Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1917: Thổ hoàng đế




Xe số 2 Tỉnh ủy đã đến trạm thu phí, lập tức có vài cảnh sát bước nhanh tới, tại cửa xe hơi nhấc tay cúi chào.

Liễu Tuấn hơi hạ cửa sổ xe xuống.

"Báo cáo tỉnh trưởng, Thân Liên Thành phó cục trưởng cục Công an TP.Mã Đầu phụng mệnh ở đây chờ đón tỉnh trưởng, mời chỉ thị "

Là một cảnh sát ước chừng 40t, đeo một cảnh hàm cảnh đốc nhất cấp, hướng về Liễu Tuấn lớn tiếng báo cáo, cũng coi như giỏi giang.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu: "Thân cục trưởng, vất vả rồi."

"Tỉnh trưởng vất vả."

Liễu Tuấn lại gật đầu.

Thân Liên Thành lại kính thêm một lễ, xoay người chạy trở lại xe cảnh sát ở bên cạnh, kéo còi cảnh sát rồi đi trước mở đường. Một chiếc xe cảnh sát khác thì theo cuối cùng đoàn xe, tất cả chạy về hướng nội thành.

Sắc mặt Kha Khải Phàm liền trầm xuống.

Đường Bỉnh Trung cũng kiêu ngạo thật, không đến nghênh tiếp thì cũng không sao, chung quy là có văn kiện quy định, tuy là không phù hợp với "quy tắc ngầm" nên trên mặt mũi không có trở ngại. Bây giờ cảnh sát tới đón không ngờ chỉ là một phó cục trưởng, vị miễn cũng quá thất lễ. Một tỉnh trưởng đến đây mà không đáng được cục trưởng cục thành phố của họ ra mặt hay sao?

Tuy nhiên Kha Khải Phàm cũng không nói gì, nhìn từ kính hậu thấy sắc mặt của Liễu Tuấn rất bình tĩnh, không hề có vẻ không hài lòng.

Đi cùng với Liễu Tuấn lần này chính là Triệu Sư Phạm tân nhiệm thư ký trưởng Chính phủ tỉnh. Triệu Sư Phạm mỉm cười, nói: "Đồng chí Đường Bỉnh Trung ở trên vấn đề chấp hành văn kiện trong tỉnh rất mạnh mẽ mà, dẫn đầu bài trừ những lễ nghi phiền phức nghênh lai tống vãng này, có thể nói là điển hình."

Liễu Tuấn rất lý giải tính cách của Triệu Sư Phạm.

Đừng nhìn trên mặt Triệu Sư Phạm tuy đang cười, trong đầu có lẽ đã hận Đường Bỉnh Trung đến tận xương tủy. Liễu Tuấn là lãnh đạo mà Triệu Sư Phạm kính nể nhất, Đường Bỉnh Trung lại dám ngạo mạn dám như thế, quả thực là buồn cười. Hắn định khi nào có dịp cũng phải lĩnh giáo một chút thủ đoạn của Đường bí thư.

Liễu Tuấn chợt cười, thản nhiên nói: "Không làm những thủ tục này, rất tốt."

"Đúng vậy, Đường bí thư là người kiên quyết dám nghĩ dám làm, trước đây khi Hồng Thiên Kính còn chưa rơi đài, hai người họ được xưng là hai vị bí thư Thành ủy có tâm dám nghĩ dám làm nhất trong tỉnh ta. Quả nhiên là cán bộ lãnh đạo tương đối có quyết đoán."

Triệu Sư Phạm vừa cười vừa nói.

Hai vị bí thư Thành ủy có tâm dám nghĩ dám làm nhất, một người thì đã ăn đạn, còn lại một người này thì vẫn cường thế như trước, thực sự là hảo khí phách. Đường Bỉnh Trung này cũng có thể coi là "phú quý hiểm trung cầu". Tùy Thiện Nghĩa dưới uy áp của Liễu Tuấn làm rùa đen rút đầu, chính là cơ hội tốt để Đường Bỉnh Trung hắn biểu hiện. Đối với tuyển cử nhiệm kỳ mới trong tỉnh vào hai năm tới, Đường Bỉnh Trung đã ôm một ý nghĩ. Chỉ cần ở chỗ Lưu Phi Bằng để lại ấn tượng tốt, cơ hội hẳn là rất lớn. Uông Quốc Chiêu không phải là ở Nguyên Nam đảm nhiệm bí thư Thành ủy kiêm luôn phó tỉnh trưởng Thường vụ hay sao? Đường Bỉnh Trung tự nhận năng lực của mình cũng không dưới Uông Quốc Chiêu.

