Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 422-1: Một năm thật là mệt đi qua (1)




Trên thực tế, mỗi một nhà đại lão, đối với việc tiểu "Nghiêm Liễu" đến nhà, cũng đều là đủ coi trọng, đều khách khách khí khí cùng Liễu Tuấn nói chuyện một hồi. Phó tinh trưởng thường vụ Diệp Xuân Lâm, Bộ trưởng tổ chức Dương Nghi An cùng bí thư tinh ủy Trường Chu Ba, Liễu Tuấn là lần đầu tiên đến nhà. Ba vị này đều là quan to Liêu hệ mà tỉnh N công nhận. Tương đối mà nói, Dương Nghi An cùng Nghiêm Ngọc Thành tuơng đối dựa vào nhau, Chu Ba cùng Diệp Xuân Lâm có quan hệ hơi mật thiết một chút, nhưng tại khi hướng về phía trước, đều là người trên một thuyền, gặp phải đại sự gì, đều là muốn cùng tiến lùi.

Lúc thường ngày mọi người đều ít có cơ hội. Lén giao lưu không nhiều lắm, lễ mừng năm mới được cho là là một cơ hội tốt.

Tuy nói là "chiến hữu trong một cái chiến hào".v.v... ít nhiều cũng có chút khác nhau. Dương Nghi An đối với Liễu Tuấn Nghiêm Phi rất là thân thiết, dáng tươi cười như cúc, ngoại lệ cùng bọn họ nói chuyện với nhau không sai biệt lắm gần hai mươi phút, thẳng đến khi có khách nhân mới đến nhà mới cáo từ. Diệp Xuân Lâm cùng Chu Ba lại là một loại khách khí tính lễ tiết. Mọi người mặc dù cùng thuộc Liêu hệ, nhưng giao tình cũng chỉ tầm thường.

Nhung thật ra đi đến nhà Trương Quang Minh cùng Duẫn Bảo Thanh, lại mang tính chất bạn bè.

Nghiêm Phi đối với cái việc ngốc này, cho rằng quá là sầu khổ.

Chỉ là nàng cũng biết, những cấp bậc lễ nghĩa này là nhất định phải có. Cũng may là cùng Tiểu Tuấn cùng một chỗ, không phải kêu nàng một mình đi chúc tết.

Đi tới nhà của Vũ Thu Hàn, tự nhiên muốn đi lên cùng nhau.

Đầu năm 92, hai nhà Nghiêm Liễu chuyển nhà rời khỏi Đại Trữ, trở về huyện Hướng Dương, Nghiêm Ngọc Thành quay về Độ Đầu Trấn, Liễu Tấn Tài quay về Liễu Gia Sơn. Lần này, Nghiêm Phi cũng theo cha mẹ đi một đường, dù sao cũng có rất nhiều ngày không về thăm ông bà một cái. Cha mẹ của Nghiêm Ngọc Thành đã tạ thế, chỉ có mẹ của Giải Anh khoẻ mạnh, cùng cậu của Nghiêm Phi ờ cùng một chỗ. Nghiêm Ngọc Thành là trở lại chúc tết lão nhạc mẫu.

Đồng dạng, Liễu Tấn Tài cũng như vậy, tới chúc tết nhạc phụ nhạc mẫu.

Liễu Tấn Tài sau khi chuyển công tác tới thành phố Đại Trữ, nguyên cũng nổi lên tư tưởng đón hai vị lên. Lão nhân gia đi tới tỉnh thành chỉ ở ở vài ngày, nhưng lo lắng đến hai lão tuổi tác đã cao, huyện Hướng Dương lại cách thành phố Đại Trữ hơn hai trăm km lộ trình, xóc nảy qua lại, sợ rằng thân thể không chịu nổi, chỉ đành phải thôi. Liễu Tấn Tài công vụ bận rộn, thường ngày Nguyễn Bích Tú trái lại thỉnh thoảng mang theo bọn nhỏ quay về Liễu Gia Sơn thăm.

Xương của thân thể ông ngoậi bà ngoại cũng còn thực cứng, cùng tình huống trong trí nhớ của Liễu Tuấn đời trước có sự chênh lệch. Liễu Tuấn nhớ kỹ sau năm 92, ông ngoại đã rối loạn chức năng đi bộ, chi có thể chống quải trượng chậm rãi đi lại tại trong phòng, không bao lâu liền đã qua đời. Mà ở đời này, ông ngoại trên cơ bản không cần quải truợng. cũng có thể một hơi đi ra hai ba dặm. Cái này đại khái cùng việc đổi mới điều kiện sinh hoạt có quan hệ rất lớn.

