Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 306: Thành lập khu công nghiệp kĩ thuật cao




" Cha, tình hình các trường học trong khu vực Bảo Châu thế nào?"

Từ lúc ở nhà Nghiêm Ngọc Thành về, hai cha con không ngủ, vào phòng đọc sách, tôi vừa pha trà cho cha vừa hỏi.

Cha thấy kì lạ, liếc nhìn tôi, nói: " Trường học? Rất tốt, có thể có tình huống gì xảy ra?"

Tôi cầm cốc trà lên, thổi lá trà trong cốc, không vội vàng nói, chỉ trầm lặng, việc này, quả thực không biết nói thế nào với cha.

" Con nghe nói...Học sinh của một số trường diễu hành trên phố."

Đây cũng không phải là nhũng lời nói đồn đại.

Sắc mặt cha trầm lại, cha biết tôi hỏi đến tình hình trường học là có dụng ý, thân là thị trưởng cấp thành phố, việc phát triển kinh tế đương nhiên rất quan trọng, nhưng ổn định đoàn kết khu vực quan trọng cũng không kém.

Đặc biệt là quan hệ giữa cha và Nghiêm Ngọc Thành, đã phạm vào kiêng kỵ trong quan trường, từ trên xuỗng dưới, không biết có bao nhiên ánh mắt đang nhìn, bới móc.

Hết lần này đến lần khác, Nghiêm-Liễu thay nhau lên giữ quyền, thành phố Bảo Châu lớn lên từng ngày từng ngày, việc xây dụng kinh tế không có tiến triển gì, không yên ổn đoàn kết xã hội, cũng khiến người khác không vui.

Năm đầu, Nghiêm Ngọc Thành đảm nhiệm vị trí hội uỷ thường uỷ rất tối, sắp xếp chức vị, công việc doanh nghiệp quốc doanh tốt nhất trong 15 tỉnh của thành phố Bảo Châu.

Năm trước " Thí điểm cải cách tổ chức phá sản của doanh nghiệp quốc doanh" được thành lập, một lần nữa thay đôi cuộc sống, giảm bớt thua lỗ, và đã nhận được huân trương khen thưởng của chính phủ tỉnh uỷ, đến quốc hội cũng phải cho một đội giám sát nhỏ đến thành phố Bảo Châu giúp đỡ và tổng kết lại kinh nghiệm, rất nhiều người bị đuổi việc.

Chủ tịch tỉnh Liêu vì chuyện này, đã thụ được thắng lợi lớn.

Ban đầu công tác : " " Phản hủ xướng liêm " làm mọi người rất lo lắng, Lưu Văn Cử vào viện chữa bệnh, Chu Trí Cương chủ trì công việc kiểm tra kỹ luật uỷ ban thành phố, cũng bắt đầu đi vào triển khai.

Nhưng chỉ là một thơi gian tạm thời, kinh nghiệm của Chu Trí Cương rất dày dặn, không lâu đã lên chức phó uỷ viên rồi. Vị trí của Lưu Văn Cử cũng không thể thay thế được, đối với Lưu Văn Cử mà nói, đương nhiên cũng không thể nằm mãi trong viện được.

Hai tháng ở trong viện, bí thư Lưu lập tức lấy lại tinh thần, quay trở lại chức uỷ viên làm việc.

Thời gian hai tháng ở trong viện, có thể đổi lấy sự bình an của con trai, vụ làm ăn này, Lưu Văn Cử chiếm một vị trí không nhỏ, đây cũng là tín hiệu thiện ý của Nghiêm Ngọc Thành.

Sự giúp đỡ này, đáng nhận.

Việc Lưu Văn Cử quay lại làm việc, công việc cơ bản đã giao cho Chu Trí Cương đảm nhiệm.

Cục diện này, cha và Nghiêm Ngọc Thành cũng không có ý kiến gì.

Lưu Văn Cử biết bản thân bất lực hoàn thành " Nhiệm vụ" mà Liễu- Nghiêm giao cho, đơn giản là các hoạt động trong tỉnh đã bắt đầu mở, nhưng hoạt động lần này, không phải là muốn chức, muốn quyền, mà là hi vọng tỉnh uỷ có thể sắp xếp công việc lại từ đầu.

Năm nay Lưu Văn Cử đã 53 tuổi rồi, 10 năm bí thư uỷ viên khu vực, trời gian đảm nhận chức vụ tương quả thực tương đối dài.

Tỉnh uỷ suy nghĩ đến sự khó sử của hắn, cuối cùng tháng 6 năm nay cũng thục hiện một cuộc điều chỉnh, Lưu Văn Cử đảm nhận vị trí phó phòng sở tư pháp tỉnh, kiêm phó bí thư tổ chức đảng, điều Vương Quân Kiên phó bí thư thành uỷ thành phố Hãn Hồ đảm nhận chức phó bí thư thành uỷ thành phố Bảo Châu, bí thư uỷ viên thành phố, sau chức vụ của Thạch Quang Vinh phó bí thư đảng.

