Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân - Chương 50




Sắc mặt Hoa Ngữ khó xử nhìn chủ tử của mình: “Tiểu thư, ngài nhất định muốn đi sao?” Nhị tiểu thư người kia, cho tới bây giờ nàng chưa từng vừa mắt. Từ nhỏ đã thích dùng tâm nhãn lên người tiểu thư, tuy rằng tiểu thư gặp trở ngại tỉnh lại liền không để ý nhị tiểu thư. Nhưng nhị tiểu thư vẫn thích nói này nói kia, muốn tiểu thư cùng lão gia phu nhân ly tâm. Giờ lá gan lớn hơn nữa, tự mình làm ra chuyện ghê tởm vô sỉ kia, tiểu thư sắp thành hôn, hơn nữa gả đi chính là hoàng tử phi, khó bảo toàn nhị tiểu thư sẽ không sinh tâm tư ghê tởm gì.



“Yên tâm đi Hoa Ngữ, ta không sao.” Các nàng tính làm gì, giờ nàng rất rõ, tưởng hủy đi sự trong sạch của nàng khiến nàng không thể làm Thành hoàng tử phi, đương nhiên đây là Tô Mộ Tuyết nghĩ. Mà Cận Băng Tâm còn có thể thừa dịp loạn kê đơn phụ thân, lúc bắt kẻ thông dâm có thể nhất cử lưỡng tiện, các nàng thật đúng là dụng tâm lương khổ.



Thư phòng, Tô Thanh Hiệp xem xong thư trong tay liền cau mày, Cận Băng Tâm nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì? Tô Mộ Tuyết không phải nữ nhi của ông, nàng còn nói là thân sinh của ông, tuy rằng sáng sớm đó ông cùng Cận Băng Lan ngủ cùng giường, nhưng trước khi ông mất đi ý thức quả thật chưa từng chạm qua Cận Băng Lan . Nhưng nàng lại cứ nói nàng có chứng cớ chứng minh Tô Mộ Tuyết là nữ nhi ông, lời này dựa vào đâu mà nói? Nữ nhân này dám uy hiếp hắn, không đi liền nói cho phu nhân, ông cùng phu nhân thật vất vả mới tới được hôm nay, không thể vì chuyện này mà sinh hiềm khích.



Lúc trước bởi vì chuyện Cận Băng Lan mà ông và phu nhân hiểu lầm, cuối cùng vì chuyện Tịch nhi mới xem như hòa hảo , lần này tuyệt không có thể vì Cận Băng Tâm mà sinh chuyện. Dám uy hiếp ông, lá gan của Cận Băng Tâm cũng thật không nhỏ, cũng thế, đi gặp nàng cũng không sao, nhưng việc này ông phải lên kế hoạch tốt một chút. Nhưng ân tình Cận gia dưỡng dục đã bị ma không còn.



Tô Mộ Tịch đi tới cửa Trà Tuyết viên, vẫy lui thủ vệ thị vệ hai bên, một mình đi vào. Tô Mộ Tuyết vừa thấy nàng, dùng ánh mắt sai sử A Bảo bên người, A Bảo hiểu ý lặng lẽ lui ra ngoài. Lúc này Tô Mộ Tuyết mới đứng lên, nghênh nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã đến, Tuyết Nhi đã chờ tỷ một hồi lâu.”



Tô Mộ Tịch khẽ nâng mắt, cười cười: “Phải không? Làm khó Tuyết Nhi, không biết muội vội gọi ta đến như vậy có việc gấp gì?” Nhìn khuôn mặt trước mắt vẫn xinh đẹp như kiếp trước, nhưng mà vì sao lúc này nàng lại cảm thấy khuôn mặt kia xấu như vậy?



“Tuyết Nhi nhớ tỷ tỷ , tỷ tỷ lại không đến thăm Tuyết Nhi.” Nói xong bĩu môi làm nũng với Mộ Tịch.



