Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1894: Thằng ranh con




Liễu Tuấn đang đưa đũa ra gắp thức ăn, nghe thế thì giật mình, thu đũa lại nhìn Trình Tân Kiến.

Tin tức này với Liễu Tuấn mà nói đúng là khiến y phải kinh ngạc.

Thời gian gần đây Liễu Tuấn cảm thấy mình có chút tụt hậu, mạng lưới quan hệ to lớn kia tựa hồ đột nhiên mất đi tác dụng, một số nguồn tin tức bị đình trệ.

Nói ra chẳng thể trách bạn bè của y không thông báo cho y kịp thời, mà là thế cục quá phức tạp, có thể nói là xảy ra bất thình lình. Một số sự điều động đều mang tính đột xuất, người đưa ra kiến nghị trước đó còn chưa suy tính chu toàn thì người lấy đâu ra tin tức.

Trình Tân Kiến nói:
- Lương bộ trưởng năm nay 63, sắp tới giới hạn nhậm chức rồi. Nghe nói rất có khả năng điều tới chính pháp ủy TW làm phó bí thư, còn có thể làm thêm một khóa nữa.

Theo quy định của văn kiện TW, tuổi của cấp chính bộ là 65, nếu như tại như chưa hết nhiệm kỳ, có thể kéo dài thêm ba năm. Cho nên một số bí thư hoặc tỉnh trưởng khi đổi khóa dưới 63 tuổi có thể làm thêm một khóa, nếu trên 63 phải lui về tuyến hai.

Cận Tú Thật gặp phải tình huống này, khi đổi khóa vừa tròn 63, phải lui về tuyến 2.

Còn bộ ủy ban quốc vụ viện đổi khóa vào tháng 3 năm sau, Lương Quốc Cường cũng đã 63, phải lui về tuyến 2. Nếu như ông tới chính pháp ủy TW có lẽ còn có khả năng làm thêm một khóa, ở một số chức vị không mẫn cảm lắm, vấn đề tuổi tác không quản quá chặt. Nghe qua thì vị đại lão đưa ra kiến nghị này rất là quan tâm tới Lương Quốc Cường.

Nhưng mọi người đều rõ, đây hiển nhiên là nhắm vào cái ghế của ông, có kẻ sốt ruột muồn thay thế rồi.

Như Chu tiên sinh đã nói, tình hình bộ công an rất phức tạp, bộ trưởng hiện nhiệm là đại tướng trung kiên có danh vọng cực cao ở bên kia, năm sau đổi khóa, ông ta rất có khả năng thay thế Cao Kính Chương làm bí thư chính pháp ủy TW. Lương Quốc Cường dù không phải là do ông ta đề bạt lên, nhưng năng lực công tác cao, xuất thân quân nhân, phối hợp với ông ta không tệ.

- Còn có tin tức gì thêm không?
Liễu Tuấn trầm giọng hỏi.

- Có thì có, nhưng toàn là tin bên lề.

Liễu Tuấn gật đầu ý bảo Trình Tân Kiến nói tiếp, dù sao không phải là nói chuyện với tổ chức, bạn bè tán gẫu với nhau không cần quá chú ý.

- Bọn họ nói chuyện này có liên quan tới bên Minh Châu, để Lương bộ trưởng tới chính pháp ủy là nhường đường cho Ung Chiêu Bình, bên kia muốn tặng cho nhà họ Cao một ân tình, để nhà họ Cao ra mặt nói đỡ cho vài câu.

Trình Tân Kiến cau mày nói, mặt lộ ra vẻ lo lắng hiếm thấy.

Trình Tân Kiến không chỉ là lãnh đạo của đám anh em bọn họ, mà còn là lãnh tụ tình thần. Bất kể Trình Tân Kiến hay Tiêu Kiếm, Tiêu Vũ đều là do một tay Lương Quốc Cường kéo lên, gần như luôn công tác phía dưới Lương Quốc Cường. Hiện giờ ông đột nhiên có khả năng điều chức, lạc quan thư Trình Tân Kiến cũng đột nhiên thấy áp lực. Chưa nói cái khác, Lương Quốc Cường đi, mấy anh em bọn họ khẳng định không còn ngày tháng thoải mái như bây giờ.

