Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 494: Khuyên tai nhựa rất đẹp




Trong một quán cà phê yên tĩnh của khu Giang Đông thành phố Đại Ninh, Liễu Tuấn đang ngồi dính lấy nhau.

Tiểu Thanh trang điểm rất bình thường, chỉ mặc một chiếc áo len màu hồng nhạt, mặt một chiếc váy đen và chiếc quần tất đen. Năm nay, trên thành phố đang mốt loại quần này, có thể làm cho những đường cong trên cơ thể phái nữ hiện ra rất rõ.

Khi Liễu Tuấn nhìn thấy cách trang điểm này của Tiểu Thanh, trong lòng thở dài.

Tiểu Thanh và Xảo Nhi, đều ngẫu nhiên chọn một cách trang điểm để đến gặp anh ta. Mặc dù Tiểu Thanh vẫn gợi cảm như vậy, trên khuôn mặt không có chút nếp hằn của tuổi tác nào, khi ở bên cạnh Liễu Tuấn, chẳng ai có thể nhận ra tuổi của cô lớn hơn Liễu Tuấn. Nhưng trong lòng thì ngày càng để ý rồi.

Khi Tiểu Thanh xuất hiện ở những bữa tiệc và những khu long trọng, mái tóc đẹp của cô sẽ được cẩn thận búi lên, vô cùng cao quý. Giờ đây lại giống như một cô gái bình thường vậy, để xõa ngang vai, che đi đôi khuyên tai bằng đá đỏ.

Tất nhiên, chẳng ai nghĩ đến rằng, đó là viên đá của sa hoàng Nga.

Con gái thích đẹp, không mua được hàng thật thì lấy hai cái hột nhựa để đeo lên tai cũng là một chuyện rất bình thường mà.

Tiểu Thanh giống như Xảo Nhi, nấu ăn rất ngon, hơn hẳn đại tiểu thư hà, thậm chí ngay cả bí thư Bạch, đến bát mì cũng chẳng biết nấu, không thể nào đọ được.

Đầu những năm chín mươi, quán cà phê ở những nơi như thành phố Đại Ninh này là một nơi tiêu pha cao cấp. Một cốc “nước đen” đắng chát cũng phải đến năm tệ, có khác gì với cướp giật không?

Liễu Tuấn không thể nào chịu cái tội nước ngoài này được, anh ta đã nghiện thuốc, giờ đây không muốn nghiện thêm cà phê nữa. Vẫn như thường lệ, uống một cốc lục trà trong quán cà phê, ăn một lúc hai cái humberger, rồi lại gọi thêm một đĩa thịt nướng nữa, ăn đến độ mỡ đầy trong miệng.

Tiểu Thanh cũng ăn trưa cùng với anh ta, để giữ dáng, chỉ ăn một nửa cái humberger là đã no, nhấc cốc cà phê lên uống từng ngụm nhỏ, thoải mái dựa vào lòng ấm áp của Liễu Tuấn, thỉnh thoảng Liễu Tuấn đưa miếng thịt nướng vào miệng cô ấy, cô ấy lại mở miệng nhẹ nhàng cắn lấy.

Sự trang trí của quán cà phê cũng rất được, yên tĩnh, tiếng đàn dương cầm du dương bay trong không gian, mặc dù là tiếng của máy phát, chất lượng âm thanh kém một chút, nhưng vẫn không tồi, rát thích hợp với những người thanh niên nói chuyện tình yêu.

Tiểu Thanh rất hưởng thụ không khí thế này.

“Tiểu Tuấn, anh cảm thấy làm đầu tư quặng sắt có dễ không?”

Tiểu Thanh đổi tư thế mới, để cho mình nằm nghiêng vào lòng Liễu Tuấn, hỏi rất tự nhiên.

“Sao, em có hứng thú với VALE hay là hứng thú với Billiton?”

Liễu Tuấn cười hỏi.

