Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1795: Anh hùng cứu mỹ nhân




Rời khỏi hồ bơi, Liễu Tuấn vỗ vai Khâu Tình Xuyên:
- Tư Đồ Lăng Ba không tệ, nếu không có vướng mắc gì, tôi thấy anh thu nhận đi.

Khâu Tình Xuyên liếc y một cái, thản nhiên nói:
- Để xem đã.

Liễu Tuấn bật cười.

Xem ra lần này Khâu chủ tịch động lòng phàm thật rồi.

Cũng chẳng trách được, Khâu Tình Xuyên là nam nhân bình thường, chẳng phải thần tiên lánh đại, gặp được cô gái hợp lý, tất nhiên động lòng.

Liễu tỉnh trưởng trêu Khâu Tình Xuyên mấy câu rồi ai lên xe nấy, chia đường rời đi.

Vận đào hoa là thứ đôi khi xuất hiện thành đôi, Liễu tỉnh trưởng vừa mới trêu Khâu chủ tịch, chớp mắt một cái, vận đạo hoa đã rơi lên đầu Liễu tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn lái xe một mình, đi đằng sau là hai vệ sĩ, cho dù có Hồ Hạo Nhiên là cách vệ chính thức, thì hai vệ sinh Hắc Tử bố trí cho Liễu Tuấn vẫn không thất nghiệp, ở nơi công khai Hồ Hạo Nhiên theo Liễu Tuấn, còn khi tụ hội riêng, đa phần là do hai người Lý Sam bảo vệ.

Liễu tỉnh trưởng giao du rộng, chuyện nhiều, không thể làm vất vả một mình Hồ Hạo Nhiên.

Ra khỏi CLB không xa, Liễu Tuấn lái xe qua một chiếc Toyota màu trắng, đột nhiên nhớt ra chuyện gì đó, lại quành sẽ trở lại.

Ở trước chiếc xe Toyota kia, có một nam một nữ đang nói chuyện.

Bảo là nói chuyện cũng không chính xác lắm, nghiêm khắc mà nói là cãi nhau, nam mặt trầm trầm hung hăng, nữ thì mặt đồ bừng bừng, lớn tiếng nói với nam nhân kia, tựa hồ rất tức giận.

Nói ra Liễu Tuấn không phải là người nhiều chuyện, đi đường thấy hai người cãi nhau cũng dừng lại hỏi. Nguyên nhân là vì nữ nhân kia, tuổi ước chừng hai bảy hai tám, trông cực kỳ đoan trang, tú mỹ, mặc váy dài màu trắng, tóc vấn cao, toàn thân phát ra mỹ cao cổ điển, chính là cô gái áo trắng chơi đàn tỳ bà, đàn khúc Sở Hán ở CLB Quảng An. Liễu Tuấn đều tán thưởng tài nghệ của cô, ấn tượng rất tốt.

Thấy cô gái đoan trang như vậy cãi nhau với một nam nhân hung dữ ở bên đường, Liễu Tuấn muốn tìm hiểu qua.

Đột nhiên thấy một chiếc Audi đỗ lại bên cạnh, cô gái váy trắng và nam nhân hung dữ đều ngẩn ra, ngừng cãi nhau nhìn qua bên này.

Liễu Tuấn hạ cửa xe xuống, hỏi:
- Có chuyện gì thế?

Câu hỏi này quá bất ngờ, cả hai vẫn ngẩn ra, bọn họ cãi nhau hình như đâu liên quan gì tới vị này, thế nào lại thình lình ở đâu chui ra.

- Anh là ai?

Nam nhân kia tỉnh táo lại trước tiên, rất bực bội quát hỏi. Đó còn là do hắn nhìn thấy chiếc Audi sang trọng mà Liễu Tuấn lái, nên giọng còn khá cẩn thận, nếu không thì chẳng nói bằng giọng này rồi.

Chiếc Citroën nhẹ nhàng dừng ở phía sau chiếc Audi, Lý Sam xuống xe, bước nhanh tới.

Nam nhân kia mặt mũi hung dữ, Lý Sam đề phòng hắn động thủ, mặc dù Lý Sam biết thân thủ Liễu Tuấn không tệ, người thường không phải là đối thủ. Nhưng đó là chuyện hoàn toàn khác, lạ vệ sĩ, hắn phải làm tốt công việc trong bổn phận.

