Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm - Chương 6




Trong phòng theo dõi đặc biệt ICU (1), An Lạc nằm trên giường từ từ mở mắt.



Một mảnh sáng trắng chói lòa trước mắt khiến cậu cảm thấy hơi thất thần, quan sát cẩn thận bốn phía, lúc này mới xác định mình đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện, mu bàn tay cắm ống tiêm, bên cạnh là một túi truyền dịch, từng giọt chất lỏng trong suốt từ tĩnh mạch truyền vào cơ thể, trên người là một đống ống dẫn đủ màu sắc, tiếng tích tích của máy theo dõi vang lên bên cạnh.



Lẽ nào… cậu chưa chết?



An Lạc nhẹ nhàng nhắm mặt lại, rồi lại chậm rãi mở ra, phát hiện tất cả mọi thứ trước mắt vẫn y nguyên như cũ không thay đổi, đây cũng không phải là ảo giác, lúc này cậu quả thực đang nằm trong phòng bệnh của một bệnh viện xa lạ.



Cậu nhớ rõ máy bay đã nổ tung trên bầu trời, chắc chắn là phải bị nổ tan tành thành tro mới đúng chứ. Cho dù mạng lớn không chết vì nổ tung, nhưng rơi từ trên không trung cao như như vậy thì cũng sẽ biến thành một đống thịt nát bấy thôi, làm sao lại có thể sống sót nằm trong bệnh viện được cơ chứ?



An Lạc tạm thời không rõ tình cảnh trước mắt, có chút ngờ vực khẽ giật giật ngón tay, đột nhiên cảm nhận được một cơn đau đớn kịch kiệt từ ngực truyền lên làm cậu phải nhíu mày. Dường như trên ngực cậu có một vết thương, cảm giác đau đớn mãnh liệt của da bị dao cắt cũng đủ chứng minh đây không phải là nằm mơ.



An Lạc sợ hãi một hồi, lúc này mới chấp nhận chuyện mình chưa chết là có thực.



Muốn động đậy hai chân, nhưng phát hiện bộ phận dưới đầu gối đã hoàn toàn không có bất cứ cảm giác nào.



Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse bước vào. Sau khi đối diện với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của cậu, y mới khẽ cười nói: “Anh tỉnh rồi An Lạc? Có khó chịu ở đâu không?”



Điệu bộ mỉm cười của y trông rất thân thiết và nhã nhặn.



—— Hắn gọi mình là gì? Ánh mắt của An Lạc nhìn chăm chú vào cái tên “Chu Thái Bình” trên tấm thẻ trước ngực y, cố gắng lục lọi trong ký ức, nhưng không có một chút ấn tượng nào về cái tên này, An Lạc hơi nghi ngờ hỏi: “Cậu là bác sĩ phụ trách của tôi?”



Cánh tay vươn ra của Chu Thái Bình chợt cứng đờ giữa không trung.



Sau một lúc lâu duy trì sự im lặng ngượng ngùng, Chu Thái Bình mông lung nhìn con số trên nhiệt kế, “Không phát sốt… Quái lạ. Anh không nhớ em sao? Em là Thái Bình đây mà.”



An Lạc lắc đầu, “Không nhớ.”



Chu Thái Bình giật mình, hỏi tiếp: “Vậy anh có nhớ lúc trước xảy ra chuyện gì không?”



“Không nhớ.”



“Anh bị bắt cóc, suýt chút nữa thì mất mạng?”



“Không nhớ.”



Chu Thái Bình im lặng, vẻ mặt có phần nghiêm trọng.



An Lạc nhíu mày hỏi: “An Dương đâu? Anh ấy còn sống không?”



Chu Thái Bình ngẩn người, “An Dương nào cơ?”



“…” Đúng là kê đồng áp giảng (2).



An Lạc nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không thèm nhắc lại nữa.