Then chốt là phải mặt trên có người thưởng thức.

Kha Khải Phàm không khỏi âm thầm bội phục, vào lúc này Triệu Sư Phạm nhắc tới Hồng Thiên Kính, có thể nói là vừa khin khít. Chỉ mong kết cục của Đường Bỉnh Trung tốt hơn so với Hồng Thiên Kính.

Rất nhanh, đoàn xe đã chạy tới trước cửa trụ sở Thành ủy TP.Mã Đầu.

Ở đây thì lại đông nghịt người, các cán bộ lãnh đạo chủ yếu của tứ đại ban TP.Mã Đầu đều đến đông đủ, cung kính bồi tiếp Liễu tỉnh trưởng đại giá, đầu lĩnh chính là bí thư Thành ủy Đường Bỉnh Trung.

Đường Bỉnh Trung thân hình cao lớn, người hơi béo, mặt đầy hồng quang, đầu hơi bị hói, điều này có vẻ làm cho khuôn mặt của hắn càng thêm rộng rãi. Biểu hiện trên tư liệu thì Đường Bỉnh Trung năm nay 48t, chính là tuổi tác trẻ trung khoẻ mạnh. Chỉ nhìn bề ngoài, hình như còn trẻ hơn tuổi tác thực tế của hắn vài tuổi.

Xe Audi chậm rãi dừng lại trước đoàn người hoan nghênh.

Kha Khải Phàm bước nhanh xuống xe rồi mở cửa xe cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn đi xuống xe, lúc này Đường Bỉnh Trung mới tiến lên vài bước, tươi cười nắm tay chào hỏi với Liễu Tuấn.

"Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng tới TP.Mã Đầu thị sát công tác."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Đồng chí Bỉnh Trung, vất vả rồi."

"Ha ha, tỉnh trưởng không ngại đường xa mà đến, đó mới là vất vả."

Liễu Tuấn gật đầu, sau đó được Đường Bỉnh Trung dẫn dắt đến nắm tay óới từng người phụ trách của bốn ban TP.Mã Đầu. Ngoại trừ Đường Bỉnh Trung, cán bộ lãnh đạo trong thành phố khác đối với Liễu tỉnh trưởng vẫn thập phần kính cẩn, dáng tươi cười ngưỡng mộ trên mặt cũng rất chân thành.

Không phải ai cũng có dã tâm như Đường bí thư, đương nhiên cũng không phải ai cũng đủ can đảm như Đường bí thư.

Sôi nổi một trận mới xem như là nắm tay xong, Đường Bỉnh Trung liền đề nghị mời tỉnh trưởng cùng nhóm Triệu thư ký trưởng đến phòng họp Thành ủy lắng nghe báo cáo.

Liễu Tuấn khoát tay nói: "Đồng chí Bỉnh Trung, chuyên đề báo cáo sẽ không tiến hành tại phòng họp, chúng ta đến hiện trường khu khai phát đi. Báo cáo cũng có thể tiến hành tại hiện trường."

Đường Bỉnh Trung và các cán bộ khác thoáng trố mắt. Mặc dù tất cả mọi người đều biết rõ tác phong công tác của Liễu tỉnh trưởng, nhưng đã đến cửa trụ sở Thành ủy cũng không đi vào mà trực tiếp tới ngay khu khai phát, điều này vẫn ngoài dự liệu của họ.

"Đồng chí Bỉnh Trung , đồng chí Khánh Vĩ. . . mấy người đi cùng tôi đến khu khai phát đi, những đồng chí khác thì làm việc theo bản chức."

