Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân

Trùng Sinh Chi Ngốc Phu Quân - Chương 47




Hôn sự của Tô Hồng Diệu cùng Tiết Vấn Lan, Tô Mộ Tịch một tay xử lý. Định ngày hai mươi ba tháng mười hai, Tô Hồng Diệu vốn chết sống không chịu, nhưng bệnh của hắn không có chuyển biến, việc này cũng không ai để ý hắn có chịu hay không . Tiết Vấn Lan đến khách sạn Lượng Nhiên, ngày đại hôn Tô Hồng Diệu sẽ đến khách sạn rước nàng.



Ngày hai mươi ba tháng mười hai, sáng sớm Tô Mộ Tịch để Hoa Ngữ bưng mấy bát nước vo gạo đem vào phòng Tô Hồng Diệu. Lúc đi vào, Tô Hồng Diệu vừa mặc hỉ phục màu đỏ. Nhìn thấy Tô Mộ Tịch tiến vào, vô lực nhìn nàng một cái, nha đầu kia lại muốn làm gì?



Tô Mộ Tịch cười sờ sờ mũi, xong rồi, Tam ca giờ đã đề phòng chính mình : “Tam ca…”



“Muội, muội nha đầu này, lại, lại muốn làm gì?” hôn sự của đại ca cùng nhị ca, hắn biết nha đầu này có tham dự vào, nhưng không ngờ mình sắp chết nàng còn đá một cước để mình cưới vợ, hắn thật không biết mình nên khóc hay nên cười .



Đặt chén nước vo gạo lên bàn, lấy lòng nói: “Tam ca, huynh uống thứ này đi.” Dù sao đã đến bước này, không tin Tam ca dám không theo, Tam ca khẳng định không dám đào hôn.



“Cái gì, cái gì vậy?”



“Dược giúp Tam ca chữa bệnh, Hoa Ngữ, giữ tam ca lại, ta đút.” Thấy Tô Hồng Diệu nhíu mày không uống, Tô Mộ Tịch nở nụ cười lên tiếng.



“Được, được rồi, ta, ta tự uống.” Nha đầu kia, rốt cuộc làm trò quỷ gì? Tô Hồng Diệu huyên thuyên bị Tô Mộ Tịch đút vài bát nước vo gạo mới ngừng lại.



Cho Hoa Ngữ lui trước, Tô Mộ Tịch mới đàng hoàng nói: “Tam ca, Tịch nhi chỉ có thể giúp đến đây, tiếp theo phải dựa vào huynh. Nếu nàng không theo, huynh cứ tiếp tục giả bệnh, người yêu ngay bên cạnh mới là hạnh phúc a.” Tô Mộ Tịch nói xong, liền rời đi.



Tô Hồng Diệu là loại người nào, lập tức hiểu hết thảy chân tướng nhưng giờ làm được gì? Ngày đó đến Thần Hi cung, Tịch nhi cho hắn uống trà kia, hắn đã nghĩ sao hương vị là lạ, hồi Tô phủ không bao lâu liền đổ bệnh hắn lại không ngờ là Tịch nhi làm, không ngờ hắn bị Tịch nhi tính kế như thế. Nghĩ hôm nay là ngày đại hôn, nếu Tiết Vấn Lan biết mình bị tính kế không biết sẽ giận như thế nào nữa? Trong lòng hơi hơi động, thú nàng về trước, nếu nàng thật sự không muốn thì để nàng rời đi. Hắn, muốn ích kỷ một chút . Hôn lễ này, cuối cùng cũng xong, ba ca ca đều thú được người mình yêu.



Hôn lễ của Tô Hồng Diệu qua đi đã sắp qua năm mới. Tô Mộ Tịch qua năm liền cập kê, cập kê phải gả cho Hiên Viên Hạo Thành. Hoàng hậu nương nương cũng biết thời gian Tô Mộ Tịch ở bên người cha mẹ không còn nhiều lắm nên cố ý hạ chỉ ngày hai mươi tám tháng mười hai Tô Mộ Tịch hồi Tô phủ, hai mươi lăm tháng ba năm Vinh Hi hoàng triều hôn với Thành hoàng tử.



Hai mươi lăm tháng mười hai Tô Mộ Tịch bắt đầu cho Hoa Ngữ cùng Xảo Tâm thu thập , Tống mẹ vẻ mặt a dua: “Chúc mừng tiểu thư, lần sau tiểu thư trở về đã là hoàng tử phi, tiểu thư ngài cũng đừng quên lão nô…” Ngồi vào vị trí mẹ này rất ít khi có thể xuất cung , mà lần này Tô Mộ Tịch xuất cung, hoàng hậu nương nương phái Đinh mẹ lão già kia đi theo.