Liễu Gia Sơn hôm nay, không chỉ mỗi nhà có biệt thự, ăn mặc không lo, bệnh viện cũng trực tiệp xây ở tại trong thôn, điều kiện còn rất không tồi, định kỳ có bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho thôn dân lão niên. Này vậy cũng thôi, còn xây dựng lên hai trung tâm giải trí cho người lớn tuổi, ông ngoại bà ngoại từ lâu buông bỏ việc trong nhà cùng việc nhà nông, hai vị lão nhân gia mỗi ngày cùng nhau đi đến trung tâm giải trí của người già mà hoạt động, cùng với các lão nhân tâm sự trên trời dưới biển, lúc nói chuyện phiếm, có đôi khi còn có thể xem kịch địa phương, một chút cũng không tịch mịch. Sau khi ăn, đi về đến trong nhà, còn có bảo mẫu lo liệu cơm dẻo canh ngọt cho.

Không thể nghi ngờ, nhạc phụ nhạc mẫu của Liễu bí thư là một trong những lão nhân được người trong làng tôn kính nhất, huống hồ lại đều thọ. Đi tới đâu, đều có người cười tủm tỉm địa bắt chuyện Tam A Công Tam A Bà, có lúc hương thân ở quê nhà vì một ít chuyện nhỏ mà đấu võ mồm cãi cọ, cũng sẽ mời Tam A Công Tam A Bà đi làm người hòa giải. Tuy nói Tam A Công nghễnh ngãng, nhưng ngồi ờ chỗ kia thì có sát khí mọi người không dám cãi vã, chỉ có hảo hảo mà giảng đạo lý.

Hai vị lão nhân cả ngày đều vui tươi hớn hở.

Ăn ngon mặc ấm, tâm tình rộng rãi, tự nhiên sống thọ thêm tuổi.

Một đoàn người trở lại Liễu Gia Sơn, ông ngoại bà ngoại mừng rỡ đến miệng đều không thể khép lại, tiểu bảo bảo Nghiêm Hạo theo ông nội bà nội cha mẹ đi Độ Đầu Trấn, Minh Nguyệt lại do Giang Hữu Tín cùng Liễu Hoa dắt tới Liễu Gia Sơn, bà ngoại vừa thấy, lập tức móc ra một cái bao lì xì thật to, run rẩy mà đút vào hướng tay nhỏ bé của Minh Nguyệt mập mạp.

Chiếu theo độ dày của cái bao tiền lì xì kia mà xem, cho dù ờ trong đó toàn bộ chỉ là tờ mười đồng, thì sợ rằng ít nhất cũng có vài chục đồng. Nếu là tờ tiền giá trị lớn một trăm đồng, vậy càng thêm khùng khiếp.

Liễu Tuấn không khỏi than thở không ngớt.

Nghĩ lại lúc mình còn bé, lễ mừng năm mới người lớn cho tiền mừng tuổi cũng chỉ là một hào hai hào, nhiều lắm là năm hào, đó còn là gia đình cán bộ giống bọn họ như vậy, bị cho là phung phí. Nếu là nhà nông bình thuờng mà nói, cũng chỉ có vài xu mà thôi.

Phát hiện hôm nay, bà ngoại vừa ra tay chính là hơn mấy trăm đồng, thói đời thật sự là đang thay đổi a!

Liễu Tuấn tiến lên chúc tết ông ngoại bà ngoại, bà ngoại lặp tức liền hỏi tới.

"Tiểu Tuấn a, đối tượng kia của cháu đâu? Khuê nữ của Nghiêm gia, làm sao lại không tới?"

Ha hả, đừng thấy bà ngoại cao tuổi, chuyện này chính là nhớ kỹ rõ ràng, Liễu Tuấn là do nàng một tay nuôi lớn, khác xa so với cháu ngoại bình thường, vừa lúc dòng họ của Tấn Tài độc đinh, bà ngoại tự nhiên cực kỳ quan tâm tới hôn nhân đại sự của hắn.

Khuê nữ xinh đẹp như Nghiêm Phi vậy, lưu lại ấn tượng cho lão nhân gia chính là khá sâu.

Liễu Tuấn cười tủm tỉm đáp: "Bà ngoại, nàng phải theo Nghiêm bá bá quay về Độ Đầu Trần."

"Nga... Ai nha, khuê nữ kia chính là tươi ngon mọng nước a... Tiểu Tuấn a, các cháu lúc nào kết hôn ?"

Lão nhân gia nhớ mãi không quên chính là chuyện lúc này.