Giữ lại chức vụ cấp thường uỷ quan trọng của thành phố Bảo Châu.

Vương Quân Kiên năm nay 44 tuổi, phó bí thư tỉnh uỷ, là người thân tín của uỷ viên, bí thư tỉnh Duẫn Bảo Thanh. Lúc Duẫn Bảo Thanh đảm nhận chức bí thư thành uỷ thành phố Hãn Hồ, thì Vương Quân Kiện chính là thư kí của hắn, nghe nói Duẫn Bảo thanh thăng chức bí thư tỉnh uỷ là do có sự tính nhiệm của bí thư tỉnh La Tử Vinh, bí thư Duẫn cũng được coi là người của La Tử Vinh. Nghiêm Ngọc Thành và cha, không coi là nhân mã có quan hệ với Liêu Khánh Khai.

Tuy hai vị lãnh đạo không cùng bệnh trong quan trường, nhưng về cơ bản La Tử Quang và Liêu Khánh Kha coi như hoà bình sống chung, Liêu Khánh Khai cũng làm quan 30 năm rồi, trong thời kỳ bạo loạn không phải chịu nhiều đả kích, thế lục càng ngày càng kiên cố, nói đến tầng lơp cao cấp, cũng có quan hệ rất vũng trắc, La Quang Vinh đối với hắn, duy trì ba phần kính nể.

Đương nhiên Liêu Khánh Khai cũng là người tuân thủ nguyên tắc quan trường, rất tôn trọng quyền uy của vị lãnh đạo tỉnh uỷ La Quang Vinh này, không bao giờ tuy tiện quá đáng.

Vì hai vị lãnh đạo trong tỉnh phối hợp rất ăn ý với nhau, tập trung ổn định phát triển kinh tế tỉnh uỷ, đã thu được rất nhiều hiệu quả, trung ương rất hài lòng, đối với hai vị La- Liêu có một đánh giá không tồi.

Vì Vương Quân Kiện một thân một mình đến thành phố Bảo Châu, không có người quen, khi giao công việc, Nghiêm Ngọc Thành và cha ủng hộ, giúp đỡ hết mình. Vương Quân Kiện xuất thân là thư kí, hành sự rất chắc chắn, Nghiêm Ngọc Thành và cha rất tôn trọng hắn.

Về cơ bản, thành phố Bảo Châu bây giờ, bước vào thời kì phát triển tốt nhất, " chánh thông nhân hòa, bách nghiệp câu hưng", Nghiêm-Liễu làm lãnh đạo, nảy sinh không biết bao nhiêu chuyện.

" Việc ở trường học, vấn đề cũng không lớn lắm."

Khẩu ngữ của cha tương đối nhẹ nhõm.

Tôi mỉm cười gật đầu: "Việc trường Bảo Châu Trung sư đổi thành học viện sư phạm Bảo Châu, trong tỉnh và các bộ ngành có liên quan phê duyện chưa cha?"

" Ừ, cơ bản không có vấn đề gì, tháng 3 sang năm là thay đổi biển hiệu."

"Cha, con có một phương pháp, cha thấy đó trung tâm bồi dưỡng nghề của Liễu Gia Sơn có thể đổi thành trường cao đẳng dạy các nghề kĩ thuật, đột nhiên thành lập một khu công nghệp kỹ thuật cao, cũng nên có một trung tâm bồi dưỡng nhân viên kỹ thuận ổn định, đây cũng được coi là quy hoạch phát triển ngành nghề mà?"

Cha suy nghĩ một lúc, nói: " Vậy đây là một chức vụ trung chuyên, được coi là doanh nghiệp nhà nước hau tư nhân?"

" Đây không phải là một vấn đề lớn, công ty Đằng Phi vẫn là một doanh nghiệp nhà nước, sau khi thừa nhận vấn đề này, nhà nước chấp nhận bằng cấp, việc này ảnh hưởng rất lớn, học sinh có bằng cấp và không có bằng cấp, có khoảnh cách rất lớn. Sự nghiệp giáo dục của thành phố Bảo Châu chúng ta, quả thực rất lạc hậu, con cảm thấy tranh thủ lúc cha đang trong thời gian nhậm chức, phải cầm chắc chuyện này, việc này rất có lợi cho sau này, đại sự " Công tại thiên thu."

Cha trầm tư một lúc, từ từ gật đầu.

" Ừm, con nói cũng có lí, sáng mai cha sẽ thương lượng với bí thư Nghiêm."

" Cha, vậy thành lập khu công nghiệp kỹ thuật cao, sau khi được tỉnh phê duyệt, cha dự đinh điều ai đến phụ trách? Đây là một khu trực thuộc cấp huyện, công việc bí thư thành uỷ do thường vụ huyện uỷ phụ trách?"