Công ty Vale của Pari và công ty Billiton của Ý là hai công ty quặng sắt hàng đầu thế giới. Trong trí nhớ của Liễu Tuấn, cùng với sự phát triển nhanh chóng của kinh tế toàn cầu, nhu cầu với sắt thép cũng ngày càng lớn hơn, giá cả của quặng sắt ngày một tăng, không chỉ là việc có dễ làm hay không, mà như một đại gia siêu cấp vậy, sắt thép toàn cầu đã hết lần này đến lần khác khép nép trước những công ty này, mời họ đừng có tăng giá quặng nữa.

Hơn nữa có lúc, dù là anh có bỏ được số tiền như vậy, thì người ta chưa chắc đã muốn bán cho anh.

Người làm ăn mà bên bán có thể làm cao như vậy thật sự là không nhiều.

“Đều có hứng cả. Giờ đây em gặp phải vấn đề khó rồi!”

Tiểu Thanh nhẹ nhàng cười nói.

Bàn tay của Liễu Tuấn vẫn giấu dưới áo của Tiểu Thanh, cách một tấm lông cừu có thể cảm nhận được sự ấm áp mềm mại của chiếc eo cô, thật là vui.

Nghe xong câu này, Liễu Tuấn ngừng lại, kinh ngạc nói: “Có việc nhưu vậy sao? Ai có thể làm cho cô gái truyền kì của ngành tài tệ Hồng Kông gặp khó khăn chứ?”

Liễu Tuấn không phải cố tình khoác lác.

Quỹ Thịnh Nghiệp mấy năm nay tiếp tục phát triển, nắm trong tay đến mấy trăm ức USD, đây là một con số làm chấn động lòng người. Còn những số tiền đầu tư của Thịnh Nghiệp, cũng đã vượt qua ba mươi ức USD, đây còn chưa tính số tiền của Tiểu Thanh ở Thụy Sĩ, đều ở trong tài khoản của Liễu Tuấn.

Mặc dù nói rằng xuyên thời gian không khó kiếm tiền, nhưng kinh nghiệm cuộc sống nói với Liễu Tuấn rằng, “Có lúc làm nhiều không đủ nghĩ”, để lại một ít đề phòng là tốt hơn.

Giờ đây địa vị của Tiểu Thanh ở ngành tài chính Hồng Kông và cả Đông Nam Á, có thể hình dung là “một lời đáng ngàn vàng”, nhưng mỗi lần hành động đều trở thành tiêu điểm chú ý của nhiều phía.

Nghe Tiểu Thanh nói cô ấy gặp phải vấn đề khó, Liễu Tuấn thật không tin lắm.

“Ừm, thật đó....”

Tiểu Thanh đổi một tư thế khác làm cho mình dễ chịu hôn rồi điệu đà nói.

Liễu Tuấn hơi buồn cười.

Tiểu Thanh đi đến Hồng Kông sống vài năm, nói chuyện với anh ta, ngay cả tiếng địa phương của Liễu Gia Sơn cũng mang chút hơi hướm của tiếng Hồng Kông rồi.

Liễu Tuấn cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt của Tiểu Thanh, mỉm cười nói: “Ai dám làm cho tiểu bảo bối của anh buồn? Nói cho anh biết, anh sẽ đánh tét mông nó ra!”

Đây không phải là Liễu Tuấn cố tình rườm rà, anh biết rằng Tiểu Thanh và Xảo Nhi đều rất để ý đến vấn đề tuổi tác, nên cố tình để cho mình ở vị trí của người anh.

Tiểu Thanh cười khanh khách, cắn môi nói: “Vừa nãy anh đánh em....Còn chưa đánh đủ à?”

Ba người con gái có quan hệ thân thể với anh ta trong kiếp này, cơ thể của Tiểu Thanh nhỏ nhất, nhưng cô ấy nhỏ xương, chứ người lại rất đầy đặn, rất xinh đẹp. Liễu Tuấn rất thích chỗ nhiều thịt nhất trên người cô ấy. Vì thế số lần Tiểu Thanh bị “tét mông” nhiều hơn Hà đại tiểu thư.