Liễu Tuấn không để ý tới hắn, gật đầu với cô gái váy trắng.

Cô gái váy trắng hơi nheo mắt lại, mặt lộ vẻ kích động:
- A, anh là... Liễu tiên sinh.

Khi đàn cho hai người Liễu Tuấn ở CLB Quảng An, nghe y và Cao Trường Hoành xưng hô với nhau, cô còn nhớ người này họ Liễu, chức vụ tỉnh trưởng. Nhưng cô rất biết ý, không tùy tiện gọi ra ba chữ "Liễu tỉnh trưởng".

Một số nhân vật lớn khi tham gia các hoạt động tư nhân không muốn bại lộ thân phận của mình.

- Đúng là tôi đây, có chuyện gì thế?
Liễu Tuấn liền xuống xe, hỏi.

- Này anh kia, vợ chồng tôi cãi nhau, hình như chẳng liên quan gì tới anh chứ hả?

Thấy Liễu Tuấn thân hình cao lớn, cũng dáng vẻ bất thiện Lý Sam ở cách đó không xa, tên nam nhan hung dữ nói chuyện càng thêm cẩn thận, có điều ngữ khí vẫn mang vẻ bất mãn.

- Cổ Chấn Quốc, ai là vợ chồng với anh? Nói ăn nói lung tung.

Cô gái váy trắng lập tức phản bác, ấn tượng của cô trong lòng Liễu Tuấn là đoan trang văn nhã, hiện giờ phải nói lời không hay, nữ khí vẫn nhu hòa.

- Ha ha ha, Bạch Vô Hà, tôi biết cô leo cao rồi, không coi tôi ra gì nữa, cô dừng quá đắc ý, bất kể thế nào trước kia chúng ta cũng là một đôi. Có người mới quên người cũ sao? Được, tôi chấp nhận! Nhưng cô phải cho tôi cái gì chứ, nếu không cô có đưa ông trời ra cũng vô ích, tôi theo cô chắc rồi, cô xem đó mà làm.

Cổ Chấn Quốc lộ bản mặt lưu manh vô lại, không ngừng liếc nhìn Liễu Tuấn khiêu khích.

- Liễu tiên sinh, anh đừng nghe hắn nói bậy, tôi và hắn không có quan hệ gì cả, nhưng hắn giở trò vô lại, cứ quấn lấy tôi.

Bạch Vô Hà vội nói với Liễu Tuấn, cô bị tên Cổ Chấn Quốc này quấn lấy phát điên lên, đột nhiên có một "đại cứu tinh" từ trên trời rơi xuống, trước tiên thoát khỏi cảnh khó này rồi hãy nói. Chưa nói tới thân phận cả Liễu Tuấn, chỉ so nắm đấm đôi bên, Cổ Chấn Quốc hẳn chẳng phải là đối thủ của Liễu Tuấn, chưa nói tới bên cạnh Liễu Tuấn còn có một nam nhân nữa trông còn đáng sợ hơn.

Liễu Tuấn gật đầu hỏi:
- Đây là xe của ai.

Bạch Vô Hà đáp:
- Của hắn.

- Nếu thế cô lên xe tôi đi, tôi đưa cô về nhà.

Bạch Vô Hà vui mừng:
- Vâng, cám ơn Liễu tiên sinh.

- Chậm đã.

Cố Chấn Quốc thấy Bạch Vô Hà sắp lên xe Liễu Tuấn, trong lòng giận dữ, hai tay giang ra, chắn đường đi của Bạch Vô Hà.

- Bạch Vô Hà, tôi mặc kệ cô có chỗ dựa ra sao, năm xưa cha cô nhận sính lễ của tôi rồi, hiện giờ không chịu theo tôi nữa, vậy cô phải trả tiền cho tôi chứ? Tôi không thể mất cả tiền lẫn người, đi đâu nói thì tôi cũng có lý.

Bạch Vô Hà mặt đỏ bừng:
- Cổ Chấn Quốc, con người sống phải có lý, chẳng phải tôi trả tiền anh rồi sao?

- Trả rồi? Đâu? Hóa đơn đâu? Cô mang hóa đơn ra đây xem.

Cổ Chấn Quốc nhún vai, lập tức vươn tay tới trước mặt Bạch Vô Hà, cười hăng hắc nói.