Tô Mộ Tịch nhìn khuôn mặt vừa già vừa giả của nàng, cười cười: “Đương nhiên, Tống mẹ tình thâm ý trọng với Tịch nhi, làm sao Tịch nhi có thể quên ngươi tốt thế nào.” Tô Mộ Tịch cắn chữ tốt rất nặng.



“Lão nô tạ tiểu thư trứic, lão nô còn có việc, cáo lui trước, tiểu thư ngài sớm đi nghỉ ngơi đi!” Tống mẹ nói xong, phúc thân cáo lui. Tô Mộ Tịch nhìn nàng rời đi, thản nhiên nở nụ cười, tác dụng cuả huyết yến chỉ sợ người đứng sau Hiên Viên Hạo Dạ muốn dùng đi! Nàng muốn nhìn một chút, lần này bọn họ sẽ dùng thứ dơ bẩn gì?



Đêm khuya, Tống mẹ đi ra Thần Hi cung đến hoa viên. Đi đến một chỗ ẩn nấp trong rừng, Vi mẹ đi ra vỗ vỗ bả vai Tống mẹ: “Ta tại đây.”





Tống mẹ hoảng sợ quay đầu: “Vi mẹ ngài đã tới, nô tỳ tìm ngài một hồi lâu, không biết ngài tìm nô tỳ có chuyện gì muốn phân phó?” Tống mẹ cúi thấp người, vẻ mặt hèn mọn hoàn toàn bất đồng ban ngày.



Vi mẹ lặng im một chút, đem một bọc nhỏ phóng tới tay Tống mẹ: “Thứ này, ngươi nấu cùng huyết yến cho Tô Mộ Tịch uống, nghe, phải tận mắt nhìn nàng uống xong, nếu không chủ nhân sẽ biện pháp cho ngươi sống không bằng chết.”



Tống mẹ tiếp nhận thứ kia, vội vàng gật đầu: “Nô tỳ biết, nô tỳ nhất định sẽ tận mắt nhìn Tô Mộ Tịch uống xong .” Vi mẹ để nàng hầm huyết yến cho Tô Mộ Tịch nàng đã hoài nghi có mục đích riêng , quả nhiên. Nhận lấy thứ Vi mẹ đưa Tống mẹ liền biết là cái gì, quyết tử hầm cùng huyết yến, xử nữ uống xong sợ là sẽ vĩnh viễn không có khả năng mang thai. Nắm chặt giấy bao chần chờ một chút, nữ nhân không thể làm mẫu thân còn là nữ nhân sao? Nhưng mà không làm, nàng cũng không có đường lui .



Vi mẹ thấy Tống mẹ tiếp nhận bao giấy vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng lại dặn dò một câu: “Nói lại lần nữa, nhất định phải tận mắt thấy Tô Mộ Tịch uống xong.”



“Nô tỳ đã biết, Vi mẹ xin yên tâm.” Tống mẹ phúc thân, luôn mãi cam đoan. Không xem thì thế nào, Tô Mộ Tịch nha đầu ngốc kia, lần nào không uống hết huyết yến. Nhưng nàng làm vậy đúng hay không? Vạn nhất cuối cùng người đi lên ngôi vị hoàng đế không phải Hiên Viên Hạo Dạ, mình cố gắng hết thảy không phải đều uổng công sao? Nàng muốn không nhiều lắm, chỉ muốn rời hoàng cung hồi gia hương mà thôi, mười hai tuổi nàng rời nhà vào trong cung sinh hoạt vài chục năm. Qua vài năm nữa nàng không có động tác gì sẽ bị đưa ra khỏi cung đến chỗ khác, nơi đó là chỗ nào nàng rõ ràng hơn ai khác. Hơn nữa mình giúp Dạ hoàng tử, tương lai hắn đi lên ngôi vị hoàng đế, chỗ tốt tất nhiên không thiếu được… Người, bị hủy ở một chữ tham.



Sáng sớm hai mươi sáu tháng mười hai, Tống mẹ đem thứ kia hầm hảo, khi đưa đến Tây điện Hoa Ngữ vừa vặn đang trang điểm cho Tô Mộ Tịch, hơi hơi phúc thân với Tống mẹ rồi lui xuống. Tống mẹ cười phóng bát tới bàn trang điểm của Tô Mộ Tịch: “Tiểu thư, sắp làm tân nương tử , ngài uống huyết yến này bồi bổ khí sắc đi!” Vẻ mặt thực thành thực, nhưng thần sắc trong mắt lại rất giả.



