Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm

Trùng Sinh Chi Huynh Đệ Tình Thâm - Chương 13




“Giờ không còn người ngoài nữa, anh có thể nói thật.”



Giọng nói trầm thấp nguội lạnh, khiến đáy lòng An Lạc đột nhiên khẽ run rẩy.



—— Nói thật? Nói thật cái gì? Thực ra tôi là một An Lạc khác, 27 năm trước gặp tai nạn máy bay ở Vancouver nhưng không chết, chẳng rõ vì sao lại trùng sinh vào người anh trai cậu?



Chân tướng không thể tưởng tượng nổi, đến ngay cả An Lạc còn khó mà chấp nhận nổi, huống chi là người khác.



Không thể đoán trước được hậu quả nếu nói ra chân tướng, những người trong An gia mà biết trong thân thể của đứa cháu trưởng đích tôn họ yêu thương nhất lại là một linh hồn khác, liệu sẽ nhìn anh như quái vật, hay sẽ giết chết kẻ đã xâm chiến thân thể của An Lạc kia? Nguội lạnh như An Trạch, có khi sẽ đem ‘An Lạc’ này đến Sở sinh vật nghiên cứu ra trò một phen không chừng.



An Lạc cũng không muốn mình biến thành kẻ ngoại tộc trong mắt bọn họ, lại càng không muốn nói ra ‘chân tướng’ không chắc chắn này.



Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, An Lạc nhanh chóng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn An Trạch, bình tĩnh nói: “Cậu muốn nói thật chuyện gì?”



An Trạch im lặng đối mặt.



An Lạc cũng không chịu thua, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại cậu em trai.



Sau một hồi duy trì đối mặt liên tục khiến người khác phải ngạt thở, An Trạch mới mở miệng, thấp giọng nói: “Nếu anh sợ có kẻ hại mình nên giả vờ mất trí nhớ, vậy thì anh hãy an tâm, kẻ đó, tuyệt đối không phải là em.” Thoáng dừng lại, giọng điệu của An Trạch cũng trở nên đặc biệt chân thành, “Anh, em là một quân nhân, em có tín ngưỡng và nguyên tắc của mình.”



An Lạc nhìn cậu: “Ý của cậu là, chuyện tôi bị bắt cóc lần này, không có bất cứ liên quan nào tới cậu?”



An Trạch mỉm cười: “Đương nhiên, em làm việc chưa bao giờ để lại sai sót, nếu lần này là do em hạ thủ, anh sẽ chẳng có khả năng sống sót đến tận bây giờ đâu.”



An Lạc im lặng chốc lát, “Được, tôi có thể tin tưởng chuyện này không có liên quan gì đến cậu. Nhưng tôi thực sự mất trí nhớ, không phải giả vờ.” An Lạc cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt đen láy nhìn thẳng An Trạch đối diện trước mặt, “Tôi nói như vậy, cậu có tin không?”



An Trạch nói: “Anh cho rằng em sẽ tin?”



“Trước đây chúng ta ở chung với nhau bao nhiêu năm như vậy, thói quen của tôi hẳn cậu rất rõ, cậu nghĩ tôi đang giả vờ sao?” An Lạc dừng lại, “Nếu không tin, cậu có thể thử nghiệm giống An Nham, xem tôi có nhớ rõ chuyện trước đây hay không. Ví dụ như, mang một bó hoa đến đây, thử xem tôi có dị ứng với phấn hoa không.”



An Trạch nhìn anh, không nói gì.



An Lạc khẽ nhướn mày, “Còn vấn đề nào nữa không? Không còn gì thì cậu có thể ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi.”



An Trạch im lặng nhìn sườn mặt lạnh như băng của anh trai, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng xoay người đi ra ngoài, tới cửa thì đột nhiên dừng lại, nói: “Chuyện anh bị bắt cóc em sẽ điều tra kỹ càng, anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không để loại chuyện này phát sinh lần thứ hai.”



