*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương thế của Lục Khôn Đức tốt lên rất mau, Lục Quân Cường chăm sóc cẩn thận, không tới một tháng sau khi chụp hình lần nữa đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Lục Khôn Đức dậy sớm, buồn ngủ uể oải từng ngụm từng ngụm húp canh xương hầm Lục Quân Cường đã sớm chuẩn bị, nước canh thơm nức màu trắng đục, vừa nhìn đã biết là hầm rất lâu.
Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường đang ngồi ở đối diện xem báo, duỗi tay qua kéo tay cậu, Lục Quân Cường ngẩng đầu: "Sao vậy? Không đói hả?"
"Không phải." Lục Khôn Đức lắc đầu cười cười, cúi đầu xé bánh tiêu nhúng vào canh.
Lục Quân Cường buông tờ báo, chuyển qua ngồi bên cạnh Lục Khôn Đức, nhẹ nhàng khảy vành tai hơi mỏng của anh, cười nói: "Sao vậy, muốn nói lại không nói."
Lục Khôn Đức cười không nói lời nào, húp thêm mấy ngụm cho hết canh, quẹt quẹt miệng rồi ngáp một cái, thấy Lục Quân Cường còn đang nhìn chằm chằm mình, không khỏi bật cười: "Thật không có gì hết, chỉ là muốn kêu em thôi."
Lục Quân Cường dùng mu bàn tay cọ cọ sườn mặt của anh, nói: "Là đang làm nũng chứ gì."
Lục Khôn Đức đứng lên không nói tiếp, thu dọn chén đũa, nghĩ nghĩ nói: "Hôm nay anh đến Đức Mỹ gia với em ha? Ở nhà không có gì vui."
Lục Quân Cường ước gì được như vậy, vội vàng đồng ý, giúp Lục Khôn Đức thu dọn bàn ăn, thay quần áo lại dọn hai tô thức ăn của Tiền Nhiều Hơn, hai người cùng nhau đi làm.
Lục Quân Cường lái xe, thỉnh thoảng từ kính chiếu hậu nhìn Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức đang cầm tờ báo buổi sáng Lục Quân Cường xem, cảm nhận được tầm mắt của Lục Quân Cường, ngẩng đầu mờ mịt nhìn cậu: "Gì vậy?"
Lục Quân Cường cười cười không nói gì.
Thương thế của Lục Khôn Đức đều đã lành, theo như tính tình của anh hẳn là đã sớm ồn ào đòi đi làm, nhưng vài ngày trôi qua chỉ ở trong nhà với cậu, chơi với Tiền Nhiều Hơn, nếu không thì là vào thời điểm cậu tăng ca mang bánh kem điểm tâm gì đó đến tham ban cậu.
Những ngày như vậy Lục Quân Cường trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ. Để cho Lục Khôn Đức không cần làm việc, chỉ cần rảnh rỗi ở nhà, nhàm chán thì đi chơi những gì mình thích, giao lưu với một ít bạn bè cùng chung chí hướng mà không ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, không có việc gì tới tìm cậu cùng cậu làm việc, xong rồi cùng cậu về nhà.
Đây là phương thức ở chung tốt nhất với Lục Khôn Đức sau khi thành niên trong lý tưởng của Lục Quân Cường, ở trình độ nhất định cũng là mục tiêu mà thời trẻ cậu vẫn luôn phấn đấu: Để người yêu hoàn toàn không cần bị tiền tài làm cho phiền não, đối với vật chất không có tiếc nuối, có thể tận tình hưởng thụ cậu tạo nên hết thảy, ỷ lại cậu hết thảy.
Nhưng Lục Quân Cường không dám nói.
