Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1776: Tôi làm




- Bình tĩnh đã, ngồi xuống, nói từ đầu xem.
Liễu Tuấn bảo.

Lương Tuyết Bình quả nhiên trấn tĩnh lại, có điều mặt vẫn hoảng hốt.

Liễu Tuấn đặc biệt an bài cho hắn làm dẫn đường cho Tống Tiểu Lôi, kỳ thực là có ý tác hợp cho họ, Tống Tiểu Lôi là cô gái tự cường tự lập, tâm địa thiện lương, dung mạo cũng tuyệt sắc, nếu như có thể cùng Lương Tuyết Bình đến với nhau là một chuyện tốt.

Nhìn tình trạng của Lương Tuyết Bình, hết sức quan tâm tới Tống Tiểu Lôi, xem ra kế hoạch của Liễu tỉnh trưởng tiến triển khả thuận lợi, nhưng không biết Lương Tuyết Bình nói "Tiểu Lôi xảy ra chuyện" là biến cố gì.

- Tỉnh trưởng, Tiểu Lôi bị cục công an Tam Giang bắt rồi, nói cô ấy gây trở ngại cho việc chấp pháp.
Lương Tuyết Bình vừa ngồi xuống, liền vội vã nói.

Liễu Tuấn tức thì mặt trầm xuống, hỏi:
- Chuyện là sao?

- Tiểu Lôi vì vụ án của Cố Nhâm Hùng đi tìm chứng cứ, tới chỗ Tiễn luật sư đã biện hộ cho Cố Nhâm Hùng trước kia, Tiễn luật sư là luật sư năm xưa tòa án Lộc Môn chỉ định biện hộ, cung cấp trợ giúp tư pháp.
Lương Tuyết Bình vội nói.

Tình hình này trong thực tế rất thường thấy, căn cứ vào điều Liễu Tuấn biết, nhà Cố Nhâm Hùng là nông dân ngoại thành, trong nhà không quyền không thế. Đột nhiên đụng phải vụ án cưỡng hiếp giết người, tất nhiên rối loạn, không có tiền thuê luật sư, toàn án chỉ định một luật sư biện hộ. Những luật sư này đều biên chế ở cục tư pháp, lấy tiền công nhà nước biện hộ cho phạm nhân, là miễn phí.

Nghiêm khắc mà nói đây là một loại chế độ tiên tiến, cung cấp viện trợ cho quần chúng khó khăn. Có điều xét từ thực tế, ít nhất một số vụ án, sự viện trợ này không lý tưởng. Cụ thể ở vụ án Cố Nhâm Hùng càng như thế, mười năm sau tra hồ sơ, đám Trình Tân Kiến phát hiện ra nghi vấn lớn, là người biện họ, Tiễn luật sư có thể nói chuyện với Cố Nhâm Hùng, càng dễ phát hiện ra nghi vấn này. Nhưng cuối cùng Cố Nhâm Hùng bị kết án tử hình.

Tác dụng của Tiễn luật sư này khỏi nghĩ cũng biết.

Tống Tiểu Lôi tới tìm hắn, đoán chừng là do bất đắc dĩ.

Kha Khải Phàm rót cốc trà cho Lương Tuyết Bình, để bên tay hắn. Liễu Tuấn từng đích thân dặn Kha Khải Phàm, nên tiếp xúc với Lương Tuyết Bình nhiều hơn, dạy hắn quy tắc trong thể chế. Lương Tuyết Bình khiêm tốn cẩn thận, Kha Khải Phàm rất thích hắn, thường ngày quan hệ hai người khá tốt.

- Cám ơn.

Lương Tuyết Bình giáo dưỡng rất tốt, dù lòng như lửa đốt vẫn khách khí cám ơn Kha Khải Phàm.

Kha Khải Phàm cười lắc đầu, khẽ vỗ vai hắn một cái, dù không biết Lương Tuyết Bình và Tiểu Lôi rốt cuộc có quan hệ gì, nhưng thấy Lương Tuyết Bình nóng ruột như thế, là bạn, tất nhiên phải an ủi.

- Sau khi Tiểu Lôi tìm được Tiễn luật sư thì sao?