An Trạch dừng lại, xoay người bước đi, “Em rất vui mừng… Anh có thể sống sót, anh trai.”



Câu nói cuối cùng bị tiếng đóng cửa át mất, truyền đến tai chỉ còn lại những âm tiết không rõ ràng, giống như mang theo một nỗi buồn nặng trĩu, chỉ là một ảo giác phảng phất.



An Lạc ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng bị đóng lại.



An Trạch đã biến mất trước mắt, trong căn phòng vắng vẻ chỉ còn lại tiếng hít thở mỏng manh và tiếng tim đập lỡ nhịp.



Tuy vừa rồi trước mặt An Trạch tỏ ra điềm tĩnh rất tự nhiên, nhưng thực ra trong lòng An Lạc lại cực kỳ thiếu tự tin, dù sao mất trí nhớ cũng chỉ là một lí do thoái thác để che giấu chân tướng, và chân tướng đó không thể nói ra miệng, cũng không có dũng khí để có thể dễ dàng nói ra chuyện trùng sinh siêu việt lạ thường này.



An Lạc nhíu mày, quay đầu nhìn tấm gương lớn trên tường.



Không biết An Lạc này là người như thế nào, cũng không biết người nhà của anh ta có thực sự yêu thương anh ta như vậy không, linh hồn của mình cứ thế mà chiếm thân thể này, điều đó quả thực là rất bất công với anh ta.



Thế nhưng, còn hơn là cả hai An Lạc đều chết. Việc này, cũng có thể coi là khởi đầu mới.



An Lạc giơ tay nhẹ nhàng chạm lên gò má mình, người trong tấm gương cũng cùng lúc giơ tay lên chạm vào mặt —— Cảm giác này rất sâu xa, hình như người trong gương và mình là hai sinh mệnh vốn hoàn toàn khác biệt, nhưng dường như, hai người từ lâu đã hòa làm một.




Mâu thuẫn lẫn nhau, rồi lại phù hợp với nhau.



Khuôn mặt giống hệt mình kiếp trước, nhìn vẫn lạnh lùng như băng.



An Lạc trước đây là một vẻ lạnh băng như thế này, bởi vì An Lạc khi đó hãy còn trẻ đã phải một mình một người chống chọi với gánh nặng của thế gia hắc đạo. Thân nhân bên cạnh lần lượt rời đi, người yêu không có, bạn bè vốn chân thành đột nhiên có một ngày cầm súng chĩa vào ngực…



Ở lâu trong môi trường đen tối, anh không muốn tin tưởng bất cứ kẻ nào, cũng không dám dễ dàng tin tưởng bất kì ai. Dần dần, anh học được cách dùng vẻ ngoài cứng rắn lạnh giá bao bọc lấy chính mình, anh khiến mình phải trở nên lạnh lùng, trở nên mạnh mẽ, trở nên có năng lực đối ứng với tất cả trở ngại.



Nắm giữ quyền lợi và địa vị tối cao, nhưng lại sống không hề có chút hạnh phúc nào.



Không có tình thân, không chiếm được tình yêu, mất đi tình bạn, cả đêm trằn trọc khó ngủ, trong khoảnh khắc xảy ra tai nạn máy bay ấy, thậm chí còn cảm thấy cuối cùng mình cũng được giải thoát, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.



Thế nhưng, cuộc sống của An Lạc này, vì sao cũng trưng một khuôn mặt lạnh giá như vậy?



An Lạc này và An Lạc kiếp trước không giống nhau, hắn ta có người cha dịu dàng từ ái, hắn ta có em trai quan tâm mình, hắn ta có ông nội An Quang Diệu rất yêu thương mình, hắn ta có nhiều người thân yêu mến mình như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ hài lòng sao?



An Lạc trăm điều suy nghĩ không thể lý giải.



Quan sát kỹ lưỡng bốn phía, bấy giờ mới phát hiện, bố cục của phòng ngủ này cực kỳ quen thuộc.



