Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1892: Uy danh vang xa




Chu tiên sinh hỏi:
- Về mấy ngày rôi?

- Ba ngày ạ.

- Đã đi tới đâu?

- Hôm qua cháu tới chỗ đồng chí Hà Duyên An.

Liễu Tuấn hiểu ý tiên sinh, tuyệt không phải hỏi tới chuyện y đi chạy hạng mục.

Chu tiên sinh mỉm cười:
- Kế hoạch không tệ, có điều thực thì rất khó, đó là trọng địa căn bản của họ.

- Cho nên cháu mới muốn phá nó. Cháu định kiến nghị với nhạc phụ cháu, Tiêu Chí Hùng không nên để lại tinh N nữa có thể giao lưu tới tỉnh khác nhậm chức, cứ chú trọng phe cánh này phe cánh kia mãi không được, dù ở giải đoạn hiện tại, đó là sự thực bất đắc dĩ, nhưng ở góc độ lâu dài mà nói, phải nghĩa cách trừ bỏ, ít nhất là dần dần giảm bớt chuyện này.

- Ừ cháu có suy nghĩ như thế là rất tốt, bất kỳ thế chế nào cũng tồn tại các loại tệ nạn, hơn nữa rất khó mà đột phá từ căn bản. Bất cẩn một chút thôi sẽ khiến xã hội chấn động, phải khắc phục từng bước, tiêu trừ tệ nạn này ra sao là một đề tài rất quan trọng. Chau có thể bỏ thêm chút thời gian ở phương diện này, tìm biện pháp cải thiện thỏa đáng.

Chu tiên sinh nhìn Liễu Tuấn đầy kỳ vọng.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, y biết tiên sinh gửi gắm hi vọng rất cao vào mình.

Hai thầy trò giao lưu một hồi, đột nhiên có khác tới thăm.

Khác là trung niên nam nhân tuổi chừng 40, dáng không cao, nhìn qua rất trung hâu, vừa vào cửa đã gọi tiên sinh là "dượng", nói cũng là giọng huyện Hướng Dương.

Chu tiên sinh ở huyện Hướng Dương không có họ hàng trực hệ, bên phía sư mẫu thì có vài người thân, đoán chừng là thân thích của sư mẫu tới thăm

Nghe thấy có khách, sư mẫu cũng đi tới.

Nam nhân trung niên kia khom người chào sư mẫu, gọi là "cô".

Sư mẫu rất vui mừng:
- A, là Văn Các, nào nào, mau ngồi đi.

Xem chừng người này cũng thường tới thăm, chẳng những sư mâu, mà Chu tiên sinh cũng rất quen thuộc. Ông giới thiệu:
- Tiểu Tuấn, đây là cháu họ của sư mẫu cháu, tên Phương Văn Các, hiện giờ làm ăn ở thủ đô, thường qua chô bác.

Phương Văn Các vừa mới ngồi xuống lại đứng dậy cúi chào Liễu Tuấn.

Dù Liễu Tuấn trông rất trẻ , nhưng có thể ngồi đối diện với tiên sinh nói chuyện, Chu tiên sinh lại nói là "sư mẫu cháu", có thể thấy là học trò của Chu tiên sinh, là nhân vật có học vấn cao. Phương Văn Các là người làm ăn nên chú trọng hòa khí phát tài, cứ làm lễ trước rồi hẵng hay.

- Văn Các, vị này cũng là người huyện Hướng Dương, tên Liễu Tuấn, hiện là tỉnh trưởng tỉnh A.

Chu tiên sinh giới thiệu.

Câu đầu còn đỡ, chứ câu cuối làm Phương Văn Các choáng váng.

Sao người trẻ tuổi này mà lại là tỉnh trưởng?

Có điều hắn là người huyện Hướng Dương, lập tức hiểu ra, tên tuổi cha con Liễu Tấn Tài ở huyện Hướng Dương có thể nói là không ai không biết nữa rồi.

- Xin chào Liễu tỉnh trưởng, tôi thực sự là ngưỡng mộ đại danh ngài đã lâu..