Liễu Tuấn hỏi ngay, hiển nhiên Liễu tỉnh trưởng rất quan tâm tới vụ án này cũng như với Tống Tiểu Lôi.

- Tiễn luật sư đúng là biết một số tình huống, còn giữ một số tài liệu, trong đó có cả cáo trạng do chính Cố Nhâm Hùng viết, nói là cảnh sát đánh hắn quá tàn bạo, hắn chịu không nổi, cho nên mới khai. Cơ bản cảnh sát nói sao thì hắn trả lời như vậy.
Lương Tuyết Bình phẫn nộ nói.

Hắn từng công tác trong cơ quan chính pháp nhiều năm, đối với cái gọi là thủ đoạn phá án của cảnh sát cơ sở rất hiểu, nhưng dùng hình bức cung ở một vụ án cưỡng hiếp giết người thì ngoài dự liệu của hắn. Phải biết kết quả loại vụ án này là sẽ mất đầu.

Sắc mặt Liễu Tuấn hoàn toàn trầm xuống, ngọn lửa phẫn nộ ngùn ngụt bốc lên trong lòng.

Nếu như vụ án này xảy ra ở tỉnh A, đoán chừng cảnh sát phá án năm xưa sớm bị bắt rồi.

Thực quá hoang đường.

- Vậy Tiểu Lôi làm sao bị bắt?

- Không rõ lắm, điện thoại không phải do Tiểu Lôi gọi cho tôi, mà do Tống Thanh Sơn, em trai Tống Tiểu Lôi gọi. Tống Thanh Sơn vừa tốt nghiệp đại học, cũng tìm được việc làm ở Tam Giang. Tiểu Lôi sau khi bị cảnh sát bắt đã tịch thu điện thoại, không cho phép liên hệ với bên ngoài, chỉ cho phép gọi điện cho người nhà, đưa một số đồ dùng thường ngày vào. Tống Thanh Sơn nói Tiểu Lôi trước khi làm một vụ án, thu nhận tiền phất hợp pháp của đương sự, hiện giờ bị người ta tố cáo. Tỉnh trưởng, xin tỉnh trưởng bất kể thế nào cũng phải giúp Tiểu Lôi, côi ấy không phải loại người đó, tôi biết mà.
Lương Tuyết Bình khẩn cầu:
- Bọn chúng căn bản là báo thù, sợ Tiểu Lôi tiếp tục theo vụ án kia.

Liễu Tuấn gật đầu.

Mặc dù y tiếp xúc với Tống Tiểu Lôi không nhiều, nhưng cũng biết nhân phẩm của cô nương này, một người vì hai người ăn may không quen biết mà kiên trì tìm công lý, dù bị mất việc cũng không khuất phục, tuyệt đối không phải loại người đó.

- Tuyết Bình, đừng gấp, chuyện này tôi phải nghĩ cách. Thế này đi, cậu tới Tam Giang tìm hiểu tình hình, nghĩ cách đưa Tiểu Lôi ra, bảo cô ấy không làm vụ án này nữa.

Liễu Tuấn trầm tư nói.

- Cô ấy không làm vụ án này nữa thì ai làm?
Lương Tuyết Bình tròn mắt.

- Tôi làm!

Liễu Tuấn nói rất kiên quyết.

Lưong Tuyết Bình cả kinh, nhìn Liễu Tuấn không nói ra lời, hắn biết lần trước Liễu Tuấn bảo hắn đưa Tiểu Lôi tới thủ đô khiếu nại đã phạm đại kỵ rồi. Không biết có bao nhiều người xì xào sau lưng, hiện giờ Liễu Tuấn nói đích thân làm vụ án này, thực sự là làm người ta kĩnh hãi.

- Tỉnh trưởng, chuyện này có thích hợp không?

Kinh ngạc hồi lâu, Lương Tuyết Bình mói nói.

- Vậy cậu cho rằng để một cô gái như Tống Tiểu Lôi đi đấu tranh thì thích hợp à?

Liễu Tuấn hỏi lại, ánh mắt rất nghiêm khắc.

Lương Tuyết Bình sững người:
- Tỉnh trưởng, tôi, tôi thật vô dụng.