Tô Mộ Tịch cứng đờ, cảm thấy chính mình sắp ói tới nơi, nữ nhân này có thể dối trá thêm một chút nữa không. Nghĩ như vậy , Tô Mộ Tịch bất giác trầm mặt, thanh âm cũng trầm chút: “Tuyết Nhi tìm ta đến không chỉ vì chuyện này đi! Như thế, ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, đi trước.”



Tô Mộ Tuyết cố giữ bình tĩnh: “Tỷ tỷ, Tuyết Nhi van cầu tỷ, nói mẫu thân cho Tuyết Nhi đi ra ngoài đi! đại hôn của tỷ tỷ, Tuyết Nhi muốn đưa tỷ tỷ, bằng không trong lòng Tuyết Nhi sẽ bất an .” Vẻ mặt đáng thương nhưng trong lòng lại cười thầm. không cho ta đi ra ngoài cũng không sao, rất nhanh kết cục của ngươi sẽ càng đáng thương hơn ta.



“À, phải không?” Tô Mộ Tịch sắp giữ không được ý cười trên mặt, Tô Mộ Tuyết này diễn thật giả, nàng cảm thấy Lưu thái y diễn còn tốt hơn nhiều.




“Đương nhiên, tỷ đi cùng Tuyết Nhi, Tuyết Nhi mang tỷ đến nội thất xem hạ lễ Tuyết Nhi chuẩn bị cho tỷ, tỷ tỷ, tỷ đi theo ta được không?” Tô Mộ Tuyết nói xong liền kéo Tay Tô Mộ Tịch vào bên trong.



Tiến nội thất, Tô Mộ Tịch có thâm ý liếc huân hương đặt bên trong một cái. Tô Mộ Tuyết hiến vật quý đem bức đồ thêu tốt ra: “Tỷ tỷ, đây là Tuyết Nhi dành thực nhiều thời gian để thêu , hy vọng tỷ và Thành hoàng tử trăm năm hạnh phúc.”



“Ừ, Tuyết Nhi có tâm, chuyện Trà Tuyết viên ta sẽ nói với mẫu thân, yên tâm đi!” Bộ dáng của Tô Mộ Tịch hoàn toàn là tỷ tỷ tốt.



“Cám ơn tỷ tỷ, nha đầu A Bảo đi nơi nào sao không thượng trà cho tỷ tỷ. Tỷ tỷ xem bức đồ một chút còn có chỗ nào muốn sửa thì nói với Tuyết Nhi, Tuyết Nhi nhất định sẽ sửa cho tỷ. Ta đi rót ly trà cho tỷ, nha đầu A Bảo kia rất lười nhác .” Tô Mộ Tuyết trách cứ nói.




Tô Mộ Tịch giả bộ nhìn mê mẩn bức đồ, gật gật đầu “Ừ” một tiếng. Tô Mộ Tuyết rời đi, lại đến lư hương bỏ thêm chút hương liệu mới rời khỏi. Tô Mộ Tuyết đóng cửa nội thất, đi ra ngoài liền nhìn thấy A Bảo : “Mọi chuyện thế nào rồi?”



“Tiểu thư, thư đã đưa đến tay Giả Như Quân, ta đã nghĩ biện pháp để hạ nhân ở Trà Tuyết viên đều rời khỏi, hắn hẳn là sẽ lập tức vào được.” A Bảo sợ hãi nhìn Tô Mộ Tuyết, trên mặt tràn đầy sợ hãi.