Nghĩ lại thời khắc đẹp đẽ trong phòng ngủ không lâu trước, Liễu Tuấn lại cảm thấy rất xôn xao, rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên khuôn mặt cô.

Trong lòng Tiểu Thanh rất vui, cô quay hẳn người, nằm lên lòng anh, ngước đầu cười rạng rỡ.

“Ừm, vấn đề khó khăn em gặp phải là......Tiền của chúng ta nhiều quá, không biết tiều vào đâu...”

Vừa nói, Tiểu Thanh vừa cười khanh khách, rồi lại quay sang anh ta chớp mắt.

Lúc này Liễu Tuấn mới biết, mình đã bị Tiểu Thanh lừa rồi. Ngay lập tức cười đánh nhẹ lên má Tiểu Thanh.

“Giỏi lắm, dám lừa anh....”

Tiểu Thanh núp đi, dúi đầu vào lòng Liễu Tuấn, cười khanh khách mãi không thôi.

Làm “tỉ phú tài tệ nữ” thật sự là rất mệt, Tiểu Thanh cũng chỉ có thể thoải mái trong lòng Liễu Tuấn thế này thôi. Có điều tinh thần hiếu thắng của Tiểu Thanh lớn hơn của Xảo Nhi nhiều, và cũng có sự yêu thích về tiền hơn. Nếu như Liễu Tuấn muốn Xảo Nhi từ bỏ tất cả tiền tài để về sống cuộc sống nhỏ bé bên cạnh Liễu Tuấn, Xảo Nhi nhất định sẽ đồng ý chẳng chút do dự. Nhưng nếu như đưa ra yêu cầu như vậy với Tiểu Thanh, nhất định sẽ bị từ chối.

Tất nhiên, Liễu Tuấn không lắm chuyện đến độ làm “trắc nghiệm” này.

Lúc này, một đôi nam nữ đi vào, thấy hai người này “dính” lấy nhau công khai trong quán cà phê, chẳng chú ý đến ảnh hưởng, càng hiếu kì nhìn họ kĩ hơn chút nữa, trong mắt ít nhiều có chút “bất thiện”.

Học sinh giờ đây thật sự là “to gan” quá.

Lâu lắm mới gặp Tiểu Thanh, Liễu Tuấn rất vui, chẳng thèm để ý đến ánh mắt của người khác, mà quay về người ta cười khách khí. Cô gái trẻ cũng cười lại, còn bạn trai của cô ta thì lại cảnh giác trừng mắt với Liễu Tuấn.

Mặc dù tên học sinh này hành động không ra gì, nhưung cũng rất đẹp trai.

“Em vì không còn chỗ nào cất tiền nữa nên mới nghĩ đến việc đi đến công ty Vale và Biliton?”

Đợi đôi nam nữ đó đã đi xa, Liễu Tuấn mới hỏi.

“Ừm....Không biết làm ăn quặng thế nào....”

Tiểu Thanh hơi do dự.

Liễu Tuấn cười nói: “Sao em lại nghĩ đến việc làm quặng chứ?”

“Đây là ý kiến của tập đoàn cố vấn. Họ cho rằng về sau toàn thế giới sẽ tiếp tục có nhu cầu lớn với sắt thép, giá của quặng sát cũng sẽ tăng cao...”

Liễu Tuấn gật đầu.

Về chuyện “đường chuyên gia”, tất cả mọi người cùng hợp sức đề ra phương án kinh doanh là điều Liễu Tuấn thường nhấn mạnh. Dù là quản thúc địa phương hay là kinh doanh doanh nghiệp, dựa vào trí tuệ của một người là không hề đủ. Dù Liễu Tuấn có là một người xuyên thời gian, thì cũng không phải việc gì cũng phán đoán chuẩn xác. Kiếp trước anh ta lại không phải là chuyên gia về mảng này, cũng chỉ có thể nhớ một ít phương hướng cơ bản mà thôi, còn những vấn đề cụ thể, thì rất khó nhớ kĩ.