"Bà ngoại, hai năm nữa đi. Qua hai năm nữa liền kết hôn."

Bà ngoại liền có chút hờn giận: "Vi sao còn muốn qua hai năm nữa? Cháu đã tròn hai mươi hai tuổi, hai mươi ba tuổi mụ, chiếu theo luật của quốc gia, cũng có thể kết hôn rồi.”

Liễu Tuấn không khỏi cực kỳ kinh ngạc.

Không đoán được ngay cả bà ngoại cũng hiểu được tuổi kết hôn mà pháp luật quy định theo luật "hôn nhân và gia đình”. Xem ra Liễu Gia Sơn tiến bộ tuyệt không chỉ có là văn minh vật chất, mà cả về phần xây dựng văn minh tinh thần này, cũng đạt được thành tựu rất không tồi.

"Bà ngoại, bây giờ trong thành phố đề xướng kết hôn muộn để nuôi con, quy định nam tử phải hai mươi lăm tuổi, nữ tử phải hai mươi ba tuổi, mới có thể kết hôn."

Liễu Tuấn cười đáp.

Những năm chín mươi, một ít địa phương quả thực là có một cái "đề xướng" như thế. Nói là "đề xướng", kỳ thực tại rất nhiều đơn vị trong quốc gia, là mang theo chút tính chất cưỡng chế. Với thân phận cán bộ của quốc gia mà nói phải tuân thủ cái quy định này.

"Hai mươi lăm mới có thể kết hôn? Vậy còn không phải già rồi sao?"

Bà ngoại nói thầm nói.

Mọi người không khỏi mỉm cười.

Có điều là nghe nói là quy định của đơn vị, bà ngoại cũng liền không nói nhiều. Lão nhân gia biết người ở trên đơn vị, phải tuân thủ quy định đó. Nói không chừng cái quy củ "không thông"này, chính là nàng con rể Liễu Tấn Tài định ra tới, vậy càng phải tuân thủ.

Các bà con của Liễu Gia Sơn sau khi biết được tin tức, chỉ trong chốc lát tiểu biệt thự liền chật ních người tới chúc tết.

Bác năm Liễu Tấn Văn cùng Liễu Triệu Ngọc, còn có mấy anh em họ Liễu Triệu Thì, Liễu Triệu Mần, Liễu Triệu Hòa, anh họ cả Nguyễn Vĩ Đức, bác bảy Liễu Tấn Bình đều chạy qua theo thứ tự.

Mấy người này, đều là đại nhân vật có danh tiếng nhất Liễu Gia Sơn hiện nay. Hai anh họ Liễu Triệu Mần tiếp tục nhận thầu xưởng máy móc nông nghiệp tại thành phố Bảo Châu, đã đem xưởng máy móc nông nghiệp kinh doanh thành một cái tập đoàn công ty lớn, anh họ Liễu Triệu Hòa đảm nhiệm phó tổng của tập đoàn Liễu Xuân Thiên Không.

Bác bảy Liễu Tấn Bình mặc dù không đảm nhận chức vụ quan trọng tại tổng công ty Phát trển thương nghiệp, nguyên nhân vì quan hệ của "ông chủ lớn Hồng Kông" của Liễu Tiểu Thanh, ở trong thôn cũng là người tai to mặt lớn, nói ra lời nói, tất cả mọi người cũng phải cẩn thận suy nghĩ. Tiểu Thanh bây giờ đầu tư vào tổng công ty Phát triển thực nghiệp hơn trăm triệu tài chính, trở thành cổ đông đầu tư bên ngoài lớn nhất.

Mấy người bọn họ vừa đến, thôn dân trước đó ngồi vây quanh tại xung quanh Liễu Tấn Tài liền tự động nhường chỗ cho bọn bắn. Liễu Tấn Văn tự nhiên là ngồi ở vị trí chủ trì của khách đối diện với em Mười Hai.

"Tấn Tài, Hữu Tín, Tiểu Tuấn, mọi người trở về rất đúng lúc, tôi đang muốn thương lượng cùng mọi người về chuyện sửa lại hình thức đầu tư cổ phần của công ty Đằng Phi."

Mọi người vốn đang nói chuyện phiếm qua lại, tán gẫu một hồi chuyện tào lao, Liễu Tấn Văn chuyển đề tài câu chuyện, nói đến "chính sự" .

Vừa nghe đến cái trọng tâm câu chuyện này, sắc mặt của Liễu Tấn Tài, Giang Hữu Tín cùng Liễu Tuấn liền đều ngưng trọng lên.