Tô Mộ Tịch bưng bát lên, Tống mẹ mừng thầm, Tô Mộ Tịch đang muốn uống lại buông chén xuống cười cười với Tống mẹ: “Mẹ, huyết yến rất nóng, ta muốn để nguội chút lại uống, được chứ?”



Tâm Tống mẹ đều lên đến cổ họng, nghe Tô Mộ Tịch nói như vậy lại nhẹ nhàng thở ra: “Xem tiểu thư nói kìa, việc này ngài không cần nói với nô tỳ.” Hừ… Nàng còn tưởng nha đầu kia phát hiện ra cái gì? May mà may mà.



Tô Mộ Tịch không chút để ý soi soi gương đồng: “Mẹ, việc của ngươi ngươi cứ đi làm đi! Huyết yến để nguội một chút ta sẽ uống .” Nói xong nhìn chằm chằm ánh mắt Tống mẹ: “Cũng phải suy nghĩ cẩn thận, rốt cuộc làm gì mới là đúng, đến lúc đó đừng nói Tịch nhi không cho ngươi cơ hội.” Tống mẹ a Tống mẹ, đây là cơ hội cuối cùng Tô Mộ Tịch ta cho ngươi, nếu giờ ngươi thẳng thắn thành khẩn, tương lai ta còn có thể thả ngươi xuất cung, nếu ngươi không nói tương lai đừng trách ta vô tình .



Trong lòng Tống mẹ hoảng một chút, lấy lại bình tĩnh: “Lúc này lão nô không có chuyện gì để làm, ” nói xong nhìn nhìn trâm cài tóc trên đầu Tô Mộ Tịch, hơi sửa lại vị trí: “Người xem Hoa Ngữ nha đầu kia, rốt cuộc là người tuổi trẻ, chút việc nhỏ đều làm không tốt.” Tô Mộ Tịch đột nhiên nói những lời kì lạ đó là ý gì? Không phải là nàng làm chuyện gì sai bị nha đầu kia phát hiện .



Xem ra nàng làm điều thừa. Bưng huyết yến trên bàn trang điểm lên một ngụm uống cạn. Tống mẹ thấy nàng uống xong, tâm mới buông xuống: “Tiểu thư, dễ uống sao?”



Tô Mộ Tịch gật gật đầu: “Ừ, giống trước kia.” lúc này Tống mẹ mới phúc thân cầm bát đi xuống , Tống mẹ vừa rời khỏi, Tô Mộ Tịch liền đứng lên phun hết những thứ trong miệng vào bát Hoa Ngữ chuẩn bị sẵn. Nhìn huyết yến hồng hồng, Tô Mộ Tịch thật muốn cầm chén đập trên mặt đất, những người này còn chuyện gì không dám làm ?



Hoa Ngữ lập tức tiến vào, hơi hơi phúc thân: “Tiểu thư, Lưu thái y đã ở bên ngoài chờ , Xảo Tâm cũng đã dẫn Tống mẹ rời đi.”



Đưa bát vào tay Hoa Ngữ: “Thỉnh Lưu thái y tra, nhưng kết quả chỉ có thể nói với ngươi.” Việc này không thể để hoàng hậu nương nương biết, bằng không đả thảo kinh xà sẽ không tốt lắm.




Hoa Ngữ đi xuống không bao lâu liền vào, sắc mặt thật không tốt, cắn chặt răng mới nói với Tô Mộ Tịch: “Tiểu thư, lần này trong huyết yến Tống mẹ hạ “Quyết tử” Lưu thái y nói, nếu tiểu thư ăn vào, đời này sợ là khó có có thai.”



Đã sớm đoán được, kiếp trước cũng có chuyện như vậy, nhưng mà nàng không để ý, hơn nữa vẫn không cho Hạo Thành vào viên phòng, gật gật đầu: “Ta đã biết, Hoa Ngữ, lời ta dặn có nói với Lưu thái y chưa.”



Hoa Ngữ phúc thân: “Tiểu thư, nô tỳ nói. Nhưng mà nô tỳ không rõ, vì sao không nói cho hoàng hậu nương nương chuyện Tống mẹ rắp tâm bất lương? thả nàng bên người, tùy thời tiểu thư đều bị nguy hiểm .”



Tô Mộ Tịch kéo Hoa Ngữ: “Hoa Ngữ, Tống mẹ là một nô tài vì sao lại kê đơn cho ta? Hơn nữa thuốc này là cấm dược trong cung, nàng lấy từ nơi nào, ngươi không nghĩ tới sao? Nàng rắp tâm bất lương tiểu thư ta rõ ràng, nếu đổi lại người khác, ta sẽ không rõ như vậy”



“Tiểu thư, ý của người là?” Hoa Ngữ mở to mắt, trong cung này ai sẽ hại tiểu thư?