Tôi cười.

Mọi người đều nói, tình cha con mà, rất nhiều khi quan niệm và suy nghĩ giống nhau.

Cha gõ nhẹ vào bàn, nhẹ nhàng nói: "Hữu Tín, hơn hai năm làm thí điểm rồi, quản lí doanh nghiệp là bản năng của hắn, về mặt lí lịch cũng không có vấn đề gì...."

Làm thí điểm phó chủ nhiệm và thành lập bí thư công uỷ khu vực, tuy đều là phó uỷ viên huyện, nhưng vẫn có điểm không giống nhau.

Hai năm suất sắc làm công tác thí điểm, Lí Dũng và Gianh Hữu Tín không giành được thành công gì, nhưng xét cho cùng thì cũng là một đơn vị mang tính tạm thời, huống chi công việc chủ đạo sau khi kết thúc rất khó thu được chiến tích, lúc này thành lập một bí thư khu vục mới, trên danh nghĩa thuận lợi tiến vào hội thường uỷ huyện uỷ. Vừa có thể có chiến tích, vừa có thể tích luỹ kinh nghiệm làm việc, việc này cũng được cho là thành công.

" Con đồng ý lời đề nghị của bác Nghiêm, thu hút 1 tỷ USD đầu tư vào quê hương, không thục hiện được thì con làm thế nào?"

Tôi cười, nói: " Cái này không phải, cha, cha đừng có xem thường con trai cha, tư tưởng không thấp kém đâu, bất luận chú Giang có thể đảm nhận chức bí thư khu vực mới thành lập hay không, việc con chấp nhận lời đề nghị của bác Nghiêm, con sẽ làm được."

Cha mỉm cười: " 1 tỷ USD, không phải con số nhỏ, có đủ tự tin giành thắng lợi không?"

Năm ngoái đáng lén chú Sơn Mỗ, thu được thắng lợi lớn, tôi và cha cùng một quan điểm, nhưng cách biểu đạt không giống nhau. Chỉ là nói với cha, tôi giúp tiểu Thanh kiếm một chút tiền USD, cụ thể là bao nhiêu, không dám nói.

Lần này muốn để cho cha biết tôi có gần 45 tỉ trong người, nhưng lại sợ cha đêm ngủ không yên.

" Khẳng định thì không dám khẳng định, trong lòng cũng tính toán trước rồi, nếu không, con nào dám đồng ý bác ấy."

Trước mặt cha, tôi cũng học được cách khiêm tốn.

Cha nhìn tôi với ánh mắt yêu mến, gật đầu: " Mọi chuyện thuận theo tư nhiên, không thể miễn cưỡng được."

" Ài."

" Đệ tử của khương lão tiên sinh, làm vẫn quen chứ?"

Cha quan tâm chuyên ngành của tôi.

Hình như những người thân cận quanh tôi, từ già đến trẻ đều quan tâm đến chuyên ngành mà tôi học, có cha và Chu tiên sinh hai người, không thể thoát khỏi bản sắc của " Người dạy học."

" Thói quen, công phu của Khương lão tiên sinh rất thâm hậu, quả thực có rất nhiều kiến thức mà tôi phải học tập."

Đây là những lời xuất phát từ đáy lòng tôi.

" Uh, như vậy thì tốt...Còn trẻ, phải học tập nhiều một chút."

" Cha, chuyện của trường học, cần phải quan tâm nhiều, lúc nào cha rảnh, cũng phải nghe hồi báo của người phụ trách giáo dục báo cáo, nếu có thể trực tiếp đến trường học xem, thì càng tốt."

Tôi nhắc nhở cha một lần nữa.

Thấy tôi nói rất trịnh trọng, cha cũng đáp ứng.

..............

Tôi nghỉ học là về nhà, Trình Tân Kiến và Tôn Hữu Đạo, ba ngày lại gọi điện đến, kéo tôi đi uống rượu, hôm này, Tôn Hữu Đạo lại gọi điện đến.

" Tiểu Tuấn, có thời gian không?"

Tôi cười ha ha: " Lại đi uống rượu hả ? Mấy người các anh, sắp thành kẻ nghiện rượu rồi, các anh phải cai nghiên đi thôi."

Tôn Hữu Đạo cười hì hì nói: "Lần này không uống rượu, mời em đi câu cá, thế nào?"

Tôi vừa nghe thấy câu cá đã thích rồi.

" Được ạ, hôm nay chủ nhiệm Tôn sao lại có nhã hứng đi câu cá vậy? Đúng là một điều khó tin a."

" Đây không phải chịu ảnh hưởng của tôi hay sao? Anh đợi một chút nhé, em lái xe đến đón anh...À, vẫn còn một chuyện, đó là...Thiên kim của bí thư Nghiêm, có cần cho cô bé đi cùng không?"