Chu Thái Bình chết cứng tại chỗ, ngây người một lúc lâu, sau mới cấp tốc xoay người chạy ra ngoài cửa bấm điện thoại liên lạc: “Alo, là giáo sư Trần của khoa phẫu thuật thần kinh đúng không ạ? Xin chào, em là Chu Thái Bình, hiện tại thầy có thể đến ngay ICU một chuyến được không ạ, trí nhớ của anh họ An Lạc em xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, không biết có phải đại não bị tổn thương hay không…”



Một lát sau, một toán bác sĩ vội vã đi tới phòng bệnh ICU, khám gấp CT (3) cho An Lạc. Mấy vị bác sĩ thảo luận rất lâu, cuối cùng giáo sư Trần của khoa phẫu thuật thần kinh cũng cho ra kết luận: “Thái Bình, dựa theo CT, đại não của anh họ em không có bất kỳ dấu hiệu tổn thương nào.”



Chu Thái Bình bối rối: “Trí nhớ của anh ấy rối loạn là có chuyện gì vậy ạ? Anh ấy nhắc tới cái tên ‘An Dương’, cho tới bây giờ em chưa từng nghe thấy cái tên đó.”




“Chuyện này… Đã từng có một trường hợp, có người sau khi bị ngã hôn mê vài ngày, lúc tỉnh lại đột nhiên có thể nói 8 loại ngôn ngữ. Khụ khụ, thực ra có rất nhiều tình huống, y học của chúng ta không có cách nào có thể giải thích hợp lí.”



Nhìn bóng lưng giáo sư Trần của khoa phẫu thuật thần kinh xoay người đi mất, Chu Thái Bình im lặng một lúc thật lâu, rốt cục bất đắc dĩ mà đành khạc cục tức ra.



—— được rồi, chuyện mất trí nhớ là không thể giải thích.



Không biết An Trạch nghe được tin này thì trên mặt sẽ là cái vẻ gì đây.



Hôm qua còn bảo trường hợp tồi tệ nhất là có thể chết ngay trên bàn mổ hoặc biến thành người sống đời thực vật, không ngờ hôm nay lại đột nhiên mất trí nhớ… An Lạc, anh đang đùa tụi em đấy à?



Chu Thái Bình xoay người trở lại phòng bệnh, bước tới giường muốn nhìn qua An Lạc, nhưng đúng lúc ấy lại chạm phải ánh mắt của cậu.



—— vẫn là đôi mắt trong suốt từ trước tới nay đó. Con ngươi màu hổ phách long lanh sáng ngời, chỉ có điều, không giống với vẻ cao ngạo lạnh lùng bàng quan của ngày xưa, lúc này, trong ánh mắt của cậu tràn đầy vẻ nghi hoặc và đề phòng.



Ánh mắt của cậu vẫn nhìn Chu Thái Bình, cho đến khi bước chân của y dừng lại bên giường, cậu mới mở miệng hỏi: “Các bác sĩ đã thảo luận ra kết quả?”



Chu Thái Bình nặng nề gật đầu.



An Lạc bình tĩnh nói tiếp: “Như vậy thì bác sĩ Chu, có thể giải thích cho tôi biết bệnh tình của mình được không?”



Chu Thái Bình thoáng do dự rồi mới nhẹ giọng nói: “Thời điểm đưa anh tới bệnh viện hôm qua thì tim anh đã ngừng đập rồi, sau khi cấp cứu 40 phút, kiểm tra các triệu chứng thương tật, tính mạng của anh có thể coi là đã khôi phục bình thường. Hiện tại đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tạm thời không có trở ngại. Chỉ là vết thương trên đùi cần thêm một bước phẫu thuật nữa thôi.”



An Lạc gật đầu, “Cụ thể vết thương trên đùi nghiêm trọng ra sao? Hiện giờ tôi hoàn toàn không cảm nhận được chân của mình.”




“Cái này…” Nhìn hai tròng mắt ngập tràn sự nghi ngờ, Chu Thái Bình đột nhiên không đành lòng muốn nói ra tình trạng thực tế, không thể làm gì khác hơn là nói giảm nói tránh, “Hai chân của anh bị gãy xương… Đùi phải tương đối nghiêm trọng, sau khi phẫu thuật có thể cần… quá trình hồi phục… lâu dài.”



