Trùng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 161: Đột Phá Bình Cảnh




Uống thuốc xong, Tần Phi Tương lại đỡ Chung Viễn Thanh nằm xuống: “Em nghỉ đi. Yên tâm, mấy ngày này may trùng với “Ngày mở cửa”, bên Ares có huấn luyện viên Mộc và Bard đỡ thay, xin phép cho chúng ta rồi.”

Chung Viễn Thanh vẫn mệt mỏi rã rời, ban nãy còn lộn xộn một trận, phần eo được bàn tay dày rộng của Tần Phi Tương mát xa xong đã đỡ xót, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, Chung Viễn Thanh rất nhanh chìm vào mộng đẹp.

Nhìn Chung Viễn Thanh đã say ngủ, Tần Phi Tương đem đồ, rời khỏi phòng.

….

Tuy nhiên lần này, vì quá mệt mỏi, nên sau khi chìm sâu vào giấc mộng ngọt ngào, Chung Viễn Thanh ngủ tới bất tỉnh nhân sự.

Bấy giờ, Chung Viễn Thanh ngủ rất bất an, phảng phất như cổ mình bị ai đó bóp chặt, hắn muốn kêu, muốn thở một tiếng cũng cực kì gian nan.

Hơn nữa không chỉ vậy, tay chân của Chung Viễn Thanh như thể bị đè ép, vừa khó chịu vừa không thể giãy ra.

Đi kèm với sự đau đớn, Chung Viễn Thanh tựa hồ cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ hơn, trái lại cảm nhận càng ngày càng rõ ràng. Tới khi có ý thức, Chung Viễn Thanh bèn cúi đầu xuống, phát hiện thân xác của ban thân đang hiện ra trước mắt hắn. Chung Viễn Thanh bình tĩnh suy nghĩ nguyên nhân xảy ra chuyện này.

Mà đúng lúc này, trong mắt Chung Viễn Thanh, cơ thể của hắn tự nhiên có sự biến đổi. Tầm mắt hắn thoáng nhìn vào sâu trong cơ thể, trong đó, nơi tinh thần lực tập trung lại, tất cả sợi tinh thần lực cường đại đang quấn chặt, cuộn cùng một chỗ, hình thành một khối bầu dục rất tiêu chuẩn, nhìn từ xa, nom rất giống một quả…..trứng.

Trứng?

Chung Viễn Thanh lắc đầu, tuy nhiên khi hắn càng muốn quên khuấy cái suy nghĩ quái đản này thì tâm trí lại càng nghĩ đến, đến nỗi Chung Viễn Thanh còn thất thần suy đoán đây là trứng của loài nào, hay gọi nói là trứng tinh thần lực!

Chẳng qua, thất thần thì thất thần, trông thấy tình trạng này của tinh thần lực trong cơ thể, Chung Viễn Thanh cũng hiểu sơ được vì sao chúng nó không ra khỏi được rồi.

Cơ mà, dẫu đã biết đấy, nhưng đách có cách thì biết mần sao?


Quay lại vấn đề, nếu đây quả thực là một quả trứng, trái lại cách giải quyết sẽ rất dễ, đập vỡ là xong….

Chung Viễn Thanh hơi đau đầu vì trí tưởng tượng phong phú của mình.

Đột nhiên, ngay khi đầu hắn nghĩ ra ý tưởng này, Chung Viễn Thanh bỗng nghe thấy tiếng “Rắc rắc” vang lên.

Gì thế này?

Chung Viễn Thanh bất giác cúi xuống, kinh ngạc phát hiện, quả trứng tinh thần lực của mình tự nhiên xuất hiện vết nứt, y như bị vỡ vậy.

“Không thể nào.” Chung Viễn Thanh thật sự đã bị xao động vì cảnh tượng này thần kì.

Chẳng nhẽ nó là trứng thật hả?!

Chung Viễn Thanh nổi trí tò mò, nếu quả này vỡ xong thì có gì bên trong nhỉ.

Quả trứng kia làm đúng y như những gì hắn suy nghĩ, nó nứt dần ra. Vỏ trứng rơi xuống, Chung Viễn Thanh nín thở, lẳng lặng chờ mong thứ hay ho trong đó.

Ngay tại phút giây mảnh trứng cuối rơi xuống, một quả cầu lông đỏ rực cuộn mình xuất hiện trước mặt Chung Viễn Thanh.

Sao tinh thần lực của mình nở ra thứ tình thú thế nhỉ?