Với tư tưởng của Liễu Tuấn, Tiểu Thanh luôn tiến hành triệt để. Đầu tư Thịnh Nghiệp có một đoàn cố vấn lớn, thành viên bao gồm cả nhân viên của công ty Thịnh Nghiệp và các cổ đông, ví như những người của Kim Phú Xương, còn có cả mấy chuyên gia học giả của Hồng Kông nữa. Phần lớn đều là kiêm chức, Tiểu Thanh mở cuộc họp định kì, bàn luận về phương hướng phát triển của kinh tế toàn cầu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, vận hành của đoàn cố vấn này rất thành công. Ít nhất là dự đoán về quặng sắt rất chuẩn xác.

“Có cơ hội không?”

Liễu Tuấn hỏi.

Tiểu Thanh cười. Xem ra Tiểu Tuấn nhận định rất tốt về quy hoạch phát triển của cô ấy, nên đã đi thẳng vào vấn đề kĩ thuật.

“Trước mắt thì chưa có cơ hội gì lớn, chỉ có thể mua ít cổ phiếu vòng ngoài thôi. Có điều, chỉ cần chuyên tâm đi tìm, thì nhất định có cơ hội...”

Liễu Tuấn mỉm cười, cù vào eo Tiểu Thanh.

Điều anh ta thích nhất là tinh thần phấn đấu của Tiểu Thanh. Dù là vấn đề khó đến đâu, trong mắt người khác có khó tin đến thế nào đi nữa, cô ấy đã quyết định là sẽ cố gắng hết sức để làm, đi tìm cơ hội. Vì dụ như trước đó, Tiểu Thanh tỏ rõ thiện cảm với anh ta, lúc đó Liễu Tuấn cảm thấy rằng không thể được, luôn luôn “cự tuyệt” việc này, nhưng cuối cùng Tiểu Thanh thắng.

Tiểu Thanh đã nói như vậy, Vale và Billiton đều “khó khăn” hoặc là nói, một vài cổ đông nào đó của họ gặp rắc rối rồi. Chỉ cần lộ ra chút “đường hướng”, là nhất định bị Tiểu Thanh nắm bắt, sau đó bắt họ phải kí “liên minh”, lấy cổ phần nhượng lại cho đầu tư Thịnh Nghiệp.

Nơi làm việc của đầu tư Thịnh Nghiệp, là các thành phố lớn trên toàn cầu, và luôn tìm những điểm yếu của người khác.

Khả năng tung hoành trên thương trường của Tiểu Thanh đã vượt qua Liễu Tuấn. Liễu Tuấn cũng không thể múa rừu qua mắt thợ nữa, chỉ mỉm cười nói: “quặng sắt đáng để làm thu hồi cũng rất nhiều.”

Đầu Tiểu Thanh cọ vào trong lòng anh ta, nói: “Vấn đề khó của em vẫn chưa được giải quyết đấy....”

Liễu Tuấn hơi buồn cười.

Xem ra thật sự giờ đây Tiểu Thanh có quá nhiều tiền rồi. Đứng trên lập trường của một nhà tư bản, tiền cứ ở trong tay mà không đầu tư ra ngoài, là một việc làm cực kì lãng phí. Vì thế tiền ở trong ngân hàng Thụy Sĩ của Liễu Tuấn đều là vàng cả.

“Thế này đi, có một hạng mục ở huyện Ninh Bắc, xem em có hứng thú không!”