“Ừ, đến lúc đó nói ta ở bên trong thất, cho hắn đi vào tìm ta.” Mặt Tô Mộ Tuyết vặn vẹo lợi hại, người khác sẽ không trúng chiêu, nhưng Giả Như Quân dại dột muốn chết, không nghĩ đến chuyện không thể tiến phòng khuê nữ. Chỉ cần Giả Như Quân đi vào, Tô Mộ Tịch coi như xong, chẳng những không thể làm Thành hoàng tử phi, còn có thể bị Hoàng Thượng hạ lệnh giết, ha ha…



Tô Thanh Hiệp vào Trà Tuyết viên, nhìn thấy trong viện một người cũng không có, trong lòng đã khả nghi. Đi đến phòng Cận Băng Tâm, Cận Băng Tâm ngẩng đầu khỏi bức đồ thêu: “Lão gia, người tới .” Tô Thanh Hiệp không lên tiếng trả lời, thản nhiên nhìn nàng một cái. Lúc này, nếu nhìn kỹ, Cận Băng Tâm chỉ mặc một thân áo trắng tóc thả một nửa còn lại dùng một cây trâm cố định, cả người nhìn rất có khí chất xuất trần.



Nhưng đáng tiếc, Tô Thanh Hiệp vốn không nhìn kỹ nàng, Tô Thanh Hiệp hiểu rất rõ nữ nhân Cận gia. Lúc trước ông nghèo túng xem ông là nô tài mà sai sử, khi ông đỗ Trạng Nguyên liền muốn ủy thân cho ông, làm thê tử của ông. Nữ nhân như vậy, bộ dạng dù đẹp nhưng lại là tiên dung ma tâm, hơn nữa ông chỉ yêu phu nhân mà thôi.




Cận Băng Tâm thấy Tô Thanh Hiệp không nói lời nào, âm thầm cắn chặt răng, chàng quả thực không có chút tâm tư nào với mình sao? Nam nhân không có ai không ham mới mẻ, đưa tay đóng cửa lại. Tô Thanh Hiệp thấy tối sầm lại, lập tức lên tiếng: “Mở cửa ra.”



Cận Băng Tâm ngừng lại, đáp: “Lão gia, người muốn chuyện chúng ta nói bị người khác nghe thấy sao!”



Tô Thanh Hiệp đưa tay ra sau, đứng thẳng tắp, Cận Băng Tâm bưng nước trà lên lại không uống một ngụm. Năm đó phu nhân nói tìm người gả Cận Băng Tâm đi, Tô Thanh Hiệp biết là vì cái gì, cho nên hôm nay Cận Băng Tâm tìm mình chỉ sợ không đơn giản là chỉ nói chuyện Tô Mộ Tuyết. Hoàn hồn, lãnh hỏi: “Chuyện Tô Mộ Tuyết ngươi có thể nói, ta nghe.”



Cận Băng Tâm bùm một chút quỳ xuống mặt đất: “Lão gia, Tuyết Nhi thật là nữ nhi của lão gia, việc này trước khi lâm chung tỷ tỷ của ta có nói , xin người tin tưởng ta. Nàng vốn định chờ Tuyết Nhi sinh lại lấy máu lão gia nhận thân, bất đắc dĩ là phu nhân ép sát từng bước, khiến tỷ tỷ vài lần thiếu chút nữa lưu sản. Nàng không thể không gả cho Triển hộ vệ, cái này, mặc dù tỷ tỷ an toàn sinh hạ Tuyết Nhi, nhưng không thể nhận tổ quy tông. Việc này, Băng Tâm vốn không được nói ra . Nhưng đáng thương cho Tuyết Nhi tiểu thư, chuyện ngày ấy, lão gia không biết là rất kỳ quái sao? Vì sao Tuyết Nhi vừa mới gặp chuyện không may phu nhân liền mang theo chúng phu nhân vào, quá khéo đi. Nếu việc này thật sự là Tuyết Nhi làm, tại sao nàng lại để cho người ta bắt được? Hỏng thanh danh a. Lão gia, ta đáng thương Tuyết Nhi, rõ ràng nàng cũng là nữ nhi của lão gia, vì sao lại đáng thương như vậy…” Nói xong trong mắt Cận Băng Tâm lóng lánh lệ, nếu là nam nhân thấy tâm sẽ sinh trìu mến đi! Hơn nữa lần này Cận Băng Tâm muốn đập nồi dìm thuyền, không thể không gán tội cho Vương Hương Tú.



