Trùng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 4




Đế quốc Harper.

Ngàn năm về trước, loài người không tin tưởng vào lời tiên tri về tận thế, bởi lòng tham lấy lý do muốn sinh tồn, loài người càng ngày càng phá hủy Trái Đất nghiêm trọng hơn, tình trạng này cứ kéo dài đến lúc loài người bắt đầu đánh chủ ý đến không gian bao la rộng lớn của vũ trụ.

Sau đó, loài người bắt đầu triển khai các kế hoạch khai phá vũ trụ, cũng kể từ đó vận mệnh loài người từ từ bị xáo trộn.

Trải qua nhiều năm khai phá, đất đai dần dà bị chia cắt bởi các quốc gia cùng các thế lực khác nhau. Cho đến ngày nay, phạm vi hoạt động của loài người chủ yếu được dựa theo sự chia cắt của khu vực sao Harper và tinh hệ Leiden hình thành nên nhân dân hai nước, đó chính là đế quốc Harper cùng Liên minh tự do.

Đế quốc Harper có diện tích lãnh thổ rộng lớn, trải dài qua mười mấy tinh hệ lớn nhỏ đồng thời cũng là Vương quốc thành lập sớm nhất trong các hành tinh.

Còn Liên minh tự do là dựa vào trăm năm về trước vì không vừa lòng với tác phong cùng thái độ độc tài của hoàng thất Harper mà tách ra, hoàn toàn rời khỏi Đế quốc.

Tuy Liên minh tự do chỉ mới thành lập trong khoảng thời ngắn ngủi song nhờ vào lượng nhân tài đông đúc nên chỉ vỏn vẹn một trăm năm qua, thế lực của Liên minh đã có thể so sánh và chống lại Đế quốc Harper.

Nhưng cho dù là vậy, ai cũng không thể phủ nhận được sức mạnh vương giả của Đế quốc Harper.

Mà gia tộc Chung gia của Chung Viễn Thanh là một trong những sức mạnh góp trong đó.

Chung gia….

Chung Viễn Thanh ngẩng đầu nhìn thiếu niên mặc quần áo thẳm thớm trong gương, trang phục được cắt may rất khéo léo, nổi bật trên đó là hình chim khổng tước xinh đẹp, nhưng bởi mặc trên người thiếu niên Chung Viễn Thanh ngây ngô tuấn tú lại có vẻ rất hợp mắt, chỉ bạc đính dọc hai bên cổ áo thêu thành hình âm dương thái cực.

“Trong Kinh có thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.”

Theo truyền thuyết của phương Đông huyền bí nơi Trái Đất cổ xưa, rất lâu về trước có một dân tộc cổ đại dùng một câu nói đơn giản của họ để hình dung và lý giải tất cả vạn vật trong thiên địa vũ trụ.

Đến ngày nay, có lẽ nhiều người chỉ coi đó là thần thoại nhưng Chung Viễn Thanh và thậm chí là cả Chung gia đều hiểu những lời này, kí hiệu này đối với bọn họ thực sự có ý nghĩa to lớn.

Chung gia nguyên bản chính là hậu nhân của dân tộc phương Đông xa xôi kia.

Kỳ thực trong Tinh tế có rất nhiều dòng họ xuất thân từ phương Đông, tỷ như là Tần Phi Tương, người luôn đối nghịch với Chung Viễn Thanh sau này.

Nhưng chỉ có Chung gia, chính xác hơn là chi chính của gia tộc họ Chung mới có thể tự hào nói trên người bọn họ sở hữu huyết mạch phương Đông thuần khiết nhất.

Tiềm năng mạnh mẽ của huyết mạch thuần khiết tạo nên ưu thế của Chung Viễn Thanh, là “Tinh thần lực mạnh mẽ” – sự may mắn độc nhất vô nhị.

Thể thuật (nôm na là dùng đến sức mạnh cơ bắp), tinh thần lực cùng điều khiển máy móc cấu thành nên tam đại lưu phái trong lĩnh vực điều khiển quang giáp mà Chung gia nổi tiếng có nhiều nhân tài kiệt xuất có tinh thần lực cường đại.

Hiện lên trong gương là một Chung Viễn Thanh được di truyền mắt đen, tóc đen từ dân tộc phương Đông xa xôi trong truyền thuyết kia, ánh mắt hắn chăm chú nhìn vào kí hiệu trên cổ áo, chỉ có đứa con cả của chi chính Chung gia mới có tư cách mặc lên người chiếc áo có kí hiệu này, mà bởi vì sự ngu ngốc của hắn nên đã bị người khác hãm hại cướp mất kí hiệu kia và hắn còn phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.

Chung Viễn Thanh khẽ cười nhàn nhạt, rồi bỗng nhiên hắn khẽ nói: “Ta đã trở lại.”

Đoạt lại những thứ vốn thuộc về hắn, khiến những kẻ hại hắn phải xuống địa ngục, hắn từ vực thẳm đau khổ, bò về rồi đây!

…..

“Không ngờ nó lớn bằng nhường này mà còn đứng trước mặt ta khóc y như hồi nhỏ.” Chung Minh dựa lưng lên chiếc ghế mềm mại, nhấp ngụm trà đang tản ra hương thơm nồng đậm, hơi cảm khái nói.

Quản gia Chung Văn hai bên mai đã lấm tấm hoa râm cười tủm tỉm nói: “Suy cho cùng thì tiểu thiếu gia đã lớn nhưng đây là lần đầu thiếu gia xa ngài đến một nơi xa như thế, chắc chắn Thiếu gia không nỡ xa ngài, lúc ngài ôm thiếu gia, thiếu gia vẫn im lặng.”

Nghe thấy lời của Chung Văn, vẻ cảm khái trên mặt Chung Minh dần dần biến mất, mặt thoáng hiện lên một tia sầu não.

“Thì ra đã lâu như vậy, cũng mười sáu năm rồi.”

Chung Văn là một quản gia lâu năm của Chung gia, ngay đến Chung Minh cũng đều do Chung Văn nuôi lớn, mà Chung Minh vô cùng tín nhiệm ông, ông cũng tự nhiên hiểu được suy nghĩ trong lòng Chung Minh, không khỏi nhỏ giọng nói: “May mắn, may mắn tiểu thiếu gia lớn lên rất giống ngài, không những thế còn sở hữa tinh thần lực mạnh mẽ, nếu không…”

“Nếu không cái gì?” Chung Văn còn chưa nói xong, giọng nói không xa lắm của Chung Viễn Thanh truyền đến.