“Hoa Ngữ, ngươi đi xuống trước đi! Chuyện vừa rồi ngươi làm như không biết, tới cửa nhìn , Tống mẹ trở về nháy mắt cho ta.” Tô Mộ Tịch nằm lên giường, nhìn gra giường tuyết trắng, đợi lát nữa còn có kịch muốn diễn.



Không bao lâu, Hoa Ngữ nháy mắt với Tô Mộ Tịch. Tô Mộ Tịch hiểu ý, lập tức ôm bụng lăn trên giường: “A… Bụng đau quá, Hoa Ngữ…” Hoa Ngữ đứng ở một bên, trấn an Tô Mộ Tịch: “Tiểu thư… Nô tỳ nô tỳ đi thỉnh Thái y đến… Ngài…”



Tống mẹ việc đi đến trước giường, lo lắng nói: “Tiểu thư, tiểu thư ngài làm sao vậy?”



“Ta, ta đau bụng…” Mặt Tô Mộ Tịch tái nhợt như tờ giấy, không có chút huyết sắc, mồ hôi lạnh từ trán toát ra, mười phần giống một bệnh nhân.




Hoa Ngữ nóng nảy: “Tiểu thư, nô tỳ đi thỉnh Thái y đến.” Hoa Ngữ đang chuẩn bị ra bên ngoài lại bị Tống mẹ cấp kéo lại: “Nha đầu kia, tiểu thư đây là bị tật xấu của nữ nhi sao có thể thỉnh Thái y, đi lấy chút nước ấm đến.” Thỉnh Thái y, thỉnh Thái y không phải chuyện nàng làm sẽ bị phát hiện .



Hoa Ngữ được đến ánh mắt của Tô Mộ Tịch, lúc này mới phúc thân lui xuống.”Tiểu thư, người đừng vội, đợi lát nữa dùng khăn nóng chườm một chút thì tốt rồi, đừng sợ a…”



Tô Mộ Tịch hao hết khí lực nở nụ cười một chút: “Mẹ, ngươi thật tốt, Tịch nhi cám ơn ngươi.” Tống mẹ, ngươi thật đúng là tốt, kiếp trước ngươi giúp Hiên Viên Hạo Dạ nhiều như vậy nhưng hắn kế vị rồi lại thần không biết quỷ không hay giết ngươi. Lần này cho ngươi cơ hội ngươi còn lựa chọn giúp hắn, ta không cho ngươi chết, không phải ngươi sợ nhất là rời cung sao? Ta sẽ đưa ngươi đi! Còn sống, có khi còn đau khổ hơn chết!



Tống mẹ cười cười: “Tiểu thư nói gì đâu, đây không phải là chuyện lão nô phải làm sao, người là lão nô nhìn lớn lên , lão nô đương nhiên đối xử tốt với người.” Vừa làm chuyện xấu, lúc này còn dám không chút chột dạ nói như vậy, không hổ là người hai mặt.



Sáng sớm hai mươi tám tháng mười hai tháng, Tô Mộ Tịch đến cửa Thần Hi cung nhìn Hiên Viên Hạo Thành đi đến, bất đắc dĩ vẫy tay cho Hoa Ngữ đi trước. Kéo Hiên Viên Hạo Thành vào bên trong đình, hai người ngồi xuống mới nói: “Hạo Thành, huynh có nghe Tịch nhi nói hay không?”




Hắn nghe, nhưng giờ không muốn nghe, vì sao Tịch nhi phải rời khỏi Thành nhi lâu như vậy, hắn tính Tịch nhi phải rời khỏi hắn rất lâu. Nhưng mà, hắn đã nói sẽ nghe lời Tịch nhi, chu miệng không tình nguyện gật gật đầu: “Thành nhi nghe…”



Tô Mộ Tịch đưa tay nhéo nhéo mặt hắn: “Ngày hôm qua không phải Tịch nhi đã nói với Hạo Thành rồi sao, phải ngoan ngoãn nghe lời, sau đó tại mặc hỉ phục đẹp đẽ thú Tịch nhi tiến cung, huynh đã quên?” Trùng sinh lại người này vẫn một tấc cũng không rời mình, nhất thời rời đi trong lòng nàng cũng vô cùng không nỡ. Nhưng mà, bình thường thời gian nàng ở Tô phủ quá ngắn , nàng muốn làm một nữ nhi tốt bồi cha mẹ.