Đồng chí Khánh Vĩ ở đây chính là Lý Khánh Vĩ thị trưởng của TP.Mã Đầu. Mấy người khác Liễu Tuấn điểm danh đều là lãnh đạo chủ chốt của Phủ thị chính Thành ủy TP.Mã Đầu, các cán bộ lãnh đạo phó chức khác thì không cần phải đi theo.

Liễu Tuấn phân phó hoàn tất, trực tiếp xoay người lên xe.

Đường Bỉnh Trung cũng chỉ hơi do dự, lập tức làm ra quyết định, cùng thị trưởng Lý Khánh Vĩ trao đổi ánh mắt một cái rồi đều tự leo lên xe, đi theo sát phía sau xe số 2 Tỉnh ủy tiến về khu khai phát Cửu Lam.

Khu khai phát Cửu Lam ở phía Đông Nam TP.Mã Đầu, do bảy hương trấn cấu thành, diện tích khu trực thuộc hơn 300 km², nằm ở chỗ giao giới của huyện ngoại thành và TP.Mã Đầu, trên cơ bản xem như là vùng ngoại thành, cách trụ sở Thành ủy Mã Đầu khoảng chừng 30 km lộ trình.

Trên đường đi tới, kiến thiết ở nội thành TP.Mã Đầu vẫn rất tốt. Bởi vì có sự tồn tại của tập đoàn sắt thép Mã Đầu nên TP.Mã Đầu được xem là phát triển nhanh nhất trong bốn thành phố tài nguyên ở bắc bộ, bởi vậy Đường Bỉnh Trung rất có lòng tin.

Khu khai phát Cửu Lam gần kề với khu nam của tập đoàn sắt thép Mã Đầu, cách chỉ có 10km.

Xe cảnh sát dẫn đường đương nhiên là hướng về nơi dùng chân của cơ quan Công ủy khu khai phát Cửu Lam, nơi này nằm ở trên trấn Cửu Lam. Trấn Cửu Lam chỉ là một trấn ngoại thành, quy mô thôn trấn không lớn, diện tích quảng trường cũng chỉ hai ba km². Đương nhiên so với trấn nông thôn chân chính, trấn Cửu Lam cũng có thể coi là "thành phố lớn", dù sao nó cũng nằm sát bên nội thành TP.Mã Đầu mà.

Mặc dù là khu khai phát mới vừa thành lập, Công ủy của khu khai phát Cửu Lam cùng trụ sở hội Quản ủy vô cùng khí phái, kiến trúc chín tầng được xây hoàn toàn mới, trước mặt trụ sở là một quảng trường rất lớn, nền đá bằng phẳng, nhìn qua rất có khí thế.

Liễu Tuấn xuống xe tại phía trước quảng trường, ngẩng đầu nhìn tòa trụ sở làm việc cao to nguy nga, hướng về Đường Bỉnh Trung và Lý Khánh Vĩ đang đi đến, nói: "Trụ sở của hội Quản ủy không kém hơn trụ sở của Phủ thị chính Thành ủy TP.Mã Đầu chút nào, rất khí phái."

Trên mặt Lý Khánh Vĩ lộ ra vẻ xấu hổ.

Có quan hệ đến việc kiến thiết hai trụ sở cơ quan của khu khai phát, giữa Lý Khánh Vĩ và Đường Bỉnh Trung đã nảy sinh một số ý kiến bất đồng. Lý Khánh Vĩ là thị trưởng nên thích tính toán về kinh tế hơn. Hắn cho rằng khu khai phát này vừa mới thành lập, cái gì cũng chưa có làm, trước tiên đã sửa sang tòa trụ sở làm việc xa hoa như thế, hơn nữa còn làm cả hai nơi, điều này thì hơi quá lố. Tất cả những thứ này đều muốn tài chính thành phố móc tiền ra bên ngoài cả, nó sẽ không chịu nổi gánh nặng. Về phần trông cậy vào hai khu khai phát sau khi phát triển lên sẽ hoàn tiền lại cho thành phố, Lý Khánh Vĩ cũng biết chỉ là một trò cười mà thôi.

