Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 269: Khác biệt giữa bí thư và thị trưởng




Chẳng qua dựa vào năng lực của Lưu Văn Cử, địa vị của Nghiêm Liễu như hiện nay một người là bí thư, một là thị trưởng, quyền lực chức vị được xếp vào hàng cao nhất của thành phố Bảo Châu, quyền lực chế hạn thực tế là hữu hạn.

Bí thư ủy ban huyện Hướng Dương Đường Hải Thiên lên nhậm chức phó thị trưởng thành phố Bảo Châu, vào ủy ban thường vụ thành ủy, phó thị trưởng thường vụ do Lôi Vệ Quốc chủ quản công nghiệp đảm nhiệm, đây cũng là do chính quyền tỉnh hiện nay rất coi trọng việc “Thí điểm khôi phục các doanh nghiệp quốc doanh phá sản” và công nghiệp của thành phố Bảo Châu.

Như vậy, ủy an thường vụ thành ủy , chính quyền sẽ có 3 người để tăng thêm sức nặng trong lời nói tại hội nghị ủy ban thường vụ đây là kết quả việc thương lượng giữa Nghiêm Ngọc Thành và cha.

Sau khi trải qua sóng gió thì liên minh Nghiêm Liễu lại lần nữa “Thống nhất thiên hạ”. trong lòng hai người đều xác định rõ, trong một thời gian nhất định một trong hai người sẽ phải điều đi một, nếu như người ra đi là Nghiêm Ngọc Thành Ngọc Thành thì coi như cha không thể lên chức bí thư, ít nhất cũng có tiềm lực của “Vạch giang mà trị” của tân bí thư. Nếu như người đi là cha thì dựa vào nền móng của Nghiêm Ngọc Thành tại thành Bảo Châu, bất kì ai nhậm chức tân thị trưởng cũng không đủ quyền uy để gây chiến với bác ta.

Sau Đường Hải Thiên, bí thư ủy ban huyện huyện Hướng Dương do huyện trưởng Lưu Hòa Khiêm đảm nhiệm. Trần Lập Hữu lên làm huyện trưởng. tổng giám đốc công ty Ngũ Phong, Hồ Gia Huy lên đảm nhiệm chúc phó huyện trưởng. Công ty ngành rượu sẽ do Từ Quốc Vĩ đảm nhiệm.

Trước khi Đường Hải Thiên lên làm phó thị trưởng thành phố, thì công việc của cậu Trần Thành Lâm đã được sắp xếp theo ý của cha. Đường Hải Thiên rất hài lòng với cậu, muốn tiếp tục giữ cậu làm thư kí. Cha đã nghĩ đến chuyện này, cậu cũng đã hơn 20 rồi, không thể chỉ làm công tác cơ quan được, nên cho đi thực nghiệm rèn luyện, do đó sắp xếp đến trấn phong lâm làm bí thư ủy ban đảng. Cấp phó khoa nhưng hưởng đãi ngộ của cấp chính khoa.

Người tôi tin cậy nhất là Trình Tân Kiến như mong muốn làm cục trưởng cục công an huyện kiêm phó bí thư ủy ban pháp luật chính trị huyện, và Tiêu Kiếm làm đại đội trưởng đại đội trị an.

Nhận được tin liền gọi điện ngay cho tôi trong đêm, vô cùng vui sướng, chỉ chi chi cha cha nói sẽ đến thành Nam Phương thăm tôi. Nói không say không chiu rút quân về. ha ha, lão Trình thật đáng yêu.

Tôi cười nói chuyện khá lâu mới có thể làm cho Trình Tân Kiến bình tĩnh trở lại. Nói tóm lại là cục bộ cán bộ thành phố Bảo Châu hiện nay, đều làm cho Nghiêm Ngọc Thành và cha hài lòng chỉ trừ Lưu Văn Cử ra, thì cũng chỉ có chút phiền phức bên chỗ đề bạt Lương Quốc Cường thôi.

Nghiêm Ngọc Thành có ý đề bạt Lương Quốc Cường đảm nhiệm cục trưởng cục công an thành Bảo Châu kiêm phó bí thư ủy ban pháp luật chính trị thành phố.

