Trùng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 111: Nhiệm Vụ Tiền Thưởng Thứ Nhất




“Mình đúng là tinh mắt nhất mà.” Mặc dù khuôn mặt đang chằng chịt vết thương song khi Bard nhớ đến đám học viên ưu tú của mình và thành tích huấn luyện không tồi hôm nay, trong lòng không khỏi hừng hực, coi chuyện đám khốn khiếp đấm là chuyện không việc gì.

“Em yêu ơi, anh về rồi đây!” Nhà của Bard cũng nằm trên sao Ares, người sánh đôi với ông là Hyman, một Beta kinh doanh một nhà hàng đồ ngọt cỡ nhỏ, mặc dù hai người giờ vẫn chưa có con nhưng nó tuyệt không ảnh hưởng đến tình cảm của cả hai.

Tuy nhiên, đêm nay, khi Bard đẩy cửa bước vào nhà hàng nhà mình, ông trông thấy khuôn mặt tái nhợt của Hyman đang đứng trước tủ kính, khi nhận ra người bước vào là Bard, Hyman không hề thoải mái mà trái lại sắc mặt kém thêm vài phần, Hyman dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người áo đen đang đứng cạnh cửa sổ sau Bard.

“Làm sao thế?” Bard lập tức cảnh giác, một bàn tay lập tức sờ lên khẩu súng lục mini dắt bên hông.

“Hai người đừng khẩn trương thế chứ. Mới mười mấy năm không gặp thôi mà, không đến mức đã không nhận ra ta đấy chứ ?” Người áo đen đứng lên, xoay người, nhàn nhạt nhìn Bard.

“ Là, là ngài!” Vừa trông thấy khuôn mặt kia, Bard không khỏi hít khí lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt như Hyman : “ Ngài, sao ngài lại xuất hiện ở đây? Ngài chẳng phải, chẳng phải.”

“Ta đáng nhẽ nên ở bên kia hệ mặt trời, ta đáng nhẽ sẽ mãi mãi không đặt chân đến Đế quốc phải không. Vì sao ta bỗng nhiên xuất hiện ở đây, còn cách thủ đô gần như vậy.” Thanh Mộc nhìn Bard rồi lại nhìn Hyman, rồi gật đầu : “Chuyện quá khứ, nếu lúc ấy ta đã đồng ý để hai người ở bên nhau thì sẽ không đuổi theo nữa, cậu có thể yên tâm. Với lại, nếu lúc ấy không có các cậu thì có lẽ ta sẽ không sống được đến tận giờ, liên lụy đến nỗi làm Bard chuẩn tướng giờ vẫn chỉ là một vị huấn luyện viên bình thường tại Ares. ”

Nghe Thanh Mộc cam đoan như thế, Hyman không tự chủ mà thở nhẹ một hơi, ông tin tưởng Thanh Mộc, chỉ cần y cam đoan thì y sẽ không bao giờ đổi ý : “Ngài đừng nói như vậy, nếu lúc trước không phải có ngài và lão Đại thì tôi và Bard sợ cũng không thể ở bên nhau được. Về chuyện của mười bảy năm trước, thứ cho tôi mạo muội, tôi vẫn cho rằng lão Đại bị người khác hãm hại, hắn, hắn không thể hại ngài. Có lẽ ngài không biết nhưng tôi có thể nhận ra, lão Đại, kì thực, kì thực luôn thích ngài. Ngài đừng suy nghĩ nhiều, đây chỉ là phỏng đoán của tôi mà thôi. ”

“Ta biết chứ. ” Thanh Mộc cười khổ một chút : “Chính vì biết cho nên giờ ta mới hối hận. Sau chuyện đó, ta cứ đi tìm hắn. Ta từng nghĩ cả đời này sẽ không tìm được hắn nữa. Tuy nhiên, cho đến gần đây thì, ”

Hyman nghe xong, mắt sáng lên : “Ngài, ngài nói đã tìm thấy lão Đại rồi? Lão Đại ở đâu? Cuộc sống thế nào?”


“Em ấy ở đâu, chuyện này ta còn cần phải hỏi Bard chuẩn tướng một chút.” Nói xong, Thanh Mộc nhìn về phía Bard, Hyman cũng nhìn về phía người yêu của mình, mà Bard lúc này thì mờ mịt nhìn hai người, ông căn bản không hiểu gì hết ráo.

Thanh Mộc ra hiệu ngồi xuống, Hyman bưng ba tách cà phê lên rồi cũng ngồi bên cạnh Bard, Thanh Mộc ở phía đối diện nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới chậm rãi nói : Kỳ thực hôm nay ta đến đây, thứ nhất là ngoại trừ chuyện tìm hai người ôn chuyện thì vẫn còn một chuyện cần Bard chuẩn tướng giúp đỡ, nếu chuyện này thành công thì chúng ta sẽ rất nhanh tìm thấy hắn.”