Khăn trải giường màu xám và rèm cửa sổ cùng màu, bàn làm việc màu đen, laptop được đặt trên bàn… Dường như ký ức đột nhiên quay trở lại kiếp trước, bao nhiêu năm qua một mình ngủ trong căn phòng đó, đồ dùng cũng được bố trí đơn giản với sắc thái ảm đạm như thế này.



Hai người không chỉ có dung mạo giống hệt, mà ngay cả sở thích cũng giống nhau.



An Lạc ngồi cạnh giường, khẽ chạm vào cảm nhận chiếc khăn trải giường, tâm trạng không nén nổi có chút phức tạp.




Nhìn bố cục phòng ngủ như vậy, An Lạc này hiển nhiên không vui vẻ, cũng không biết là do việc gì.



Quay đầu nhìn về phía bàn làm việc màu đen, trên bàn đặt một khung ảnh, vì đặt nghiêng nên từ chỗ của mình An Lạc không thể nhìn rõ bức ảnh như thế nào, tò mò muốn đến đó cầm lên xem, đáng tiếc hai chân cử động bất tiện, An Lạc không thể làm gì khác là cau mày, cực nhọc đi tới, đến cạnh giường, vươn tay với lấy khung ảnh trên bàn…



Đúng lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tư thế kỳ quái một tay đang chống giường một tay cố vươn lên mặt bàn của An Lạc bị lọt hết vào tầm mắt của người tự tiện xông vào, không xót một chút nào.



Người xông vào là An Mạch, trông thấy tư thế đó của anh trai thì không nhịn được mà khẽ cười: “Anh muốn gì đấy ạ? Em đến lấy giúp anh nhé.”



An Lạc nhanh chóng thu tay về, ngồi lại ngay ngắn, sắc mặt có chút xấu hổ.



Cũng may là An Mạch chứ không phải là An Trạch khiến người ta sợ đến lạnh sống lưng, cậu em An Mạch này có vẻ thông minh lại ngoan ngoãn, hơn nữa dáng người hơi thấp, ở trước mặt cậu ta, An Lạc mới có cảm giác là anh trai.



An Mạch thấy dáng vẻ chật vật của anh như vậy cũng không nói gì thêm, rất tự nhiên tới gần giường, tay bưng đĩa hoa quả đặt lên bàn, rồi thuận tay cầm khung ảnh kia đưa cho An Lạc, mỉm cười hỏi: “Anh muốn xem cái này phải không?”



An Lạc “Ừ” một tiếng, nhận khung ảnh.



Trong khung ảnh là một người phụ nữ xinh đẹp đang đứng cùng một cậu bé 7 tuổi, người phụ nữ mỉm cười nắm tay cậu bé, cậu bé còn nhỏ nhưng rất xinh xắn, da trắng nõn, môi hồng hào, chỉ có điều là khuôn mặt có phần cứng ngắc, bị nắm tay chụp ảnh dường như làm nó rất mất hứng, vẻ mặt khó chịu bĩu môi, không thèm nhìn ống kính mà quay đi, ấm ức nhìn sang người phụ nữ bên cạnh.



An Lạc hơi hiếu kỳ: “Người trong tấm ảnh… là anh?”



An Mạch mỉm cười: “Anh thấy giống không?”



An Lạc trả lời: “Cũng hơi.”



Dáng vẻ ngạo mạn xị mặt bĩu môi của thằng nhóc, mỗi lần quay vào ống kính lại trở nên cứng ngắc, quả thực sau khi thành niên rất giống mình. Tuy An Lạc không muốn thừa nhận, nhưng sự thực lại đang xảy ra trước mắt… Không thể làm gì khác là đành bất đắc dĩ chấp nhận.




An Mạch cười nói: “Đây chính là anh, người bên cạnh là mẹ anh.”



