗi một cô gái thân cận bên cạnh, Nghiêm Phi, Xảo Nhi, Tiểu Thanh, Hà Mộng Doanh. Liễu đều đầu rất mực thương yêu, không muốn các cô phải chịu chút đau khổ nào. Đương nhiên thực tế là y không làm được, chỉ là Liễu Tuấn mang nguyện vọng tốt đẹp như vậy mà thôi.

Chết người là hắn phát hiện ra mình với Bạch Dương, cũng có cảm giác "yêu thương" này.

Loại cảm giác này bắt đầu từ khi nào, không thể nghĩ ra được nữa, cùng với thời gian trôi đi, nó đã dần dần thấm sâu vào trong lòng, giống như hiện giờ, Liễu Tuấn thực tế chẳng làm gì được cho Bạch Dương, chỉ muốn ở bên cạnh cô thêm một chút, dù là một phút thôi cũng được.

Phòng của Bạch Dương vẫn sạch sẽ như thế, chẳng dính chút bụi nào.

Liễu Tuấn vừa vào cửa đã ngó nghiêng lung tung, lộ vẻ ngạc nhiên.

Bạch Dương cười hỏi:
- Làm sao thế?

- Ừm, áo lao động của chị đâu rồi? Sao trên mặt đất chẳng có chút bụi than nào?
Liễu Tuấn nói rồi nhớ lại lúc chạm mặt Bạch Dương ở cửa nhà khách, lúc đó trên mặt cô còn cho chút bụi than, cho dù sạch sẽ như Bạch Dương, vừa ở dưới mỏ lên, cũng không tránh khỏi bị đen nhẻm.

Còn về phòng số ba của Liễu nha nội, sớm đã thành một đống hỗn độn, chỉ đành đợi tới mùng hai tết, phục vụ tới thu thập cho.

- Cậu cho rằng chị là con lợn bần giống cậu hả!
Bạch Dương mỉm cười, rực rỡ như đóa hoa xuân.

Liễu Tuấn tức thì lại ngây ngất.

Phải nói ánh mắt "háo sắc" của tiểu ngoan đồng, chị Bạch Dương đã chẳng còn lạ gì nữa, nhưng hiện giờ bốn về vắng lặng không có người, dường như cả nhà khách chỉ còn lại hai bọn họ, yên tĩnh khác thường, trong lòng Bạch Dương đột nhiên rất hốt hoảng, khẽ cắn môi quay đầu đi, bối rối rót trà, quên cả bật TV xem lễ liên hoan năm mới.

Vào lúc này, nội tâm nữ nhân yếu đuối của Bạch Dương đã bộc lộ hoàn toàn.

Dù chức vị cô cao bao nhiêu, bối cảnh lớn nhường nào, về bản chất, cô vẫn là một phụ nữ, khi làm việc, bị cả một đám cấp dưới vây quanh, không cảm thấy cô đơn, cũng chẳng cảm thấy sợ hãi. Song trong trường hợp hai người ở riêng một chỗ, nhất là thời khắc xung quanh vắng lặng thế này, đột nhiên lại trở nên vô cùng sợ hãi.

Còn về phần sợ cái gì, e rằng bản thân Bạch Dương cũng không rõ lắm.

- Tiểu Tuấn, uống nước đi...
Bạch Dương đưa chén trà cho Liễu tuấn, giọng nói hơi gượng gạo, mắt vẫn huớng xuống không dám nhìn y.

Liễu Tuấn nhận lấy chén trà, hít sâu một hơi, thong thả đi tới ghế sô phá ngồi xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Bạch Dương, xem ra loại hoàn cảnh cực kỳ "mờ ám" này, Liễu nha nội cũng không giữ được bình tĩnh.

Bạch Dương nồi ở một bên ghế sô pha, tình hình trở nên cực kỳ vi diệu, còn mang theo mội chút bối rối.

- Chị...
Sau khi trầm mặc một lúc, Liễu Tuấn mở miệng, âm thanh đó làm chính y phải giật mình, không ngờ lại khàn đặc như vậy, giống như cổ họng đột nhiên có bệnh.

- Ừ...
Bạch Dương phát ra một chút âm thanh từ mũi.

Liễu Tuân giống như một đứa trẻ nhỏ, khản giọng nói:
- Chị ... ngồi lại đây được không...

Bạch Dương do dự một chút, rồi chầm chậm đứng dậy, ngồi ở bên cạnh y, những giữ một chút khoảng cách, thân thể không có chỗ nào tiếp xúc với Liễu Tuấn.

Đột nhiên, cả ngươi Bạch Dương run lên.

Thì ra tiểu ngoan đồng đã đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Bạch Dương theo tiềm thức vùng ra một cái, Liễu Tuấn lập tức nắm chặt, Bạch Dương cũng không rút tay về nữa, chỉ cúi đầu nhìn chén trà trước mắt, toàn thân từ trên xuống dưới cứng đờ, không dám có chút cử động nhỏ nào.

Liễu Tuấn lại khẽ gọi:
- Chị...

Bạch Dương không lên tiếng.

- Em...em muốn.. Muốn ôm chỉ một chút, được không..

Lúc nói lời này, Liễu Tuấn cảm giác trái tim mình vọt khỏi lồng ngực rồi, kiếp trước kiếp này, sau mươi năm kinh nghiệm sống, Liễu Tuấn chưa từng khẩn trương như vậy!

Bạch Dương rõ ràng run lên một cái, vẫn không nói gì, nhưng mím chặt môi, gò mà hồng đã trở nên tái nhợt.

Liếu Tuấn lại trở nên yên lặng, không nói gì nữa.