Đời trước Lục Quân Cường vì độc đoán đã tổn thương Lục Khôn Đức rất nhiều lần, cùng Lục Khôn Đức chân chính ở bên nhau ngắn ngủi một năm cũng không có hình thành hình thức ở chung rõ ràng. Mà hiện tại cậu đã thông suốt, cho Lục Khôn Đức lựa chọn kiểu sinh hoạt chính anh thích, cậu biết mình cố chấp sẽ xúc phạm tới người yêu, Lục Khôn Đức cũng là đàn ông, cậu không dám để cho du͙ƈ vọиɠ khống chế gần như biếи ŧɦái của mình thương tổn đến Lục Khôn Đức, bạn bè Lục Khôn Đức đến bây giờ vẫn rất ít, không thể không nói có nguyên nhân rất lớn đều là do Lục Quân Cường cố ý vô tình loại bỏ toàn bộ người có khả năng ảnh hưởng đến anh.
Nhưng từ khi Lục Khôn Đức và cậu từ New Orleans trở về, hết thảy tựa hồ đều thay đổi. Lục Khôn Đức không dấu vết bắt đầu ỷ lại cậu, nhỏ thì ngày thường xem TV đưa tin về tình hình lúc ấy dịu ngoan nằm trên đùi cậu, lớn thì như hôm nay bắt đầu đòi theo cậu đi làm, Lục Quân Cường gần như muốn cảm tạ sự cố lần này.
Lục Khôn Đức không biết Lục Quân Cường lái xe mà cũng có thể nghĩ nhiều chuyện như vậy, đọc xong tờ báo tùy tay đặt sang một bên, quay đầu nhìn Lục Quân Cường, nhàm chán đặt tay lên đùi cậu, ngáp một cái nói: "Anh ngủ tiếp một lát, dậy sớm nên giờ buồn ngủ quá."
"Không được." Lục Quân Cường một tay lái xe, một tay buông xuống nắm tay Lục Khôn Đức, "Giờ này(*) mà ngủ gì nữa?! Chơi game một lát đi, buổi trưa ăn cơm xong ngủ tiếp."
(*) Raw ghi là 上午, từ 9h đến 12h sáng "Ờ..." Lục Khôn Đức không đòi gì nữa, cầm lấy tay Lục Quân Cường nghịch, lại lấy di động gửi tin nhắn. Một lát liền tới Đức Mỹ gia.
Lục Quân Cường sau khi trở về dùng một tuần xử lý tốt những chuyện trì hoãn trong khoảng thời gian cậu không ở đây, Ngô Hạo gặp nguy không loạn, một bên trước tiên mở họp ổn định cảm xúc của mọi người; một bên bác bỏ tin đồn giải thích Lục Quân Cường không xảy ra chuyện với mấy khách hàng lớn lâu dài, đem hết toàn lực ổn định việc vận hành của Đức Mỹ gia.
Lục Quân Cường rất vừa lòng, Ngô Hạo trưởng thành khiến cậu yên tâm, lại giao thêm nhiều quyền lợi cho Ngô Hạo. Lục Quân Cường vốn dĩ không coi Đức Mỹ gia như nguồn tài chính lớn nhất, đi từng bước một giao công việc ở Đức Mỹ gia cho Ngô Hạo là chuyện cậu đã sớm thương lượng với Lục Khôn Đức, chỉ là hiện tại đi trước bước này mà thôi. Lục Quân Cường họp với mấy nhân vật cao tầng ở trong phòng hội nghị, trở lại văn phòng liền thấy Lục Khôn Đức ghé vào bàn làm việc lật một quyển tiểu thuyết mấy ngày hôm trước mua: 《 Đi tìm thời gian đã mất 》(*). Một bên còn đặt mấy khối bánh mousse trái cây(**).
(*) Đi tìm thời gian đã mất (: À la recherche du temps perdu) là bộ tiểu thuyết gồm 7 tập của nhà văn , được viết từ 1908-1909 đến 1922 và xuất bản từ 1913 đến 1927, trong đó 3 tập cuối chỉ được xuất bản sau khi tác giả qua đời. Tiểu thuyết này được xếp vào trong số 10 cuốn tiểu thuyết được thanh niên Pháp ưa thích nhất trong . cũng bình chọn Đi tìm thời gian đã mất nằm trong danh sách mười cuốn sách vĩ đại nhất mọi thời đại.
