Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1804: Cực kỳ mê hoặc




Bữa ăn rất vui vẻ.

Tài nấu nướng của Bạch Vô Hà rất cao, món ăn chẳngn hững tinh xảo, hơn nữa mùi vị rất tuyệt. Liễu tỉnh trưởng cho dù không thích món Tô Dương thanh đạm, vẫn rất hài lòng.

Trừ mấy món ăn Bạch Vô Hà giới thiệu, thực sự khiến Liễu Tuấn thích ăn còn có một món là "Hướng du thiện hồ"
**Lươn xào!! Chính xác là chiên mỡ, xào lăn.

Bạch Vô Hà giới thiệu, món Hưởng du thiện hồ này chú trọng nhất là chữ "thanh", do Lục Văn Phu tiên sinh sáng chế ra, thức ăn Thái Hồ có đặc điểm "sắc, hương, vị , hình, khí", Lục tiên sinh thêm vào chữ "thanh" nói là món Thái Hồ ngon nhất phải "có thanh có sắc", ngẫm lại cũng có lý.

Món lươn xào được đặt trong khay gỗ nhỏ, bên trên bỏ chút gừng, hành. Bên cạnh khay gỗ có một chén dầu ăn nóng, Bạch Vô Hà rưới dầu ăn lên trên, nghe thế "xèo" một cái, tuyệt không sao tả xiết, cùng với âm thanh đó, hành gừng cùng nước mã chạm nhau, tạo thành vòng xoáy nhỏ, hơi nóng bốc lên mờ mờ, như mưa xuân lất phất, rất có ý thơ. Tiếp đó mùi thơm "Du hưởng thiện hồ" lan đi, rắc thêm hạt tiêu xay, ăn dai mà ròn ngọt.

Làm món Hưởng du thiện hồ này quan trọng nhất là lươn tươi, nếu mua lươn làm sẵn ở chợ, mang về đặt trong tụ lạnh, thì mùi vị kém xa.

- Cô tự làm lươn ư?

Liễu Tuấn ngạc nhiên hỏi.

Bạch Vô Hà đáp:
- Đúng thế, như vậy mới ngon. Nào, anh ăn thêm chút đi.

Trong cả bữa cơm, Bạch Vô Hà bận rộn luôn tay, cô ăn rất ít, uống vài hớp rượu, ăn mấy miếng cơm đã no rồi. Cho nên bận rộn là chiếu cố cho Liễu Tuấn, hết sức chu đáo.

Hình tượng Liễu Tuấn cho người ta cảm giác là người vợ hiều dâu thảo tiêu chuẩn.

Liễu Tuấn thì tiếp nhận hết sức tự nhiên, chẳng phải y làm bộ, mà là quen rồi. Hồng nhan tri kỷ bên cạnh y, dù kiêu ngạo như Hà đại tiểu thư, dè dặt như Bạch Dương, khi ở bên cạnh y đều coi như là trung tâm.

Sức ăn của Liễu tỉnh trưởng làm Bạch Vô Hà kinh hãi, thầm kêu may mắn mình chuẩn bị đầy đủ, nếu không đúng là có thể thành trò cười, mời khách ăn cơm, kết quả người ta không no bụng.

Ăn cơm xong, Liễu tỉnh trưởng thong thả tới phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha, châm thuốc, điều chỉnh kênh, ung dung xem "thời sự tỉnh A".

Bạch Vô Hà thấy thế thì mừng thầm, không lên tiếng quấy rầy, pha một cốc trà đặc cho y, rồi đi thu dọn bàn, rửa bán đũa. Thân hình ưu nhã qua lại trong nhà bếp, giống như một con bướm xinh, thi thoảng truyền lại từng làn gió thơm.

Đợi khi Bạch Vô Hà bận rộn trong bếp xong trở về phòng khách thì TV đã bắt đầu chiếu thời sự TW.

Bạch Vô Hà cũng pha cho mình một cốc thanh trà, ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn xem thời sự. Bạch Vô Hà mặc như cũ, chỉ cởi bỏ tạp dề xuống, càng tăng thêm phong vận.

Liễu Tuấn xem thời sự không nói chuyện, hiện giờ cũng thế.

Bạch Vô Hà im lặng ngồi bên.