Tôn Hữu Đạo cẩn thận hỏi.

Anh ấy và Trình Tân Kiến, quả thực vừa nhìn thấy Nghiêm Phi chân tay liền run run.

Tôi cười: "Yên tâm đi, hôm nay cô ấy cùng cô Giải Anh và mẹ em đi dạo phố rồi."

Hôm nay là chủ nhật, chẳng trách cô Giải Anh hăng hái như vậy, sáng sớm đã gọi điện thoại hẹn mẹ tôi đi dạo phố tồi, đối với những lời mời như vậy, mẹ rất hoan nghênh, không từ chối.

Đi cùng hai vị phu nhân có chị hai, chị ba và Nghiêm Phi, đến công ty bách hoá thành phố Bảo Châu mới.

Công ty bách hoá thành phố Bảo Châu mới này, là sau khi Kim Phú Xương tiếp quản, đã cải tạo lại, sang trọng quý phái, rất nhiều thương phẩm cao cấp, nghiễm nhiên là có phong phạm mua bán của Hồng Kông, và trở thành nơi tiêu khiển của người dân thành phố Bảo Châu những lúc đi dạo phố.

Chị hai và Nghiêm Phi nói chuyện bạn trai và kết hôn, hại vị phu nhân cũng đi lựa chọn đồ dùng trong đám cưới, đúng là chuyện vui.

Nghiêm Phi rất muốn ở cùng tôi, nha nội tôi đã tìm đủ mọi cách từ chối, quyết không để chuyện này xảy ra.

Năm người phụ nữ đi mua sắm, tôi trở thành người vận chuyển, đây không phải là một chuyện đùa, quá kinh khủng.

Nhìn thấy miệng tiểu a đầu lẩm bẩm, không hài lòng, tôi chỉ còn cách lựa từng lời mà nói, từ trong túi rút ra một xấp tờ 100 nhân dân tệ, không hỏi bao nhiêu, nhét vào túi của cô bé, " Khó tránh chuyện phá sản", không dễ dàng nịnh được cô bé không can tâm tình nguyện đi.

Tôn Hữu Đạo thở phào.

Đợi Tôn Hữu Đạo và Trình Tân Kiến liên hệ, tôi vui vẻ bước lên xe, như một cơn gió, bắt đầu khởi động.

Bên trong có hai người con gái, khoảng 20 tuổi, nhìn cũng được, hai người đều ép tóc, trang điểm tương đối đậm, một người mặt tròn, và một người mặt dài, vì là ngồi nên không nhìn thấy thân hình, nhưng vòng một tương đối là đầy đặn. Người con gái có khuôn mặt tròn ngồi ở vị trí giữa, mặc chiếc áp cổ rộng, mặc chiếc quần bò bó, để lộ ra hai đôi chân đầy đặn.

Tôi không khỏi ngạc nhiên.

Tôn Hữu Đạo ngồi ở vị trí trung tâm, cười giải thích: "Là hai người bạn, chủ nhật chúng ta cùng nhau đi chơi nhé, em vào đi, hơi chật một chút, nhưng rất nhanh là đến.

Tôi gật đầu, bước vào xe.

Trình Tân Kiến đóng cửa giúp tôi, rồi mới về vị trí lái xe.

Xe vừa khời động, người con gái có khuôn mặt tròn giơ tay lên, cười rồi nói: "Xin chào, tôi tên là Quân Quân."

Nhưng cô ấy là học sinh trường đào tạo cảnh sát, đôi tay này không biết đánh chết bao nhiêu người, trong lòng tôi e ngại, mỉm cười không nói.

" Anh tên là gì vậy? Là bạn của anh Tôn?"

Quân Quân thấy tôi không nói, không giận, mỉm cười, hỏi.

" Tôi tên là Liễu Tuấn."

Nhìn anh Tôn Hữu Đạo và Trình Tân Kiến, tôi trả lời.

Quân Quân cười, chỉ sang người con gái bên cạnh, nói: " Đây là Mỹ Mỹ, bạn học của tôi, học sinh chuyên ngành hộ lý trường chúng tôi."

" Xin chào, Liễu Tuấn."

Mỹ Mỹ giơ tay lên chào.

Người này ăn mặc tương đối chỉnh tề.

Tôi cũng giơ tay lên, nhẹ nhàng : " Xin chào."

" Liễu Tuấn làm gì vậy? Nghe anh Tôn nói, anh rất giàu có ,phải không?"

Xem ra người con gái tên là Quân Quân biết tôi rất rõ, ngồi trên xe cô ấy luôn dựa vào người tôi.

Tôi cảm thấy có chút buồn cười, nhíu mày.

Tên Tôn Hữu Đạo này cũng thật là, sao lại cho hai người con gái này đi cùng chứ?