Bạch Vô Hà tức tới không nói lên lời:
- Anh.. Anh là đồ vô lại. Anh đã đưa hóa đơn cho tôi bao giờ đâu.

Cổ Chấn Quốc cười nhạt:
- Bạch Vô Hà, miệng nói không thể làm bằng chứng, cô nói trả tiền rồi phải có hóa đơn chứ.

- Anh.. Anh đúng là đồ khốn nạn.

Bạch Vô Hà nắm chặt túi tiền, toàn thân khẽ run lên, có thể thấy đã giận cực độ rồi.

Liễu Tuấn là người ngoài, đại khái nhìn ra được chuyện gì, liền ra hiệu cho Lý Sam.

Lý Sam lập tức rảo bước tới, nắm lấy cổ tay Cổ Chấn Quốc, nói:
- Đừng làm càn, ngoan ngoãn chút đi.

- Á, A... Sao lại đánh người.

Cổ Chấn Quốc chỉ cảm thấy cổ tay như bị kìm siết chặt, nửa bên người mềm nhũn, mặt tái đi, làm bộ mạnh miệng quát.

Liễu Tuấn chẳng để ý, đi thẳng lên xe, bảo Bạch Vô Hà lên xe.

Bạch Vô Hà hơi lo lắng nhìn Lý Sam và Cổ Chấn Quốc, do dự một chút rồi cắn răng đi lên, ngồi vào ghế phụ.

Liễu Tuấn nhấn ga, chiếc Audi phóng vù đi.

Cổ Chấn Quốc biết hôm nay gặp phải kẻ lợi hại rồi, trơ mắt nhìn Bạch Vô Hà lên xe của Liễu Tuấn đi xa, không dám nói thêm nửa câu nào nữa. Sát khí trên người Lý Sam như xuyên qua da thịt hắn, hắn chẳng hề hoài nghi, chỉ cần mình có hành động gì khác thường, người này sẽ không hề do dự cho mình một trận.

- Cám ơn Liễu ... tỉnh trưởng.

Chiếc Audi đi được mấy trắm mét, Bạch Vô Hà mới yên tâm, đưa tay khẽ vỗ lên ngực thở phào cảm kích nói. Hành động nhỏ này của các cô gái tuyệt sắc, luôn tạo thành sát thương cực lớn với nam nhân.

Liễu Tuấn biết điểm yếu của mình, không dám nhìn Bạch Vô Hà, hai mắt dõi thẵng phía trước, mỉm cười lắc đầu:
- Không có gì, chuyện vặt thôi mà.

- Đúng thế, ngài là nhân vật lớn, chuyện thế này nhấc tay một cái là xong. Có điều đối với chúng tôi mà nói, hôm nay mà không có ngài, còn chẳng biết kết cục sẽ ra sao nữa. Thực sự cám ơn ngài.

Bạch Vỗ Hà hoàn toàn bình tĩnh lại, nhoẻn miệng cười, như đóa hoa xuân nở rộ, cực kỳ kiều diễm.

Liễu tỉnh trưởng mặc dù không nhìn cô, nhưng khóe mắt lướt qua vẫn thấy chao đảo, nghiêm khắc mà nói, so với mấy hồng nhan tri kỷ của y, Bạch Vô Hà không phải xinh đẹp nhất, đặc biệt không thể so với Nghiêm Phi và Lương Xảo. Nhưng trên người cô có khí chất độc đáo, làm người ta động lòng.

Liễu Tuấn hỏi:
- Cô ở đâu.

Bạch Vô Hà thấy Liễu Tuấn tựa hồ khá mẫn cảm với lời tâng bốc, không cám ơn nữa, báo ra một địa danh, rồi áy náy nói:
- Nơi đó khá xa, hiện giờ không còn sớm nữa, ngià cứ thả tôi bên đường, tôi vẫy xe về là được.

Dù sao cô cũng chỉ mới gặp Liễu Tuấn lần thứ hai, những lời khách khí như thế phải nói.

- Mỗi ngày thuê xe đi xa như vậy, rất tốn kém.

Bạch Vô Hà vội giải thích:
- À, tôi tự có xe riêng, một chiếc Trường Phong, mấy ngày qua đang đại tu.

- Không sao, tôi đưa cô về nhà.

Đã giúp thì phải giúp cho tới cùng, đó là thói quen của Liễu Tuấn.

Bạch Vô Hà nhoẻn miệng cười, quả nhiên không phản đối nữa.