Cận Băng Tâm nói làm cho Tô Thanh Hiệp trầm mặc, chuyện xảy ra ở Trà Tuyết viên ngày ấy ông cũng hoài nghi . Nhưng ông tin tưởng không phải phu nhân làm , bởi vì nàng không có lý do làm như vậy. Nếu nàng muốn xuống tay với Tô Mộ Tuyết, Tô Mộ Tuyết sao có thể sống đến bây giờ? Hơn nữa Tô Mộ Tuyết vốn không phải thân sinh nữ của ông, trong lòng ông cũng không thương tiếc bao nhiêu. Lúc trước nếu không phải nàng, sao Tịch nhi có thể tự thương chính mình thiếu chút nữa bị hủy dung mạo. Việc này ông đã sớm biết , bằng không sẽ không đáp ứng để các nàng đến biệt viện Giả gia mà không an bài các nàng ở Tô gia .



Tô Thanh Hiệp trầm mặc rơi vào mắt Cận Băng Tâm lại là Tô Thanh Hiệp bắt đầu hoài nghi Vương Hương Tú . Ánh mắt chợt ám, Cận Băng Tâm đỏ mắt đứng lên, đỏ mặt: “Lão gia, tâm của tỷ tỷ cùng ta từ nhỏ đã cho người, lúc trước sở dĩ đối xử với người không tốt là vì hy vọng người có thể chịu khổ nỗ lực giúp đất nước, khảo được công danh sẽ thông báo cho người. Nhưng không ngờ, người đỗ Trạng Nguyên liền cưới phu nhân. Tỷ tỷ chưa từ bỏ ý định vào kinh, mà ta từ nhỏ đã đính hôn không dám không theo cha mẹ chi mệnh mới có thể gả cho vong phu, vốn định thương tâm cả đời. Không ngờ hắn cũng không có phúc khí , rất sớm đã đi, mà hắn chết rồi ta lại bị người nhà bọn họ hưu trở về, không nghĩ vừa về nhà cha mẹ đã xảy ra chuyện. Lúc này mới lên kinh thành tái kiến lão gia, nhưng trái tim biết mình không xứng với lão gi , chỉ có thể lẳng lặng nhìn người.” Nói nửa ngày không được đáp lại, Cận Băng Tâm ngừng lại.



Nhìn Tô Thanh Hiệp liếc mắt một cái, cúi đầu dấu ánh sáng lạnh trong mắt. Tên quỷ kia quả thật không có phúc khí, nhưng mà phúc khí của hắn là do tự mình đoạn. Trước khi thành thân nàng đã biết nam nhân kia không là người đứng đắn, gả rồi càng thêm trầm trọng. Nàng vào cửa không vài ngày liền ngủ với vài tiểu tiện nhân trên hỉ giường, còn nói nàng ở trên giường giống như cá chết làm cho hắn không hưng trí. Lúc ấy nàng chỉ lạnh lùng cười nhịn, sau đó dùng rất nhiều ngân lượng mua được độc dược mạn tính trong tay một đại phu Duyệt quốc, bỏ từng chút từng chút vào đồ ăn của hắn, chưa đến hai tháng hắn đã chết. Nhà bọn họ hoài nghi mình hại chết tên quỷ kia, đáng tiếc bọn họ không có chứng cớ, chỉ đành cho nàng một phong hưu thư hưu nàng.



Đây là kết quả nàng muốn, khi đó nàng biết hạ nhân nuôi trong nhà từ nhỏ cư nhiên đỗ Trạng Nguyên, hối hận muốn chết. Muốn cha mẹ lợi dụng ân tình để hắn thú mình, nhưng nàng đã là quả phụ nên không có khả năng cưới hỏi đàng hoàng. Nàng chỉ có thể dụng tâm cơ để cha mẹ sinh bệnh, nhưng không ngờ bọn họ lại chết nửa đường . Nàng một mình thiên tân vạn khổ đến hoàng thành, lại không ngờ hắn đã cưới vợ, mà tỷ tỷ bị Vương Hương Tú thiết kế gả cho người khác.