Trình Tân Kiến tác phong cứng rắn, mấy năm qua đắc tội với không ít người.

Liễu Tuấn trầm ngâm không nói.

Cho dù Lương Quốc Cương nói là tin tức bên lề, có điều Liễu Tuấn vừa nghe là hiểu ngay, chuyện này đúng 8 phần 10. Dưới tình huống bình thường tuyệt đối không có chuyện điều chỉnh nhân vật số hai của bộ công an vào lúc này, thêm một năm nữa hoàn thành giao ban sẽ không gây ra bất kỳ náo động lào.

Ung Chiêu Bình là đại tướng đắc lực của nhà họ Cao, cũng là người phát ngôn của Cao Kính Chương ở bộ công an. Để Ung Chiêu Bình sớm ngày lên được nấc thang này là rất có lợi cho nhà họ Cao. Cao Kính Chương năm sau lui về cũng yên tâm. Nếu không tới khi Cao Kính Chương không còn tại vị nữa chẳng may xuất hiện biến cố gì không phản ứng kịp.

Hiện giờ bên kia đề xuất điều chỉnh Lương Quốc Cường, đưa Ung Chiêu Bình lên ý đồ lấy lòng nhà họ Cao rất rõ ràng.

Đoán chừng còn có một số cương vị công tác sẽ có biến hóa tương tự trong thời gian này. Bên kia đang muốn được tuyệt đại đa số thế lực ủng hộ để vượt qua khó khăn.

- Chuyện này bản thân sư phụ có ý kiến gì không?
Liễu Tuấn hỏi.

Trình Tân Kiến lắc đầu nói:
- Con người Lương bộ trưởng thì cậu cũng biết đây, luôn rất nguyên tắc. Chuyện của các anh em có thể ra mặt tranh , còn chuyện của bản thân thì khẳng định sẽ không nói gì, phục tùng an bài của tổ chức.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu.

- Tôi thấy chuyện này phải trao đôi với hai vị lão gia tử, không cho bọn chúng làm càn. Con bà thằng Vu Hướng Hoành đúng là chẳng ra cái mẹ gì, mình phạm pháp thì phải trừng phạt. Chẳng lẽ vì bảo vệ hắn mà làm chó gà không yên.

Trình Tân Kiến phẫn nộ nói, quai hàm bành ra, từ khi theo Liễu Tuấn tới nay, Trình Tân Kiến sĩ đồ thuận lợi, công tác cũng thường được biểu dương đánh giá tốt. Trình cục bình sinh ghét nhất là bị cười ta bắt chẹt.

- Tiểu Tuấn, cậu nói xem lần này rốt cuộc có lật được Vu Hướng Hoành không? Tôi nghe nói một số nguyên lão trong Đảng tỏ thái độ, nói Vu Hướng Hoành bản chất là không tệ, là cán bộ tốt. Phải cho phải đồng chí phạm sai lầm, chỉ cần sửa đổi vẫn là đồng chít tốt.

Trình Tân Kiến hạ thấp giọng nói.

- Chuyện này anh đừng quan tâm. Như anh vừa nói đấy, mặc kể là ai, phạm phá thì phải bị trừng phạt. Tôi tin đại bộ phận cán bộ lãnh đạo trong đảng đều chủ trì công chính.

Với giao tình hai người, vốn không cần nói lời quan cách như vậy. Có điều chuyện này quá mẫn cảm, Trình Tân Kiến lại công tác hành chính, không nên xen vào. Cho rù là ở chốn riêng tư bàn luận chuyện này cũng không thỏa đáng.

Trình Tân Kiến gật gù nói:
- Vậy cậu nói xem, chuyện của Lương bộ trưởng phải làm sao? Chẳng lẽ để mặc cho bọn chúng bài bồ?

Liễu Tuấn cười:
- Không lo, chỉ là tin đồn thôi. Nếu muốn điều động, còn có cả một quá trình, không phải do một kẻ nào đó nói mà quyết được.

Điều động các bộ cấp chính bộ thì nhất định phải thảo luận ở cuộc họp hạch tâm mới được quyết định. Đương nhiên là cán bộ chủ quản, ý kiến của Cao Kính Chương và Trâu bộ trưởng sẽ được mọi người tôn trọng.

Thấy Liễu Tuấn nói như thế, Trình Tân Kiến hơi yên tâm.