Liễu Tuấn đột nhiên nghĩ về “lời hứa” không lâu trước với Bành Thiếu Hùng, khởi động kinh tế than ở huyện Ninh Bắc, nếu hoàn toàn dựa vào đầu tư ngoài, thì ít nhất cũng phải mấy ức. Đương nhiên, đó là tiền trong nước chứ không phải là đô la.

Việc này, Liễu Tuấn ngay từ đầu chưa có dự định động vào tiền của Tiểu Thanh hoặc Xảo Nhi. Dù sao thì mình cũng làm phó bí thư của huyện Ninh Bắc, ít nhiều cũng cần phải tránh một số vấn đề.

Giờ đây tiền trong tay Tiểu Thanh đã tiêu không hết, thì ủng hộ chút cho kinh tế huyện Ninh Bắc cũng không tồi, chỉ là cần phải nghiên cứu về danh nghĩa của nó rồi.

Cống hiến cho kinh tế địa phương, cũng không thể nói là việc xấu.

“Không có ảnh hưởng gì đến anh chứ?”

Tiểu Thanh không hỏi hạng mục gì, mà hỏi vấn đề ảnh hưởng trước.

Dù là Tiểu Thanh có nổi tiếng ở Hồng Kông đến mấy, nhưng trong lòng cô vẫn là người con gái của Liễu Gia Sơn, “Nam là trời nữ là đất”, quan niệm này rất sâu sắc, Tiểu Tuấn chính là trời của cô!

“Làm cẩn thận một chút vấn đề không lớn.”

Liễu Tuán cười, nói ra dự định của huyện Ninh Bắc.

“Khoảng bao nhiêu tiền thì đủ?”

Tiểu Thanh hỏi.

“Khoảng năm ức gì đó, kì đầutiên sau khi khởi động tiền đến, rất nhanh sẽ có hiệu quả. Thu hồi vốn không phải là vấn đề. Con số cụ thế thì anh chưa đoán, đây là việc của chính phủ huyện.”

Liễu Tuấn nói.

Tiểu Thanh bèn cười.

Ái lang đã nói vậy, trong quá trình phát triển của đầu tư Thịnh Nghiệp, Tiểu Tuấn đích thân đưa vào động tác cụ thể, cũng chỉ là ba lần mà thôi, đều là những lúc quan trọng cả, mỗi lần tham dự vào, Thịnh Nghiệp đều phát triển như vũ bão. Bình thường không hề có sự vụ cụ thể gì.

“Số tiền đó không vấn đê gì. Danh nghĩa của lần đầu tư này thay đổi một chút đi. Em sẽ đăng kí một công ty khác ở Hồng Kông, rồi đi mấy vòng, không để cho người ta đoán được ra em là được rồi.”

Tiểu Thanh nói rất nhanh.

“Được.”

Về những thao tác cụ thể này, Liễu Tuấn rất tin Tiểu Thanh.

Hai người nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ trong quán cà phê, lúc này mới ung dung đứng dậy, chuẩn bị về tổ ấm, tiếp tục cuộc sống hạnh phúc. Cô gái trẻ tuổi ngồi bên cạnh họ gọi Tiểu Thanh lại.

“Em gái, khuyên tai của em mua ở đâu thế? Rất đẹp....Bao nhiêu tiền vậy....”

Hóa ra cô ta đã nhìn thấy chiếc khuyên tai của Tiểu Thanh.

Bạn trai của cô ta tỏ thái độ, nói: “Làm bằng nhựa đấy, đừng hỏi nữa.”

Nghĩ rằng hai đứa học sinh thì làm gì có tiền mua đồ thật?

“Đẹp mà, nhìn như đồ thật!”

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh đều cười, đặc biệt là Tiểu Thanh, cười rất vui. Một câu “em gái” thật là nhức tai!

“Ừm, một người bạn của tôi mua cho tôi ở Zuri.”

Zuri nổi tiếng toàn thế giới, tất cả đồ ở đó đều là quý hiếm.

“Zuri à? Wa, nước ngoài à, hèn gì đẹp như vậy...”