Tin tức trên TV khiến Liễu Tuấn chú ý, tin tức nói thủ tướng Liễu Tấn Tài mở cuộc họp công tác tài chính TW, thống đốc ngân hàng TW, chủ tịch ủy ban ngân giám, tổng phụ trách ngân hàng thương mại cùng nhân viên liên quan đều tham dự.

Trên màn hình, Liễu Tấn Tài mẻ mặt nghiêm túc, không có lấy một nụ cười.

Điều này không phù hợp với ấn tượng nhất quản của ông với quần chúng, là thủ tướng thân dân, Liễu Tấn Tài thường thân thiết dễ gần, luôn tươi cười.

Có thể thấy cuộc họp này rất quan trọng.

Bạch Vô Hà vừa xem TV, vừa nhìn trộm nam nhân anh tuấn cao lớn bên cạnh, mang theo vẻ tò mò. Nghe nói ông già trên TV kia là cha của anh ấy.

Liễu Tuấn tất nhiên phát hiện ra Bạch Vô Hà "nhìn trộm" y, cũng chẳng để ý.

Y quen rồi.

Cuộc họp công tác tài chính TW lần này đưa ra quyết định, yêu cầu các đơn vị ngân hàng TW, ủy ban ngân giám, tăng cường giám sát các cơ cấu tài chính toàn quốc, đối với đơn vị tài chính vi phạm , cần nghiêm túc xử lý, nghiêm trọng thì cán bộ phụ trách phải bị chế tài theo luật pháp quốc gia.

Trừ Liễu Tấn Tài, thống đốc ngân hàng TW Lý Thiếu Kiệt, chủ tịch ủy ban ngân giám Khâu Tình Xuyên đều phát biểu, thành viên tham dự họp ai nấy vẻ mặt nghiêm nghị.

Kỳ quái là Bạch Vô Nhà xem tin này, vẻ mặt cũng rất khẩn trương.

Sự khẩn trương này không qua được mắt Liễu Tuấn, y thầm thở dài trong lòng.

Xem xong thời sự, Bạch Vô Hà lại đứng dậy đổi cốc trà cho Liễu Tuấn, nhoẻn miệng cười nói:
- Xem ra làm lãnh đạo lớn cũng chẳng thoải mái... Trong tin tức TV, lãnh đạo lớn đều rất bận...

Liễu Tuấn cười:
- Cũng không nhất định, hiện giờ chẳng phải tôi rất nhàn nhã sao?

- Đó là vì anh giỏi, trừ anh ra còn ai làm được tỉnh trưởng khi trẻ như thế? Điều này đã nói lên anh hơn người rồi..

Cô gái này trừ tài đàn, nấu nướng rất giỏi, mồm mép cũng rất khéo. Những câu nói vôi tình cũng làm xao động trái tim nam nhân, kỳ thực những lời cô nói chẳng có gì mới mẻ, nhưng làm người nghe thoải mái.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Mọi người là bạn thì lời thế này ít nói là hơn.

- Nếu trước kia tôi nói là tâng bốc anh, thì hiện giờ là thực lòng... Có lẽ anh không hiểu tâm tư nữ nhân, nữ nhân bản tính sùng bái kẻ mạnh.

Bạch Vô Hà nhìn Liễu Tuấn nói rất chân thành, đôi mắt quyến rũ lấp lánh.

Trong lòng Liễu Tuấn lại dâng lên cảm giác khác thường.

- Ừm... Anh, tối nay anh có thể ở lại thêm một lúc không? Tôi rất thích cảm giác này, trong lòng yên ổn...

Bạch Vô Hà khẽ cắn môi nói nhỏ, gò má trắng ửng hồng, nhưng không né tránh ánh mắt của Liễu Tuấn, nhìn y mang theo vẻ cầu khẩn.

Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi gật đầu.

Bạch Vô Hà nở nụ cười hết sức vui sướng, đột nhiên nhăn mũi ngửi mấy cái, cau mày nói:
- Ôi, trên người toàn mùi dầu mỡ... Hay, anh ngồi xem TV nhé, tôi đi tắm một chút!

Nói rồi không đợi Liễu Tuấn nói gì, liền đứng bật dậy, chạy thật nhanh vào phòng ngủ.