Vốn kiêm nhiệm bí thư ủy ban pháp luật hành chính cục trưởng cục thành phố Mao Nghĩa Y không vấn đề, tuổi đời của ông ta còn hơn Nghiêm Ngọc Thành, ngoài 50, thời gian kiêm nhiệm bí thư ủy ban pháp chính và cục trưởng cục công an rất lâu, cũng nên thay đổi. Đặc biệt là nhìn thấy dấu ấn của Nghiêm Liễu tiến thêm 1 bước, mọi quyền lực đều tập trung trong tay họ, người vốn thận trọng như Mao Nghĩa Y quyết định lựa chọn cách hợp tác toàn diên,

Nhưng bổ nhiệm và bãi miễn của cục trưởng cục thành phố lại cơ chế quản lý cuả hai cơ quan. Thành ủy đồng ý nhưng vẫn phải đợi phòng công an tỉnh đồng ý mới cơ thể hành động.

Trương Kiệt vào tù, chính là khi Lương Quốc Cường còn đảm nhiệm chức bí thư ủy ban pháp chính thành phố Bảo Châu làm, mối thù này làm sao trưởng phòng Trương quên được? Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài làm “Nhận người thân thích”, muốn hệ thống công an này trắng trợn bổ nhiệm người thân tín của mình vào, hơ hơ, không thể được nếu còn lão Trương này,

Ái biết được rằng trưởng phòng Trương ngang ngạnh, bí thư Nghiêm Ngọc Thành còn ngang ngạnh hơn.

Nghiêm Ngọc Thành Ngọc Thành vì chuyện này đã đến tìm người thân thích tại tỉnh thành. Tìm đến Long Thiết Quân, nói những câu chẳng có chút hòa bình gì “Trị an xã hội thành phố Bảo Châu, dốt cuộc là cục công an thành phố Bảo Châu hay phòng công an tỉnh trực tiếp quản lý?”người ta nhận chức làm cục trưởng cục thành phố, lão Trương dựa vào cái gì mà nói này nói nọ?

Nghiêm Ngọc Thành khí thế hừng hực, quên mất một điều đang nói chuyện với “Long đại bác” chứ không phải là trưởng phòng Trương.

Kết quả bị Long Thiết Quân răn dạy quở mắng!nói đường đường là bí thư thành ủy, nói ra những câu ảnh hưởng nghiêm trọng đến tinh thần đoàn kết, không chú ý chút nào tới ảnh hưởng của nó, lại cứ “Gảy đàn lung tung”

Con người Nghiêm Ngọc Thành thật đáng nể, mặt mũi cũng dầy, bị Long Thiết Quân quở mắng như vậy chẳng ăn năn mà lại còn cười, lại đội cho Long Thiết Quân chiếc mũ quan cao, khen ngợi hết lời, đồng thời với những lời nịnh hót lại là ý đã hiểu rất rõ rồi, bí thư Long Thiết Quân nếu như bí thư Long không phân xử “Công bằng”thì tôi sẽ cứ ở đây không về.

Thấy người này đã lớn không còn nhỏ gì nữa mà lại dở cái trò “Ăn vạ”

Đã thế này Long Thiết Quân dở khóc dở cười, đành ra mặt thuyết phục trưởng phòng Trương đồng ý với cái bổ nhiệm này.

Nghiêm Ngọc Thành đắc ý đến chỗ tiên sinh chơi ai ngờ lại bị tiên sinh nói cho vài câu, lúc này mới tiếp thu được một chút.

“Ngọc Thành à, thành phố Bảo Châu của hôm nay, có thể nói là rất lớn mạnh nhưng cậu và Tấn Tài không nên lợi dụng chức quyền như vậy”

Tiên sinh nhắc nhở người đồ đệ đang đắc ý kia. Nghiêm Ngọc Thành hơi ngạc nhiên, cẩn thận hỏi: “Thầy, thầy thấy có gì không đúng?”

“Không đúng cũng không thể nói được, mấy tháng nay, cấp trên nhiều lần yêu cầu”phản đối giai cấp tư sản tự do hóa” trong thành hai người cần chú ý đến vấn đề này.

Nghiêm Ngọc Thành thở phào nói: “Chúng em dốc toàn lực phát triển kinh tế địa phương lại không tồi….”

Tiên sinh nghiêm mặt nói: “Hồ đồ!cậu hiện nay không phải là thị trưởng mà là bí thư. Trong một tỉnh coi như là đại tướng , sao lại có tầm nhìn hạn hẹp như vậy?”