Liễu Tuấn tuy trẻ, nhưng sóng gió trải qua trên quan trường còn nhiều hơn bọn họ.

Chính đang nói chuyện một đám nam nữ nhốn nhào đi tới, ước chừng bảy tám người, đi đầu là một tên thanh niên tuổi trên hai mươi, thái độ vênh váo làm ra vẻ ta đây. Xúm quanh hắn đã phần là thanh niên chừng hai mươi, trong đó có hai cô gái chừng mười sáu mười bảy, cho dù ăn mặc rất thời thượng, mặt cũng trang điểm rất đậm, chưng vẫn không che hết được vẻ non nớt.

Clb Hoàng Gia cấp bậc không cao, ai cũng có thể vào giải trí.

Đám thanh niên này khi đi qua bên cạnh Liễu Tuấn, trong đó có một người hít hít lẩm bẩm:
- Là Mao Đài chính tông.

Mấy người khác đồng loạt nhìn lại.

Trình Tân Kiến cười:
- Thằng ranh con này biết hàng đấy.

Có thể ngửi mùi nhận ra Mao Đài chính tông, có thể thấy là người trong nghề "ăn nhậu", trình độ khá cao.

- Này, anh mắng ai thế hả? Nói chuyện chú ý một chút, mồm miệng dơ dáy.

Không ngờ Trình cục trưởng giọng lớn, cho rằng mình nói nhỏ lắm rồi, vẫn bị đám thanh niên nghe thấy, tức thì như tổ ong vò vẽ xông tới, một tên nhuộm tóc vàng quát thẳng vào mặt Trình Tân Kiến.

Kỳ thực câu "thằng ranh con" là câu cửa miệng của Trình cục trưởng, chẳng những nói với kẻ nửa mắt, mà đối với thanh niên trẻ mà hắn thích cũng thi thoảng nói câu này. Thậm chí một số cảnh sát trẻ cũng được hưởng đãi ngộ đó.

Trình Tân Kiến phất tay:
- Không có gì, không phải nói các cậu.

- Lừa ai thế hả? Rõ ràng nghe anh nói thằng ranh con.

Tóc Vàng không chịu buông tha, lại tiến thêm một bước, khí thế càng hùng hổ.

- Đúng thế chúng tôi đều nghe thấy.

Mấy tên khác cũng hướng ửng.

Trình Tân Kiến dở khóc dở cười, với tính khí của hắn, không chấp nhận người ta quát tháo mình như thế. Nhưng trước mặt Liễu Tuấn, Trình cục không muốn gây chuyện, đường đường cục trưởng cục ba bộ công an, lại đi chấp nhặt với đám thanh niên thật mất thân phận. Huống chi đúng là Trình cục đuối lý thật.

- Nghe thấy thì sao, dù sao không phải nói các cậu.
Trình cục trưởng bực bội nói.

- Ê này đồng chí già, cho rằng mình ghê lắm hả. Nói cho mà biết yếu đừng có ra gió, ở nhà lên mặt với vợ con ấy. Đừng có tới đây làm ra vẻ.

Tên thanh niên dẫn đầu trừng mắt lên.

- Thằng ranh con tao nói mày đấy, sao nào? Mày không phục à?

Tính khí Trình cục trường đúng là không tốt cho lắm, nhẫn nại rất kém. Thêm vào chuyện Lương Quốc Cuờng làm cho hắn ấm ức, đám thanh niên này cứ dây dưa mãi làm Trình cục trưởng nổi khùng, vỗ bàn đứng bật dậy quát.

- Á à, mày còn dám ngang, tao đánh chết mày.

Tóc vàng cùng là kẻ nóng tính, thấy Trình Tân Kiến "ngang ngược" như thế, sắn tay áo lên muốn động thủ, đối phương chỉ có hai người, bọn chúng có bảy tám tên, trong đó có 5 tên là nam, đánh nhau chẳng sợ thua thiệt.

Không ngờ có bàn tay lớn đặt lên vai Tóc Vàng, hắn cảm thấy như bị ngàn cân đè lên người, toàn thân không nhúc nhích được.

Tiêu Kiếm giật tay một cái, tóc vàng loạng choạng lùi lại.

Liễu Tuấn lắc đầu.