(**)
Lục Quân Cường cầm cái nĩa nhỏ tinh xảo chọn một khối bánh mousse đút cho Lục Khôn Đức, mình cũng ăn một khối, cười nói: "Ngô Hạo đưa lại đây phải không? Rất có tâm."
"Ừ." Lục Khôn Đức nhìn sách đáp, không nghĩ tới hương vị rất ngon, ngẩng đầu nói, "Một khối nữa."
Lục Quân Cường cười, đưa nĩa cho Lục Khôn Đức, mình thì ngồi vào một bên xem sổ sách.
Lục Khôn Đức ăn bánh xong rồi thấy chán, tiến đến bên cạnh Lục Quân Cường nhìn tài liệu, nhịn không được thở dài: "Dạy em bao nhiêu lần, làm hệ thống sổ sách khó như vậy sao?"
Lục Quân Cường cười, đưa tài liệu cho Lục Khôn Đức: "Anh hai giúp em đi, thật sự học không được."
"Em chính là không dụng tâm học, cái này từ lớp mười một Đồng Kha đã học xong rồi..." Lục Khôn Đức mở máy tính, kéo một bàn tay Lục Quân Cường qua: cần vân tay. Mở Excel, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu lập sổ sách. Lục Quân Cường ngược lại nhàn nhã ngồi ở một bên, cầm lấy tiểu thuyết Lục Khôn Đức mới vừa xem lật lật rồi lại buông xuống, tiểu thuyết ngoại văn, xem không hiểu.
Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức, sau một lúc lâu nửa đùa nửa thật nói: "Anh hai làm việc thật nhanh, người chuyên nghiệp đúng là khác. Nếu không... Anh hai quản sổ sách cho em đi, không riêng gì Đức Mỹ gia, rất nhiều thứ không thể giao cho người khác làm, tự em làm lại không tốt." Lục Quân Cường nói xong liền cẩn thận nhìn sắc mặt Lục Khôn Đức, cậu không muốn làm Lục Khôn Đức cảm thấy mình coi anh như vật sở hữu mà nuôi dưỡng, nhưng cám dỗ của việc có thể khiến Lục Khôn Đức cứ như vậy cùng cậu làm việc quá lớn, Lục Quân Cường quyết định thử một lần.
"Được thôi." Lục Khôn Đức cũng không ngẩng đầu lên, tay phải cầm chuột tay trái bay nhanh ở trên bàn phím, "Sắp xếp một cái văn phòng ở bên cạnh cho anh đi, lại... Tam hiểm một kim." "Anh hai em đang nói thật!" Lục Quân Cường cơ hồ cho rằng chính mình nghe lầm, sờ sờ mái tóc của Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói, "Đừng đùa em, em đang nói thật."
Lục Khôn Đức ngẩng đầu mờ mịt nhìn Lục Quân Cường, cười: "Anh cũng đang nói thật, em đánh cho anh cái hợp đồng anh liền bỏ việc ở CCB."
Lục Quân Cường sửng sốt chốc lát, lập tức nhấc điện thoại nội tuyến gọi cho phòng nhân sự: "Chuẩn bị một phần hợp đồng lại đây, bộ phận giám đốc."
Lục Quân Cường vẫn không thể tin được, trước kia cậu khuyên thế nào Lục Khôn Đức cũng không đáp ứng, vẫn luôn nói muốn dựa vào chính mình, hiện tại lại dễ dàng như vậy liền đồng ý làm việc ở bên người cậu, Lục Quân Cường suýt nữa là muốn lại tìm Phật lạy lần nữa.
Buổi trưa Lục Quân Cường đề nghị đến một nhà hàng mới mở ở phía Tây thành phố ăn, Lục Khôn Đức hứng thú bừng bừng đi theo. Ngô Hạo biết Lục Khôn Đức ở Đức Mỹ gia, đã sớm sắp xếp nhã gian, chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn tinh xảo, phút cuối cùng biết hai anh em lại chạy tới nhà hàng người khác ăn, Ngô Hạo dở khóc dở cười. Nhà hàng mới mở ở phía Tây thành phố này có Casserole(*) là ngon nhất, Lục Khôn Đức cũng nghe nói, hai người gọi hai nồi Casserole ba vị(*).