“Nhưng mà, nhưng mà rõ ràng Thành nhi có thể cùng Tịch nhi đến Tô phủ, trước khi thành thân lại hồi Thần Hi cung không được sao?” Rõ ràng là rất tốt, vì sao không cho Thành nhi đi theo, đã nói Thành nhi là cái đuôi của Tịch nhi, nàng đi tới đâu thì hắn cùng tới đó , Tịch nhi không thể không cần hắn.



Nàng nói không thông , đổi uy hiếp: “Hạo Thành, vậy huynh có muốn Tịch nhi làm thê tử huynh không?”



Ngoan ngoãn gật đầu, Thành nhi còn muốn ngủ cùng Tịch nhi, sau đó sinh thật nhiều hài tử, chỉ có Tịch nhi mới có thể sinh, người khác đều không được.



“Nếu muốn, vậy cùng Tịch nhi tách ra một thời gian, Tịch nhi mới có thể làm thê tử của Thành nhi. Bằng không, một ngày nào đó Tịch nhi sẽ làm thê tử của người khác đó.” Hừ hừ, ta không tin ta nói không được ngươi.



Hiên Viên Hạo Thành nghe được sắp khóc đến nơi, quy củ này là ai định , rất xấu rồi, còn chán ghét hơn Duyệt Tâm công chúa nữa. Tịch nhi vẫn luôn cùng hắn, vì sao phải tách ra: “Thành nhi không cần, Thành nhi muốn đi theo Tịch nhi.” tính tình bướng bỉnh của Hiên Viên Hạo Thành nổi lên, một đầu trâu cũng kéo không được.



Tô Mộ Tịch dở khóc dở cười, xem ra phải xuất đòn sát thủ, đỏ mặt cắn cắn môi hạ giọng: “Hạo Thành, không phải huynh muốn ăn miệng Tịch nhi sao? Chờ huynh thú Tịch nhi rồi, Tịch nhi liền, liền cho huynh ăn có được không?”



Mắt hàm nước mắt sáng lên: “Tịch nhi nói thật chăng? Không lừa Thành nhi, lúc Thành nhi ăn sẽ không tức giận ?” Có thể ăn miệng Tịch nhi a, tuy rằng phải rời khỏi Tịch nhi một đoạn thời gian, nhưng mà Tịch nhi trở về là có thể ở cùng phòng ngủ cùng giường . Sau đó, còn có thể sinh hài tử với Tịch nhi, còn có thể ăn miệng Tịch nhi, hình như tốt lắm.



Tô Mộ Tịch đỏ mặt gật gật đầu: “Ừ, không lừa Thành nhi, sẽ không giận Thành nhi.” Việc nam nữ lưu lại ấn tượng không tốt lắm cho nàng, giờ nàng nhớ lại lúc Hiên Viên Hạo Dạ cùng Tô Mộ Tuyết dây dưa còn muốn nôn. Nhưng mà, nếu là Hạo Thành, có lẽ nàng sẽ không chán ghét như vậy.



“Vậy, vậy Thành nhi có thể ăn trước một chút không? Sẽ rất lâu Thành nhi không được gặp Tịch nhi, trước cho ta ăn một chút được không?” Ăn một chút, lúc Thành nhi nhớ Tịch nhi, trong lòng sẽ ngọt ngào giống lần trước khi Tịch nhi không dẫn hắn đi Tô phủ.



Mặt Tô Mộ Tịch vốn đã hồng, giờ càng đỏ, nhìn nhìn chung quanh không có ai thẹn thùng gật gật đầu. Được Tô Mộ Tịch cho phép, Hiên Viên Hạo Thành nhảy đến trước mặt Tô Mộ Tịch kéo nàng, đầu thấp đến môi Tô Mộ Tịch. Không dám có động tác mạnh, chỉ dám nhẹ nhàng cắn môi Tô Mộ Tịch, đau lòng hắn thật cẩn thận, Tô Mộ Tịch hé miệng hướng dẫn Hiên Viên Hạo Thành, hai người cho nhau “Ăn” thật lâu, Hiên Viên Hạo Thành thấy Tô Mộ Tịch sắp thở không nổi mới lưu luyến buông nàng ra.



Tô Mộ Tịch đỏ mặt chạy, tim đập thật nhanh, nàng chưa từng như vậy. Tô Mộ Tịch rời đi rồi, Hiên Viên Hạo Thành kinh ngạc đứng ở bên trong đình thật lâu. Sau khi lấy lại tinh thần, nhìn nhìn hạ phúc của mình, vì sao vừa rồi nơi đó nóng nóng? có phải Thành nhi sinh bệnh hay không?