Đoán chừng hắn nghĩ, thân là nam tử hán đại trượng phu, lại không thể bảo vệ người trong lòng của mình, không thể chia sẻ khó khắn, là cực kỳ vô dụng.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Tuyết Bình, năng lực mỗi người khác nhau, đảm nhận trách nhiệm khác nhau, cậu không nên vì chuyện này tự trách mình. Tiểu Lôi là cô gái tốt, khi nhỏ đã chịu khổ không ít rồi, không thể để cô ấy hi sinh vô ích như thế nữa, cậu phải che chở cho co ấy, hiểu chưa?

Lương Tuyết Bình gật mạnh đầu.

- Thế này đi, cậu gọi điện cho chú Trình, ông ấy quan hệ rộng, đoán chừng có quen biết ở cơ quan công an. Cậu tới đó rồi, chỉ cần Tiểu Lôi đồng ý không theo vụ án này nữa, tin rằng cục công an Tam Giang không làm khó cô ấy. Nhớ kỹ mang chiêu bài ba cậu ra, đừng lo ảnh hưởng gì.

Y biết Lương Tuyết Bình bản tính cẩn thận, từ nhỏ gia giáo nghiêm, chưa từng làm chuyện hoàn khố mang chiêu bài cha đi khoe khoang, chuyện này đúng là lần đầu, nếu không nói rõ với hắn trước là không được.

Mặc dù Giang Hán không phải là phạm vi thế lực của Nghiêm Liễu hệ, nhưng cái danh phó bộ trưởng thường vụ bộ công an chẳng phải tầm thường, người ta không thể không nể. Hơn nữa Tiểu Lôi bị bắt quan trọng là do cô "không biết điều", chỉ cần cô hứa không theo đuổi vụ án Cố Nhâm Hùng nữa, cơ quan công an Tam Giang ăn no rửng mỡ chống đối với Lương Quốc Cường làm gì.

Liễu Tuấn biết rõ xã hội hiểm ác, Tống Tiểu Lôi không quyền không thế, đi đắc tội với trưởng quan tư pháp đứng đầu một tình, hậu quả cực kỳ đáng lo. Như y đã nói, trách nhiệm này phải thuộc về chính phủ, đảng đảm nhận, chứ không thể bắt một cô gái như Tiểu Lôi hi sinh.

Vì một án oán mà sinh ra một oan án khác là không được.

- Vâng tôi biết rồi.

Lương Tuyết Bình gật đầu, Liễu Tuấn đã dặn sao thì làm vậy, không cần hoài nghi do dự.

Liễu tình trưởng đã dặn như vậy thì thế nào cũng có lý.

- Đi đi, lập tức gọi điện cho chú Trình của cậu, công tác cụ thể ra sao, ông ấy sẽ chỉ điểm cho cậu biết.

Liễu Tuấn phất tay nói.

- Vâng.

Lương Tuyết Bình lớn tiếng đáp, đứng dậy khom người chào Liễu Tuấn rồi cáo từ.

Lương Tuyết Bình đi rồi, Liễu Tuấn không do dự gọi điện cho Cao Trường Hoành, phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Giang Hán.

- Xin chào Cao tỉnh trưởng, tôi là Liễu Tuấn.

- Liễu tỉnh trưởng? Xin chào.

Có thể nghe ra Cao Trường Hoành có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn gọi điện tới văn phòng của hắn.

- Cao tỉnh trưởng, tôi có chuyện này muốn trao đổi với anh.
Hàn huyên qua loa xong, Liễu Tuấn nói về tình hình Tống Tiểu Lôi:
- ... Ha ha, Cao tỉnh trưởng, Tống Tiểu Lôi còn trẻ chưa hiểu chuyện, nhưng lại là con dâu tương lai của đồng chí Lương Quốc Cường, phát sinh ra một số hiểu lầm, mong Cao tỉnh trưởng nói rõ với cơ quan công an Tam Giang.

Cao Trường Hoành thầm kinh hãi, nhưng miệng khách khí nói:
- Ha ha, thì ra đúng là hiểu lầm thật, Liễu tỉnh trưởng yên tâm, vấn đề không lớn, tôi sẽ nói rõ với họ.

- Tốt quá, cám ơn Cao tỉnh trưởng.

- Không cần khách khí.