Mẹ? An Lạc kinh ngạc nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, “Mẹ anh? Hiện tại bà ấy đang ở đâu? Tại sao không thấy bố nhắc đến.” Lúc ở trên xe An Úc Đông chỉ nói về ông nội và em trai, hoàn toàn không nói chút tin tức nào về mẹ.



“Bác ấy…” An Mạch nhìn anh, nhỏ giọng nói, “Bác ấy đã mất rồi.”



An Lạc im lặng nhìn bức ảnh trong chốc lát, trực giác anh cho biết An Lạc này không mở lòng hoặc quan tâm đến mẹ hắn ta. Mang theo sự hiếu kỳ, anh quay đầu lại hỏi: “Bà ấy chết như thế nào?”



An Mạch nói: “Chết vì tai nạn.”



“Tai nạn gì?”



An Mạch dừng lại, “Anh à, anh đã mất trí nhớ, chuyện trước đây không quan trọng nữa rồi.”



Cậu nói như vậy lại càng khiến An Lạc thêm tò mò, “Anh muốn biết.”



“Anh…”



“Nói cho anh biết.”



Nhìn ánh mắt cố chấp của An Lạc, An Mạch im lặng trong chốc lát rồi mới khẽ nói: “Năm ấy anh 7 tuổi, bác qua đời vì tai nạn xe, bức ảnh này được chụp vào hôm đó.”



“…” An Lạc cứng ngắc cầm khung ảnh trong tay.



Bức ảnh này được đặt trên bàn, hóa ra ngày chụp ảnh đó là ngày giỗ của bà ấy?



“Hai nhà chúng ta ra ngoại thành dạo chơi, bác ấy rất vui vẻ, kéo anh cùng chụp ảnh, anh giận bác ấy, không muốn ngồi cùng một xe với bác ấy nữa, bác hết cách, đành đổi chỗ với em, còn bác ngồi vào chiếc xe con với bố mẹ em, sau đó, xe đột nhiên phát sinh tai nạn, nổ tan thành tro, bố mẹ em và mẹ anh đều…”



An Lạc khẽ nắm chặt ngón tay, ngực đột nhiên có cảm giác ngạt thở kỳ quái, đau đớn lan tỏa từ trái tim, chầm chậm đi theo thần kinh khắp người truyền lên não… Thấp thoáng, dường như anh thấy được hình ảnh đáng sợ kia khi chiếc xe nổ tung, giống như chính mình đã từng trải qua tình cảnh thê thảm đó.



Nghe An Mạch bình tĩnh kể lại những chuyện cũ này, An Lạc một câu không nói lên lời.



Rõ ràng là chuyện cũ của người khác, nhưng cái cảm giác kiềm nén này, giống như con mãnh thú được tháo xiềng xích, chạy thoát khỏi lồng ngực trốn đi, tâm trạng trở nên không thể kiểm soát nổi, thậm chí khiến anh không tài nào duy trì được vẻ bình tĩnh trước sau như một nữa.



An Lạc siết chặt tay, cố sức điều chỉnh hô hấp, nụ cười xán lạn của người phụ nữ trong bức ảnh giờ chỉ cảm thấy chói mắt khác thường.



Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của An Mạch, “Chuyện đã qua từ rất lâu, anh cũng đừng tự trách mình nữa, tai nạn đó cũng không phải lỗi của anh, anh đừng nên suy nghĩ quá nhiều.”



Ngón tay được cậu nhẹ nhàng cầm lên, truyền sang hơi ấm yên tâm.



An Lạc gật đầu, không nói gì.



An Mạch thấy sắc mặt anh xấu, bèn nói sang chuyện khác: “Anh có muốn ăn chút trái cây không? Đây là quả vải bác bảo em mang lên đấy, còn tươi lắm.”



Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Online. com



An Lạc lạnh lùng nói: “Không cần, anh muốn nghỉ sớm một chút.”



An Mạch không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, nói: “Vậy anh đi ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon.”



An Lạc nhìn theo cho đến khi An Mạch ra khỏi phòng, lúc này mới đắp chăn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.