An Lạc trầm mặc một hồi, rồi nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn.”



Vẻ mặt của cậu vô cùng bình tĩnh, hình như đối với cậu mà nói, đây cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Chu Thái Bình há miệng, định an ủi, nhưng lại chẳng biết phải nói gì cho tốt.



An Lạc từ nhỏ tới lớn dường như lúc nào cũng xảy ra tai nạn như thế này, vất vả lắm mới kéo lại từ ranh giới sinh tử, nhưng lại đột nhiên mẩt trí nhớ. Rất khó tưởng tượng, hoàn toàn không nhớ rõ những người xung quanh thì trong lòng anh ấy sẽ cảm thấy mờ mịt và bất lực cỡ nào đây…



Nhìn dáng điệu vẫn không nhúc nhích và sắc mặt tái nhợt của cậu nằm trên giường bệnh, Chu Thái Bình không khỏi có chút đau lòng, nhẹ nhàng cầm tay cậu, nhỏ giọng: “An Lạc, anh đừng lo lắng, em sẽ tìm bác sĩ tốt nhất của khoa chỉnh hình phẫu thuật cho anh, anh sẽ khỏe lại thôi.”



An Lạc thản nhiên rút tay về, nhàn nhạt hỏi: “Người nhà của tôi đâu?”



Chu Thái Bình vội vàng nói rõ: “Ông nội với bố anh hôm qua trông coi ở đây tới nửa đêm, sau khi em cứu sống anh thì đã về nhà nghỉ ngơi rồi. Ba đứa em của anh hiện giờ đều đang có chuyện quan trọng, tạm thời chưa thể quay về được… Em sẽ thông báo cho chúng nó biết là anh đã tỉnh lại.”



An Lạc gật đầu, “Nhân tiện thông báo chuyện tôi đã mất trí nhớ, để bọn họ chuẩn bị tâm lý cho tốt.”



Chu Thái Bình bị thái độ lạnh nhạt của cậu làm cho hoảng sợ, im lặng một hồi, không cam tâm lắm mà hỏi: “An Lạc, anh thực sự… hoàn toàn không nhớ gì ư?” Dừng lại một chút, “Chúng ta đã lớn lên từ nhỏ với nhau, quen biết hơn 10 năm, em là em họ và cũng là bạn bè tốt nhất của anh, sinh nhật của em ngay trước ngày sinh nhật của anh một ngày, trước đây chúng ta luôn thường xuyên tổ chức sinh nhật cùng nhau … Việc này, chẳng lẽ anh không có một chút ấn tượng nào sao?”



“Không có.” An Lạc nhìn y, bình tĩnh nói,” Bao gồm cả mấy người ông nội, bố, em trai mà cậu nói, tôi cũng hoàn toàn không có ấn tượng nào hết.”



“…” Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng của cậu, Chu Thái Bình không khỏi cảm thấy buồn bực trong lòng. Vui mừng cái gì? Tìm hết mọi cách cứu chữa đến nửa ngày, vất vả lắm mới cứu sống lại, thế mà chỉ có thể nghe được hai từ “Không nhớ” thôi ư?



An Lạc mệt mỏi nhắm mắt, thấp giọng nói: “Bác sĩ Chu, tôi muốn nghỉ ngơi.”



“À… Được rồi.” Nếu đã bị hạ lệnh trục khách, Chu Thái Bình không thể làm gì khác hơn là xoay ngườid đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa không nhịn được mà quay đầu lại nhìn một cái, An Lạc đã nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.




Tuy đã cứu sống trở về, nhưng thân thể của anh ấy vẫn rất suy yếu, sắc mặt hết sức tái nhợt, đôi môi mỏng manh cũng không có chút huyết sắc nào. Tuy tính tình vẫn cứng rắn lạnh lùng như xưa, chỉ là lúc này, con người ấy đang bất an mà cau mày lại, hàng lông mi dài trên mí mắt hạ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt. Nhìn cảnh đó, dường như khiến người khác cảm thấy yếu đuối đau lòng.