Phương Văn Các lại rối rít cúi chào Liễu Tuấn, thực không ngờ hôm nay tới thăm cô và dượng lại gặp được nhân vật truyền kỳ của huyện Hướng Dương.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Phương tiên sinh không cần khách khí, anh là cháu của sư mẫu, tôi là học trò của sư mẫu, ở đây chúng ta đều là vãn bối cả...

- Vâng vâng..

Phương Văn Các rất khẩn trương.

Sư mẫu cười hỏi:
- Văn Các, chuyện làm ăn có được không? Tiểu Vân đâu, sao không đưa nó tới cùng?

Phương Văn Các vội đáp:
- Cháu làm ăn vẫn tốt. Tiểu Vân phải đi học, cho nên cháu không đưa nó tới.

Sư mẫu đâu phải dễ đối phó:
- Hôm nau không phải là thứ bảy sao?

Phương Văn Các có chút ngượng ngập:
- Con bé này không nghe lời lắm, nói thứ bảy phải học thêm, cũng không biết có phải thật không. Thường ngày cháu rất bận, cũng chẳng trông coi chuyện của nó...

Qua cuộc chuyện trò, Liễu Tuấn được biết Phương Văn Các kinh doanh đồ điện ở thủ đô, là đại lý bán sản phẩm của Cty Đằng Phi. Ở mảng sản xuất đồ điện. Cty Đằng Phi có quy mô cực lớn, từ lò vi sóng, tủ lạnh, điều hòa đều sản xuất. Rất nhiều người dân huyện Hướng Dương làm đại lý tiêu thụ ở các nơi khác, kinh doanh tốt sẽ có lợi nhuận khả quan.

Là cháu sư mẫu, Phương Văn Các thường qua đây chơi nói chuyện với tiên sinh và sư mẫu. Tuy hắn là người làm ăn, nhưng tương đối trung hậu, không phù phiếm, rất được tiên sinh và sư mẫu yêu quý, coi như cháu ruột. Còn Tiểu Vân là con gái Phương Văn Các, cũng học ở thủ đô, nghe ý của hắn thì cô bé này rất ương bướng làm hắn đau đầu. Chuyện làm ăn lại bận rộn, hắn không quản lý được.

Nghe thế Liễu Tuấn rất cao hứng.

Tiên sinh và sư mẫu không có con cái, hiện giờ có một người cháu họ thường tới thăm là chuyện tốt. Hiếm có là Phương Văn Các là người trung hậu, biết tiến lui, càng không tệ.

- Phương tiên sinh.

- Liễu tỉnh trưởng cứ gọi tên tôi đi, gọi tiên sinh thật sự không dám nhận...

Phương Văn Các cuống quít nói.

- Được, Văn Các này, anh kinh doanh ở thủ đô, nếu gặp phải khó khăn gì cứ nói với tôi.

Thường thì Liễu Tuấn rất ít khi nói với một người làm ăn như vậy, phá lệ với Phương Văn Các tất nhiên là nể mặt tiên sinh và sư mẫu. Hẳn người làm ăn nhỏ như Phương Văn Các cũng không có khó khăn gì lớn, Chu tiên sinh thân phận thế nào, Phương Văn Các gặp phải khó khăn không tiện nhắc tới với tiên sinh. Liễu Tuấn chủ động lên tiếng.

Liễu Tuấn nhận đại ân của tiên sinh không báo đáp hết, hiếm có người thân qua lại với tiên sinh, y tất nhiên phải đối đãi khác.

Liễu Tuấn mỗi lần tới chỗ tiên sinh, nếu không phải có chuyện đặc biệt quan trọng thì thường ở lại ăn cơm tròn đạo hiếu, lần này cũng không ngoại lệ.

Thêm vào giúp việc, năm người ngồi quanh bàn, vui vẻ ăn uống nói chuyện cũ ở huyện Hướng Dương.

Đang ăn cơm thì Trình Tân Kiến gọi điện thoại tới.

- Nghe nói tỉnh trưởng về thủ đô rồi?

Trình Tân Kiến vẫn nói oang oang như trước, có điều xưng hô với Liễu Tuấn đã âm thầm có thay đổi. Trước kia toàn gọi là Tiểu Tuấn hoặc Tuấn Thiếu gia, hiện giờ tuổi Liễu Tuấn và địa vị ngày một tâng lên, cách xưng hô thời nhỏ không tiện dùng nữa. Trình Tân Kiến biết Liễu Tuấn không ngại xưng hô thế nào, nhưng hắn lo mình quen mồm ở trường hợp công chúng cũng xưng hô như thế thì không hay.