Kỳ thực cô làm thế là sợ Liễu Tuấn lên tiếng cao từ nên mới chạy trước, theo lễ tiết xã giao thông thường, Liễu Tuấn không thể đi mà không nói tiếng nào.

Mà Liễu Tuấn muốn chào rồi đi thì phải tới phòng ngủ, nói với cô ngoài buồng tắm.

Như thế càng mất lịch sự.

Cô gái dịu dàng tới đâu, đôi khi nghĩ ra chiêu số đúng là làm nam nhân khó phá giải.

Liễu Tuấn cười khẽ, tiếp tục xem TV, chuyển sang kênh kinh tế, khi xem chương trình này, tư duy của Liễu Tuấn rất tích cực, không nhất định hết sức chăm chú vào nội dung TV, có khả năng mắt y nhìn TV, nhưng đầu óc thì nghĩ tới chuyện khác, chẳng hề liên quan tới chương trình.

Có điều lần này Liễu Tuấn nghĩ tới chuyện phương diện kinh tế.

Cuộc họp công tác tài chính TW hôm nay cho thấy, Liễu Tấn Tài đã chỉ thị rõ ràng cho Khâu Tình Xuyên, chuẩn bị khai đao với những "con khỉ xấu", cuộc họp hôm nay là tiền hành tuyên truyền tạo thế trong dư luận.

Đó là thông lệ của quan trường, binh mã chưa xuất, dư luận đã đi trước.

Trước mắt Liễu Tuấn hiện lên khuôn mặt Khổng Học Hải tỉnh S, người này trông nho nhã lịch thiệp nhưng gan rất lớn, là cấp tiên phong "kháng cự" của nghành tài chính.

Lần này bị "đồ tể" Khâu Tình Xuyên theo dõi rồi, e khó thoát khỏi kiếp nạn.

Tháng sau sẽ mở toàn hội TW, sẽ có biến động nhân sự lớn trong đảng nào đây?

Vấn đề này không ngừng quay cuồng trong đầu Liễu Tuấn.

Nửa tiếng đồng hồ bất tri bất giác trôi qua, một làn hương thơm thoảng tới, cửa phòng ngủ bật mở, Bạch Vô Hà từ bên trong đi ra. Sau khi tắm xong, Bạch Vô Hà chỉ mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa, dưới ánh đèn dìu dịu, đôi chăn ngọc thon dài và bàn chân nhỏ nhắn lộ ra dưới mép váy ngủ. Bầu ngực nảy nở làm váy ngủ gồ lên, nhìn rõ nửa hình bán cầu trắn mịn. Từ hai nụ hoa nhô lên dưới lớp áo mỏng, có thể nhìn ra cô không mặc áo lót. Mái tóc đen ướt át buông thõa bên gò má phải, mái tóc làm ướt phần vai của bộ váy ngủ, dính vào da thịt, hiện ra chút đường nét lờ mờ.

Bạch Vô Hà bấm nút trên tường, ánh đèn trong phòng khách càng thêm mông lung, cô cứ vậy đi chân trần tới bên cạnh Liễu Tuấn, trong đôi mắt quyến rũ ánh lên vẻ say sưa.

Bạch Vô Hà đi thẳng tới trước mặt Liễu Tuấn, ngồi xuống dất, tựa đầu lên đùi Liễu Tuấn, một bàn tay thong thả khẽ vuốt ve mé trong đùi y, nói như nỉ non:
- Đừng đi, cho em một cái nhà.. Em không cần gì hết, chỉ càn một cái nhà là đủ...

Liễu Tuấn không lên tiếng.

Bạch Vô Hà ngẩng đầu lên, nhìn Liễu Tuấn, cắn môi nói:
- Em thật lòng, em sẽ không phá hỏng gia đình của anh, cũng không cần gì ở anh, em chỉ cần một nam nhân có thể mang lại cho em cảm giác an toàn là đủ rồi.

Liễu Tuấn không đẩy Bạch Vô Hà ra, cũng không nổi giận, chỉ ngồi yên đó nói một câu.

Câu đó không lớn, nhưng như tiếng sét đánh làm khuôn mặt Bạch Vô Hà tái nhợt.