Thấy tiên sinh phẫn nộ như vậy Nghiêm Ngọc Thành lập tức im lặng những cũng có chút không phục. Tiên sinh châm thuốc hút, uống tách trà, nhìn Nghiêm Ngọc Thành, từ từ nói: “Cậu lên được chức vụ này, mắt chỉ nhìn được cái trước mắt, việc phát triển kinh tế địa phương, giao cho Tấn Tài lo, cậu cần thi thoảng nhảy ra khỏi cái vòng đó, nhìn ra thế giới ngoài kia!”

Đây vốn là “Con đường làm quan” là Nghiêm Ngọc Thành sung bái.

“Thời gian này sẽ có những biến động, càng cần phải cẩn thận. những việc vi phạm nguyên tắc cần cố gắng ít làm thôi

Nghiêm Ngọc Thành hơi toát mồ hôi, nhắc tới việc vi phạm nguyên tắc, bác ta thật sự làm không ít, đặc biệt là khi đảm nhiệm chức chuyên viên và thị trưởng, lại thường làm nữa. Nói bác ta “Dối trên lừa dưới” hoặc lạm dụng chức nhưng có chút thủ đoạn, cũng không thể nhận ra được. Cấp trên không truy cứu thì không sao nhưng một khi nhận ra chỉ việc này cũng đủ làm khó cho bác ta rồi.

“Thầy, việc như thế này, những khu vực khác cũng thường làm, không chỉ riêng tthành phố Bảo Châu..”

“Người ta làm, cậu cũng nhất định làm theo à?”

Tiên sinh không vui nói.

“Khi không có biến động, thì vi phạm một vài lần, cấp trên cũng cười xòa cho qua, nhưng khi có biến động thì sẽ nắm lấy làm điển hình!”

Nghiêm Ngọc Thành như bừng tỉnh ngộ.

Với tư cách cán bộ cấp cao trong thể chế, làm sao không biết sự lợi hại của “Bắt điển hình”?

“Khi làm công tác cụ thể, cần học tập Tấn Tài. Theo ta quan sát, anh ta càng ngày càng trấn tĩnh, việc gì, công tác chuẩn bị cũng rất tốt, rất nhiều khi, chỉ làm không nói, những lời phung phí cũng ít đi, Ngọc Thành à, mỗi người có 1 sở trường riêng, cũng không đủ, cần thường xuyên học hỏi”

Nghiêm Ngọc Thành trầm ngâm suy nghĩ, từ từ gật đầu.từ khi nhậm chức chủ nhiệm ủy ban cách mạng huyện Hướng Dương, từ trước đến nay con đường làm quan của bác ta rất thuận lợi, dường như không có trở ngại nào quá lớn. Từ đó đến nay, cũng làm cho bác ta trở nên tự đại.

Lần đối đầu với trưởng phòng trương là một minh chứng rõ rệt.

Nếu như đổi người bên cạnh, không khéo sẽ từ từ. Trưởng phòng Trương cũng không thể cả đời ở trong phong công an không đi. Dù sao Lương Quốc Cường vẫn còn trẻ, đợi 1-2 năm để lên chức này cũng chẳng sao. Một bí thư thành ủy thế mạnh như thế này, không thấy được việc đợi thời cơ sao. Lại gây ra “Lòng căm thù giặc” của cán bộ cơ quan đầu não, sẽ làm cho sau này rất nhiều việc khó giải quyết.

Thấy điếu thuốc cháy sắp tới tay, tiên sinh đưa cho Nghiêm Ngọc Thành điếu khác, tự mình dập điếu đó đi.

“Ngọc Thành, sau việc lần này, nắm vững kiến thiết kinh tế là không tồi nhưng đoàn kết xã hội nhất định phải chú ý, đặc biệt là công tác thí điểm cải cách lần này của các cậu, nhất định phải nắm lấy trọng điểm, tiếp tục chú ý đến nó, đặc biệt là cần sắp xếp vị trí thỏa đáng cho công chức đổi nghề, đề phòng xã hội rối ren. Từ từ tạo thành tích không cần vội vàng, nhưng quyết không thể báo cáo sai tình hình, báo tin xấu. chú ý tâm tư của cấp trên, đây là những vấn đề có liên quan tới toàn diện, nếu như ảnh hưởng đến cán bộ trong tỉnh thậm chí trung ương thì hậu quả khôn lường, cần đặc biệt để tâm!”