===

Vì chuẩn bị cho bài kiểm tra tổng hợp trong kì khảo hạch, có thể nói Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương dù có đăng nhập vào Skynet thì cũng chỉ tiến thẳng vào hệ thống chiến đấu Ares, khóa mình trong phòng huấn luyện trong vòng ba tháng chứ không hề quan tâm đến chuyện khác.

Đợi đến khi bọn họ vào lại Skynet mới phát hiện quang não đã ngập tràn tin nhắn, bỏ đi những tin nhắc rác cùng lời mời kết bạn, một tin nhắn của Phá Ma đột ngột nhảy vào mắt bọn họ.

“Trong vòng một tháng hãy hoàn thành nhiệm vụ có giá trị cống hiến là 10.”

Tin nhắn được gửi đến là vào đầu tháng, còn giờ đã gần cuối tháng mất rồi.

“10 điểm giá trị cống hiến? Hai người chúng ta cộng lại thì là 20?” Chung Viễn Thanh lập tức cảm thấy đau đầu, phải biết rằng điểm giá trị cống hiến là thứ khó giành được nhất, bạn phải luôn luôn sống dở chết dở để hoàn thành nhiệm vụ mới kiếm được một điểm giá trị, tuy hiện tại trong tài khoản của Chung Viễn Thanh có cả ngàn điểm thế nhưng rõ ràng không thể chuyển vào tài khoản của Phá Ma được.

“Giờ đã là cuối tháng rồi, không còn thời gian để tích lũy điểm nữa.” Tần Phi Tương cũng cảm thấy phiền phức : “Biện pháp duy nhất là tìm một nhiệm vụ tiền thưởng nào đó có giá trị cống hiến lên thẳng 20 thôi.”

Chung Viễn Thanh thở dài một tiếng, gật gật đầu : “Giờ cũng chỉ có thể như vậy.”

Mở giao diện bảng nhiệm vụ tiền thưởng của Phá Ma ra, vì hai người vừa mới gia nhập vào Phá Ma nên hiện tại bọn họ không có tí điểm giá trị cống hiến nào, cho nên thân phận trước mắt của Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh là lính đánh thuê kiến tập. Cách thức nhận nhiệm vụ tiền thưởng dựa vào thân phận người nhận khác nhau mà cũng có quy định khác nhau, cụ thể là bạn có thể chuyển tiếp nhiệm vụ nhưng ngược lại thì không.

“Nhiệm vụ tiền thưởng cao nhất của lính đánh thuê kiến tập là bắt đủ mười thùng sên lãi bay, điểm giá trị cống hiến là 20.” Chung Viễn Thanh mặt vặn vẹo nhìn Tần Phi Tương : “Tôi giờ rất hoài nghi cái người đã đặt ra cái quy định này, chắc chắn lúc trước dở hơi biết bơi mới bày trò gây sức ép với lính đánh thuê mới gia nhập, đáng ghét!”

Trên tinh cầu Centaur, Chung Minh đang ngâm nga, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lén trốn Chung Văn đến Ares vài ngày, cho con một bất ngờ lớn đột nhiên hắt xì một cái.

“Ồ chắc con trai đang nhớ mình? ” Chung Minh lắc lắc đầu, tiếp đó cười hi hi nghĩ : “Đúng là không nuôi công toi mà.”

Nên biết rằng, sên lãi bay là loài tuy không có sức chiến đấu, so ra còn tệ hơn cả cua kìm lớn, song chúng nó đều sống ở những khu vực đầm lầy. Ở đó vừa đầy rẫy bẫy rập, mặt khác vùng phụ cận cũng có nhiều sinh vật nguy hiểm. Quan trọng nhất là, sên lãi bay là sinh vật thân mềm chứa đầy dịch thể! Loài vật này đối với Chung Viễn Thanh mắc bệnh sạch sẽ mà nói, thật sự là có tính khiêu chiến không hề nhỏ.

“Không thì chúng ta đổi cái khác?” Tần Phi Tương biết Chung Viễn Thanh ghét nhất mấy loài như dạng ốc sên này, cho nên y đề nghị nói.

Chung Viễn Thanh xám mặt lắc đầu : “Thôi kệ, thời gian không còn nhiều. Hơn nữa sên lãi bay chỉ sống ở trong vùng đầm lầy, chúng ta bây giờ chỉ có thể tạm thời hoạt động trong phạm vi sao Ares, phía đông đúng lúc là một mảnh đầm lầy, chúng ta có thể đến đó bắt cái thứ ghê tởm này. Nếu đổi nhiệm vụ khác thì chúng ta chưa chắc đã hoàn thành được. Cứ thế đi, cùng lắm thì đến lúc đó tôi nhịn một chút.”

“Đừng nhịn, chẳng qua chỉ là bắt vài con sên mà thôi, em cứ phụ trách chuyện canh gác đi, còn lại cứ để tôi lo.” Tần Phi Tương rất tự giác ôm việc vào người.

Chung Viễn Thanh lầm bầm hai tiếng, chỉ cần nghĩ đến mấy con nhúc nhích kia là hắn đã cảm thấy không chịu nổi: “Ừm, vậy đến lúc đó anh nhớ chú ý rửa sạch vào, nếu không, đừng có chạm vào tôi !”