Cái dạng Khu khai phát này TP.Mã Đầu đã làm qua không ít, thời gian làm cũng tương đối dài, chưa thấy cái nào kiếm được tiền, lỗ vốn thì nhiều, đều phải cần tài chính trợ cấp. Hiện tại lại làm thêm hai khu khai phát mới, không có một chút ưu thế nào đáng nói, thậm chí đến bây giờ đều là thao tác trái luật, "thần thiếp không rõ". Trông cậy vào thương nhân bên ngoài đến đầu tư vào thì quá không hiện thực.

Khu khai phát này của các người bất cứ lúc nào cũng có thể bị bỏ đi, tôi còn đầu tư làm gì?

Thương nhân người ta cũng không phải đồ ngốc mà.

Thành thật mà nói, đối với việc Đường Bỉnh Trung kiên trì muốn làm hai khu khai phát này, ở sâu trong nội tâm Lý Khánh Vĩ rất không tán thành. Một câu nói, việc này chính là làm bừa. Vì xuất con số, xuất chiến tích.

Trước đây Hồng Thiên Kính tại TP.An Phong cũng chính là làm như thế.

Nếu nói đến thì lúc trước quả thực cũng rất có cảnh tượng, nhưng hiện tại thì thế nào?

Chỉ là tính tình Đường Bỉnh Trung cực kỳ cường thế, lại có tư cách, nắm giữ quyền lực cao nhất của TP.Mã Đầu, nếu hắn kiên trì muốn làm như thế, Lý Khánh Vĩ cũng không dám quá phận phản đối.

Hiện tại thấy Liễu Tuấn xin hỏi, Đường Bỉnh Trung liền đáp: "Tỉnh trưởng, khu khai phát Cửu Lam là khu vệ tinh của Cty sắt thép Mã Đầu tới quy hoạch. Một số phân xưởng của Mã Cương đã cung ứng cho hiệp hội thương nghiệp tập trung đến khu khai phát này để kiến thiết đầu tư. Triển vọng có lẽ rất tốt."

Đường Bỉnh Trung nói vậy nghe có vẻ như hỏi một đằng, trả lời một nẻo, kì thực đây cũng là đưa ra câu trả lời khéo léo đối với câu hỏi của Liễu Tuấn. Nếu đã là công trình lớn, trụ sở làm việc của khu khai phát cũng không thể quá khó coi, bằng không thương nhân đầu tư sẽ không có lòng tin.

Hiện tại mọi việc không phải đều chú ý tới cái vẻ ngoài hay sao?

Cũng có thể coi đây là "truyền thống lâu đời" ở trong nước?

Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Cũng chưa hẳn cần phải tại phòng làm việc xa hoa mới có thể làm công tác tốt. Lúc trước chủ tịch tại sơn thôn ở Hoa Bắc cũng chỉ huy chiến tranh giải phóng toàn quốc, cũng đạt được thắng lợi vĩ đại đó thôi."

Lời Liễu Tuấn vừa nói ra, vẻ mặt của các cán bộ TP.Mã Đầu đi cùng đều biến sắc. Vốn cũng biết lần này Liễu tỉnh trưởng không phải là đến để trao giải cho TP.Mã Đầu, nhưng mới chân ướt chân ráo đến đã không lưu tình như thế vẫn là ngoài dự liệu của mọi người.

Các cán bộ đều thêm vài phần cẩn thận, cũng không nên một câu nói sai sẽ rước lấy Liễu tỉnh trưởng dạy bảo cho một trận.

Liễu nha nội quả thực là quá khác người so với các quan viên thông thường.

Sắc mặt Đường Bỉnh Trung hơi đổi, lập tức khôi phục lại bình thường, vừa cười vừa nói: "Tỉnh trưởng chỉ bảo rất đúng. Hiện tại nếp sống trên xã hội quả thực là thay đổi, chỉ nhận la y bất nhận nhân a."

Các cán bộ của TP.Mã Đầu vừa nghe vậy lại không khỏi thập phần bội phục đối với Đường bí thư. Quả nhiên không hổ là người đứng đầu Thành ủy, công phu "trong bông có kim" rất rất cao, chắc cũng chỉ Đường bí thư mới có can đảm tại trước mặt Liễu tỉnh trưởng nói như thế thôi nhỉ?

Nhận định thế cục trong tỉnh là thật sự phải thay đổi.