Chung Viễn Thanh kinh ngạc vô cùng, đồng thời giơ tay, búng nhẹ vào quả cầu lông đỏ rực kia.

Trong chớp mắt tay hắn sắp chạm tới quả cầu lông, bỗng nhiên nó nhảy dựng lên, giang cánh, vậy mà trông giống y bộ dạng Tiểu Phượng Hoàng của Chu Tước như đúc!

Khi Chung Viễn Thanh còn đang hoảng hồn, con Tiểu Phượng Hoàng kia không hề khách khí há mỏ nhọn, phun lửa vào tay hắn.

Tiểu Phượng Hoàng bé thế này, phun được bao nhiêu lửa chứ? Chung Viễn Thanh vốn đang thầm cười trộm, nào ngờ lúc bị ngọn lửa đánh tới, hắn cảm nhận thấy rõ sức nóng và mạnh của nó.

Sức mạnh này giống như một đôi tay lớn, hung hăng đẩy Chung Viễn Thanh đang trong cơn mộng mị trở lại hiện thực.

“Tiểu Phượng Hoàng!” Chung Viễn Thanh quát to một tiếng, bật dậy khỏi giường.

“Điểm Điểm, con sao thế?” Chung Minh vốn chỉ muốn coi xem Chung Viễn Thanh thế nào, không nghĩ tới phát hiện Chung Viễn Thanh đang mộng mị, sau đó đột nhiên hô to tỉnh dậy.

Chung Viễn Thanh thở phì phò, hai mắt mơ màng, mãi sau mới tỉnh táo trở lại.

“Cha, con không sao. Tại giấc mơ hơi quái dị thôi.” Chung Viễn Thanh giờ còn chưa biết lão cha này của mình giấu sâu bao nhiêu, hắn trái lại qua an ủi Chung Minh trước.

“Có liên quan tới Tiểu Phượng Hoàng mà con hô ban nãy à?”

Chung Viễn Thanh gật gật đầu, bắt đầu kể toàn bộ câu chuyện mình chứng kiến trong mơ cho Chung Minh.

Chung Minh nghe xong, trầm tư một lát, bỗng nhiêng ngẩng đầu liếc nhìn Chung Viễn Thanh một cái, tay phải bắt lấy cổ tay Chung Viễn Thanh, ngón tay sờ lên mạch đập, phóng xuất tinh thần lực thẩm thấu vào cơ thể Chung Viễn Thanh, xem xét cẩn thận.

Thông thường, việc dùng tinh thần lực tiến vào quan sát cơ thể người khác là một việc không khả thi, bởi tinh thần lực của mỗi người đều khác nhau, và không phải ai cũng có ý tốt.


Tuy nhiên, Chung Minh với Chung Viễn Thanh là cha con, tinh thần lực của bọn họ đều cùng một mạch, kiểu quan hệ huyết thống này thật ra rất hợp cho cách quan sát này.

Ngay lúc tinh thần lực của Chung Minh đã dò xét xong nửa người trên, sắp hướng xuống dưới, thì một luồng hơi thở tinh thần lực nóng rực mạnh mẽ đột nhiên truyền tới, ép bức tinh thần lực của Chung Minh ra khỏi cơ thể Chung Viễn Thanh.

“Cha!” Sức mạnh mạnh mẽ tới nỗi cả người Chung Minh không khỏi lay động, xém nữa ngã xuống đất, Chung Viễn Thanh phản ứng nhanh kéo Chung Minh lại, mới không xảy ra chuyện.

Tinh thần lực của Chung Minh tuy bị bài xích ra, người nghiêng ngả suýt té, song khuôn mặt lại lộ ra nét hưng phấn, hắn đứng dậy, nói với Chung Viễn Thanh: “Nhanh nhanh, giờ con thả tinh thần lực cho cha xem nào.”

“Gì ạ?” Chung Viễn Thanh còn tưởng Chung Minh đang đùa, nhưng khi trông thấy mặt cha nghiêm lại, hắn lập tức nghe theo, bắt đầu thử thả tinh thần lực của mình ra.

Thế nhưng, chẳng có gì xảy ra trong phòng cả.

“Xem ra vẫn không được.” Chung Viễn Thanh lắc đầu, đang định từ bỏ, thì đột nhiên tim bỗng đập rất kịch liệt, một luồng khí nóng từ dưới truyền lên, sau đó một sợi tinh thần lực màu đỏ xuất hiện trước mặt bọn họ, cái thứ nhất xuất hiện, cái thứ hai, cái thứ ba….