Tiên sinh nói rất chậm, nhấn mạnh từng câu từng chữ một, rất có tính truyền cảm.

Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, cẩn thận tiếp thu.

“Mấy năm nay cải cách mở cửa, kiến thiết kinh tế cả nước đều dành được nhiều thành tựu đáng kể, nhưng cũng dẫn đến rất nhiều vấn đề ví dụ đạo đức quan của số ít cán bộ thay đổi. dần dần phát sinh nhiều vấn đề, thành ủy và ủy ban kỉ luật các cậu cần tăng cường chú ý hơn, không được đẫn đến việc đối lập nhau. Điểm này, phương hướng tuyên truyền chỉ đạo cần nắm vững, người làm lãnh đạo cần luôn ghi nhớ trong lòng…”

Mấy năm gần đây Nghiêm Ngọc Thành thật sự rất bận rộn hai thầy trò rất ít cơ hội nói chuyện với nhay như thế này, hôm nay là cơ hội hiếm có chu tiên sinh đã lên lớp một “Đại bài học”cho Nghiêm Ngọc Thành.

Nghiêm Ngọc Thành cười: “Dây chính là dụng ý đưa Dung Bách Xuyên vào trong thành phố chúng em phải không ạ?”

Dung Bách Xuyên chính là sở trưởng sở giáo dục ló luận bộ tuyên truyền tỉnh ủy, tân bộ trưởng bộ tuyê truyền thành phốBảo Châu.

Tiên sinh từ từ nói: “Dung Bách Xuyên trưởng thành chín chắn, rất thành thọa những chính sách nghiên cứu, nên có thể giúp đỡ cậu được”

Nghiêm Ngọc Thành cười nóid: “Người mà thầy chọn nhất định không tồi”

Sở giáo dục lý luận là một trong những cơ quan trọng yếu của bộ tuyên truyền tỉnh ủy, được gọi là “Người nhiều mưu trí” của bộ trưởng tuyên truyền, những đối tượng sau khi được đào tạo bồi dưỡng, nếu không phạm phải sai lầm nào thì tiền đồ sẽ rất sáng lạng

Chu tiên sinh tán thưởng người này nhiều như vậy, bảo kiếm như thế này đặt vào thành phốBảo Châu, đây có thể coi như là Chu tiên sinh sinh đặc cách cho cậu học trò Nghiêm Ngọc Thành.

“Dung Bách Xuyên lần này, vốn là sẽ được đề bạt trong bộ…” tiên sinh dừng một chút rồi nói tiếp: “….việc về chính sách nên thường xuyên trao đổi với anh ta..”

“Vâng, em nhớ rồi”

Câu này nói ra có thể thấy một Nghiêm Ngọc Thành “Bướng bỉnh không chịu phục tùng”, lại chỉ còn có khí phách của một học trò nhỏ.

“Thầy, kì thực không nói giấu thầy, với đội ngũ cán bộ, em cũng rất có chút chỉnh đốn, con người Lưu Văn Cử, thật không làm thế nào được…”

Vừa ngoan ngoãn được một chút, Nghiêm Ngọc Thành Ngọc Thành lại nhắc đến chuyện của Lưu Văn Cử.

Chu tiên sinh mới đảm nhiệm chức bộ trưởng tuyên truyền tỉnh ủy, những lời nói trong hội nghị thường vụ căn bản vẫn chưa có những ý kiến nào.Nhưng theo những biến động của thời gian, tiên sinh làm công tác tại bộ này cũng dần dần có thực quyền trong tay, nhiều lần đã dành được sự khen ngợi của bộ tuyên truyền. những việc như này thì cũng không nói đến nữa, bản thân tiên sinh trong “Nội thám” cũng thường xuyên có những bài văn có giá trị, trong đó có nhiều lần thậm chí còn trực tiếp ảnh hưởng đến những chính sách quan trọng của chính quyền trung ương. Với nhưng thành tích của một cán bộ cấp cao như vậy thì chẳng ai dám xem thường cả. do đó hiện nay tiên sinh không nói thì thôi, một khi đã có lời phát biểu tại hội nghị thường ủy tỉnh thì ngay cả Lạc Tử Dung cũng phải chăm chú nghe.