(*)Casserole là tên gọi của những món ăn được nấu và ăn trực tiếp trên đĩa/bát sâu lòng. Hình thức chế biến có thể là nướng hoặc xào nấu trực tiếp trên những chiếc đĩa/bát đó.
(**)
Nước canh trong nồi sứ trắng nhỏ vẫn còn sôi sùng sục được bưng lên, người phục vụ trẻ nhắc nhở câu "Quý khách cẩn thận nóng" liền đi ra ngoài, Lục Quân Cường nhẹ nhàng trộn nguyên liệu trong nồi, gắp mấy khối thịt gà con bỏ vào nồi của Lục Khôn Đức, Lục Khôn Đức lại gắp thịt gà con trong nồi của mình cho Lục Quân Cường. Thịt gà con rất tươi, mỗi lần ăn Casserole ba vị Lục Khôn Đức thích nhất là ăn cái này, ngược lại không có hứng thú với trứng lòng đào. Lục Khôn Đức bị nóng vừa thổi vừa ăn, ngẩng đầu nhìn Lục Quân Cường: "Sao em không ăn? Em không phải thích ăn trứng gà sao."
Lục Quân Cường chậm rãi quấy mấy cái trứng gà, cười: "Sao em lại cảm thấy gần đây anh thay đổi thật nhiều vậy?"
Lục Khôn Đức lo ăn, kỳ quái ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lục Quân Cường một cái: "Thay đổi cái gì?"
Lục Quân Cường nhịn không được duỗi tay xoa xoa tóc của anh: "Cảm thấy anh dính người hơn, đáng yêu không ít... Trước kia cũng đáng yêu."
Lục Khôn Đức cười cười: "Vậy em thích anh dính em, đúng không?" Lục Quân Cường vẫn cười nhìn anh không nói lời nào, chờ Lục Khôn Đức nói tiếp.
"Rất nhiều chuyện trước đây nghĩ không rõ, hiện tại đã biết rõ ràng... Cái gì mà nguyên tắc, cái gì mà đúng sai, kỳ thật đều không quan trọng." Lục Khôn Đức kiên định nhìn Lục Quân Cường, "Anh hiện tại chỉ muốn cùng em vui vẻ, trước kia luôn nghĩ tới ý nghĩa tồn tại, phải có nhân sinh độc lập... Hiện tại ngẫm lại cái gì cũng không phải. Trên đường đi tìm em anh đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần có thể đem em trở về, về sau cái gì cũng đều nghe em." "Người khác thấy thế nào anh không sợ, dù mọi người nói anh là ký sinh trùng, nói anh vô dụng... Có thể cùng em ở bên nhau, khiến em vui vẻ, anh liền không sợ gì hết."
Lục Khôn Đức nói xong giống như không có việc gì tiếp tục cúi đầu ăn, Lục Quân Cường nhìn gương mặt người yêu qua lớp khói trắng, trong lòng toàn là cảm kích, cho dù mọi người có nói loại tình yêu này là cực đoan, là biếи ŧɦái thì sao, bọn họ chỉ là dùng phương thức của mình yêu nhau, vẫn luôn như vậy.
Lục Quân Cường đang muốn nói gì đó thì Lục Khôn Đức lại ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Đương nhiên, em không thể bởi vì anh quá yêu em mà không phát lương cho anh, cái này anh vẫn muốn à, hơn nữa không thể thấp hơn hồi anh ở CCB đâu."
Lục Quân Cường phụt một tiếng bật cười, lời âu yếm vừa muốn nói lại không thể nào nói ra được, gật gật đầu: "Yên tâm đi, tuyệt đối không chỉ cho anh bốn trăm đồng, mà sẽ cao hơn nhiều."