“Tuân lệnh!”

Trường quân đội Ares cứ năm ngày học sẽ có một ngày được nghỉ, học viên trong trường có thể rời khỏi trường, tuy nhiên không được đi ra khỏi địa phận sao Ares, may mà sao Ares đủ lớn, nền thương nghiệp cũng phát triển mới không để người khác có cảm giác có khoảng cách với bên ngoài.

Trước kia, ngày nghỉ của Chung Viễn Thanh và Tần Phi Tương mà nói cũng không khác với lúc huấn luyện là mấy.

Nhưng là hôm nay, hai người đã sớm rời khỏi trường.

Đầm lầy lớn của sao Ares nằm ở phía đông của trường. Chỉ cần vượt qua một ngọn núi và băng qua một khu rừng rậm là đã có thể đặt chân đến khu đầm lầy đó, vì để tiết kiệm thời gian, hai người Tần Phi Tương và Chung Viễn Thanh đều dùng tới cơ giáp tư nhân của chính mình.

Chớp mắt, hai cơ giáp một đỏ một trắng xẹt qua không trung.

“Tiểu Chu Tước muội muội, xin chào, anh tên Tiểu Bạch, là linh hồn của cơ giáp ‘Bạch Hổ’ này này, chủ nhân của anh tên Tần Phi Tương, tuy anh ta lớn lên đẹp trai thế nhưng là một người ngốc to đầu đó. Nhưng mà chủ nhân của anh rất thích chủ nhân của em đó nha. ” Cuối cùng cũng chờ đến ngày trông thấy Chu Tước mà mình ngày nhớ đêm mong đã lâu, Tiểu Bạch lập tức hứng trí bừng bừng nói chuyện với nó.

Chu Tước :…..

Thấy Chu Tước trầm mặc, Tiểu Bạch không hề nổi giận nói : “Tiểu Chu Tước muội muội, em đừng xấu hổ, không sao hết á, anh thấy được hai chủ nhân của chúng ta là một đôi, chúng ta cũng có thể trở thành như thế. Anh được bầu là cơ giáp nam có phẩm chất tốt tới hai năm liền đó nha. ”

Chu Tước :….

Tiểu Bạch nghĩ nghĩ bèn liên lạc đến quang não của Chung Viễn Thanh, bỏ qua vẻ ngượng ngùng nói : “Chung thiếu gia, tui rất thích tiểu Chu Tước muội muội, anh có thể giới thiệu chút được không?”

Chung Viễn Thanh nhịn cười, tay đánh đánh cái đầu tròn vo kia: “Mi cũng đủ láu lỉnh đấy, ta thật không biết với cái tính của Tần Phi Tương thì sao lại có được loại cơ giáp có tính tình như mi nhỉ. Mà mi mới gặp Chu Tước đúng không, lẽ nào là vừa gặp đã yêu rồi hả?”

Tiểu Bạch vẫy vẫy cái đuôi : “Anh không biết đó thôi, tiểu Chu Tước muội muội là loại hình tui yêu thích đó nha, hí hí.”

“Ngu xuẩn, tôi là phượng hoàng.”

Đột nhiên, bọn họ nghe thấy một giọng nam trong trẻo, Chung Viễn Thanh hơi chút khó tin cúi đầu, thấy trước màn hình đang biểu thị địa hình bản đồ giờ phút này có một con Phượng Hoàng nho nhỏ màu đỏ lửa hiện ra ở phía dưới một góc sáng sủa, gặp Chung Viễn Thanh đang nhìn chằm chằm, nó lập tức rũ rũ đuôi, tiếp đó vỗ hai cánh, ngẩng đầu : “Tôi căn bản không cần vị hôn phu.”

Tiểu Bạch trợn tròn mắt nhìn Tiểu Phượng Hoàng lóe ra sắc đỏ diễm lệ, nó thiếu chút nữa chảy nước miếng, sau đó vặn vẹo thân hình, sung sướng chạy đến trước mặt Tiểu Phượng Hoàng : “Darling~ Em đừng lo lắng, anh thật sự rất được đó nha.”

“Phụt, nó còn chủ động hơn anh đấy, da mặt cũng dày nữa.” Chung Viễn Thanh rốt cục cũng cười ra tiếng, hắn nhìn trêu ghẹo Tần Phi Tương, mà Tần Phi Tương lúc này cũng đang đen thui mặt, cơ giáp nhà mình quả thực quá là mất mặt.

“Thế nên á, hai người giờ mới đến gian đoạn hôn nhẹ, chưa thèm làm tới hành vi người lớn khiến thể xác và tinh thần sung sướng nữa, chậm quá đi à. Darling, em yên tâm, chỉ cần em theo anh, anh cam đoan chúng ta một năm ôm một đứa, ba năm ôm hai đứa. ”

“Cút ! Ông đây nói rồi, ông không cần hôn phu ” Tiểu Phượng Hoàng không hề khách khí đạp một cước lên mông của Tiểu Bạch.