Liễu Tuấn cười:
- Tin tức của anh linh thông quá nhỉ.

- Ha ha, đương nhiên... Tối nay có thời gian không, cùng tụ họp chút, các anh em đều nhớ đấy.

Phàm là Liễu Tuấn tới thủ đô, Trình Tân Kiện nhất định sẽ hẹn đi chơi, đó là thói quen cũ rồi.

- Được anh nói địa điểm đi.

Liễu Tuấn không từ chối.

Trình Tân Kiến hẹn ở chỗ tên là "CLB Hoàng Gia", trước kia tụ họp ở thủ đô, thường là tới CLB Trường Thành hoặc là khách sạn Thu Thủy. Gần đây Trình Tân Kiến thường thay đổi chỗ giải trí. Theo Trình Tân Kiến nói, vì một số người bạn cần góp vui. Ở thủ đô dù là chỗ giải trí gì, có thể mời được một tỉnh trường tới cũng hết sức vinh dự.

Trình Tân Kiết là người thích kết bạn, thân lại ở vị trí trọng yếu, chỉ cần hắn muốn hạ mình kết giao, có ông chủ chốn giải trí nào lại chẳng cười tít mắt?

Cho dù là bốn CLB đỉnh cấp thủ đô, cũng không dám thất lễ chút nào với Trình cục trưởng. Đó gọi là huyện quân không bằng hiện quản, lai lịch anh có lớn tới đâu, cục quản lý trị an muốn cho anh chút khó chịu cũng là dễ như trở bàn tay.

Trước đó Đào Tư Thanh không biết rõ tình hình, càn rõ kiêu ngạo, bị Trình cục trưởng thưởng cho vài cái tát, gõ đầu vài cái. Cho dù Đào Tư Thanh coi là đại nhục, không chủ động nói ra ngoài, nhưng rốt cuộc không giữ nổi bí mật. Qua chuyện đó đám hoàn khố thủ đô càng thêm kính ợ Trình cục trưởng.

Đào Tư Thành mà cũng muốn đánh là đánh ngay không ngán gì.

Đám hoàn khố khác có kẻ nào chẳng dè dặt, trước mặt Trình cục trưởng thở lớn một cái cũng chẳng dám, chọc giận Trình cục trưởng là ăn tát, lại còn bị chửi, có khóc cũng chẳng biết kể với ai.

Đào Tư Thanh lai lịch lớn thế nào mà còn chẳng rửa hận được, những kẻ khác càng nên ngoan ngoãn một chút.

Đó gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

Liễu Tuấn vốn không định tới chỗ giải trí không quen biết, có điều phải nể mặt Trình Tân Kiến, hơn nữa có Trình cục trưởng "bảo vệ", chẳng có việc gì tới lượt Liễu tỉnh trưởng phải bận lòng.

Chu tiên sinh hỏi:
- Lại có hẹn à?

- Dạ vâng, Trình Tân Kiến, cục trưởng cục ba bộ công an, không biết bác có ấn tượng không?

Cùng là người huyện Hướng Dương, có điều Chu tiên sinh và Trình Tân Kiến không tiếp xúc nhiều, đoán chừng Trình Tân Kiến không dám lượn lờ trước mặt phần tư trí thức như Chu tiên sinh, nếu chẳng may bị tiên sinh kiểm tra học vấn mấy câu chẳng phải chuyện đùa. Đôi khi bị Chu tiên sinh kiểm tra, Liễu tỉnh trưởng còn sợ nữa là.

Chu tiên sinh cười:
- Biết chứ, vị Trình cục này ở trong kinh thành có thể gọi là danh tiếng lẫy lừng. Đóng cửa Cẩm Quan Thành, trong bộ công an chỉ có cậu ta có khí phách này.

Liễu Tuấn cười, không ngờ uy danh Trình cụ trưởng vang xa như vậy, cả Chu tiên sinh cũng nghe nói tới.

- Có điều hiện giờ tình hình bộ công an cũng khá phức tạp.

Chu tiên sinh thêm vào một câu.