Hôm nay anh ấy toàn thân bị thương, hai chân cũng bị đánh đến mức gãy xương, còn mất trí nhớ, thật là xui xẻo… Có lẽ, không nhớ chuyện mình đã bị bắt cóc và phải chịu tra tấn, cũng là một chuyện tốt với anh ấy chăng?



Chu Thái Bình khẽ thở dài, mở cửa bước ra ngoài, nhẹ nhàng giúp cậu đóng cửa phòng lại.



***



An Lạc đột nhiên mở mắt.



Không giống với biểu hiện điềm tĩnh lạnh lùng trước mặt Chu Thái Bình lúc nãy, khi chỉ còn lại duy nhất một mình mình, rốt cục cậu cũng không cần che giấu cơn đau đớn đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng nữa. Bởi vì bi thương dữ dội dưới đáy lòng, khuôn mặt của cậu thậm chí còn trở nên méo mó cứng ngắc.



Cứ tưởng rằng mình sẽ chết cùng An Dương, chết bởi một tai nạn bất ngờ trên không.



An Dương nói không sai, còn hơn là chết già chết bệnh, hai anh em bọn họ cứ như vậy mà biến thành tro tàn trong phút chốc trên máy bay, có lẽ là cái kết tốt nhất cho một đời của cậu.



Cậu nhớ rõ nụ cười của An Dương trước lúc lâm chung, hình ảnh đó thậm chí đã biến thành khoảnh khắc đẹp nhất trong cái kết của cuộc đời cậu. Cậu cũng nhớ rõ mình chưa kịp nói ra câu nói kia —— Thật ra em thích anh.



Một đời sống rất khổ cực, cứ kết thúc như vậy, mặc dù có nhiều tiếc nuối nhưng với cậu mà nói, đó cũng là một giải thoát.



Nhưng thật không ngờ, cậu không chết. Và lại không ngờ hơn nữa, cậu vẫn mang theo ký ức này, sống lại trong thân xác của một người xa lạ.



Tuy theo lời Chu Thái Bình nói, tên của cậu vẫn là An Lạc, nhưng An Lạc này với An Lạc trước đây có cuộc sống hoàn toàn khác nhau. An Lạc trước đây chỉ có một mình An Dương là người thân, còn An Lạc hiện tại lại có cả ông nội, bố và em trai, nhiều người thân xa lạ đến vậy.



An Lạc nhìn mu bàn tay được cắm ống tiêm, khẽ nhíu mày.



Cậu cảm thấy chuyện này có chút hoang đường.



Đã chết nhưng vẫn không thể giải thoát, phải làm lại từ đầu một lần nữa? Thậm chí cái tên cũng không thay đổi?



Thế nhưng… Nếu chuyện hoang đường này đã xảy ra, có lẽ, chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi.



An Lạc sẽ không ngu xuẩn đến mức tự sát một lần nữa để thử nghiệm xem mình có thể sẽ không chết nữa hay không, nếu ông trời đã cho cậu cơ hội được sống lại, vậy bắt đầu lại một lần nữa là được rồi. Chí ít ở cuộc đời này, cậu sẽ không phải chịu nhiều thống khổ như cuộc đời trước kia nữa.



Về phần An Dương… Có lẽ anh ấy đã chết, hoặc giống như mình, đã đến một thế giới khác. Cho dù có như thế nào, cái tên An Dương này, trong khoảnh khắc máy bay nổ tung, cùng An Lạc trước đây, mãi mãi không còn tồn tại nữa.



Đúng vậy, không còn tồn tại nữa.



Bọn họ đã từng là anh em thân thiết, sau bởi tai nạn trên không mà chết cùng nhau.



Đó chính kết cục của bọn họ.



Sẽ không có cơ hội thay đổi nữa.



Không cần phải nhớ nhung anh ấy nữa, cái tên An Dương này, trước mặt An Lạc hiện tại, nhẹ nhàng bị đè ép xuống dưới đáy lòng, biến thành một phần không có nhiều tốt đẹp, nhưng bù đắp cho những đoạn ký ức quý giá.



Một đời mới của An Lạc này, chỉ cần sống thật tốt, sống vì chính bản thân mình.