Chúng lục tục xuất hiện, Chung Viễn Thanh thế mà thả ra gấp đôi so với bình thường.

“Chuyện gì thế này?” Chung Viễn Thanh mặt tò mò nhìn Chung Minh.

Chung Minh tiếp tục chỉ huy Chung Viễn Thanh: “Con thử biến đổi chúng thành xúc tu xem sao.”

Chung Viễn Thanh nghe xong, đầu bèn hiện ra tinh thần lực dạng xúc tu, những sợi tinh thần lực đang vung vẩy loạn xạ dần dần tụ lại, loáng cái hóa thành từng xúc tu tráng kiện đỏ rực hiện ra trước mặt hai người.

“Cha, con lại có thể phóng xuất tinh thần lực được rồi.” Chung Viễn Thanh vui mừng quay qua nhìn cha mình.

Chung Minh gật gù, hơi cảm khái nói: “Xem ra, vì giải hương Phệ Nhân Hoa, Tần Phi Tương đánh dấu hoàn toàn con đã khiến tinh thần lực của hai đứa đạt tới độ đồng điệu, do đó nhân họa đắc phúc, con đột phá được bình cảnh, hơn nữa ban nãy cha có kiểm tra qua, trị số tinh thần lực của con đã lên tới 3024, tăng nhanh đến nỗi cha cũng phải hoảng nha.”

“Đúng đúng, con không ngờ luôn, thế mà có thể đột phá được.” Chung Viễn Thanh không che giấu bộ mặt thật trước Chung Minh, lúc này hắn nắm chặt tay, lộ ra vẻ kích động hiếm thấy. Hơn nữa, hắn kinh ngạc nhận ra, khi tinh thần lực được phóng xuất, thân thể vốn đang nhức mỏi cũng được quét sạch, cả người lại sáng lán trở lại.

“Có điều này, nay con đã tỉnh, cha muốn hỏi cho thật rõ.” Sau phút hưng phấn, Chung Minh luôn canh cánh một việc: “Vì sao con bị bắt tới chỗ của Naiden? Cả con với Tần Phi Tương, từ sau lúc hai đứa về, chẳng đứa nào nói cho cha biết hết. Rốt cuộc đứa nào hại con? Hai con đang che giấu điều gì? Chẳng nhẽ con không tin người cha này sao?”

Chung Viễn Thanh nghe Chung Minh nói vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn cha mình, hắn đột nhiên nhớ ra, hồi đó khi Chung Dương Bình đưa Chung Kiệt và Chung Lam tới cửa đã bị hắn với Chung Minh liên thủ đuổi về. Sau đó, Chung Minh cũng từng nói qua.

Đúng vậy, trong Chung gia, Chung Viễn Thanh là người thân duy nhất của Chung Minh, là đứa con trai Chung Minh yêu thương. Bản thân hắn còn phải che giấu điều gì nữa với cả người cha ruột của mình nữa.

Chung Viễn Thanh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Chung Minh: “Là Chung Kiệt, và cả Khang Hồng. Kể từ lúc mới khai giảng, Chung Kiệt cứ nhằm vào con. Chẳng qua con không ngờ gã dám làm vậy với con.”

“Lòng người khó lường, khi rơi vào tuyệt cảnh, có gì mà không dám làm chứ.”

Nghe thấy lời này của cha, Chung Viễn Thanh kinh ngạc, hắn không hề ngờ người cha yếu đuối sẽ nói ra những lời thế này với mình.

“Cha….” Chung Viễn Thanh hơi khó tin nhìn Chung Minh.

Chung Minh bật cười, sờ sờ đầu Chung Viễn Thanh: “Nếu nó chỉ nhằm vào vị trí của gia chủ Chung gia, có lẽ cha sẽ đùa mấy bận nữa với nó. Thế nhưng giờ nó dám trèo lên đầu con, vậy thì đừng trách cha.”

Khí thế của Chung Minh đột nhiên thay đổi, khiến Chung Viễn Thanh hoảng sợ, tựa hồ vị này căn bản người cha mình mà hắn mình biết suốt mười mấy năm.

“Thôi, nếu đã khỏe lại thì đứng dậy đi. Nghe đâu hôm nay là ngày cuối của “ngày mở cửa” đấy, hình như còn phải họp phụ huynh nữa. Con nói xem, nếu Chung Kiệt trông thấy người chú này dẫn con đến, sẽ có phản ứng gì?” Chung Minh vỗ nhẹ đầu con trai, nháy nháy mắt.